Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 16: Địa bàn vương tạ (trung)




Cho dù Thôi Sâm có tự cao đến mức nào đi nữa, cũng không thể nào chắc chắn một mình có thể địch lại tất cả.

Sau một tiếng còi dài, nhanh chóng triệu hồi toàn bộ bọn tùy tùng đi theo.

Tuy các thị vệ của Vương gia có dũng mãnh đấy, nhưng làm sao có thể đem đi so sánh với tư binh Thôi gia, chính vì bọn người Hồ đã quen với việc chém giết. Chỉ qua một trận đánh nhỏ, đã bị rối loạn hoàn toàn.

Trâu bò dẫu rằng đi đứng ổn định, nhưng gặp phải trận hỗn chiến này cũng muốn co giò bỏ trốn. Do đó ngựa xe lay động.

A Ly chưa từng gặp qua Thôi Sâm, nên giờ này cũng phải suy nghĩ. Nghe thấy Thôi Sâm gọi người đến, lại càng không hiểu rõ —- nếu là cố ý mai phục, thì tại sao cứ một mình một ngựa mà xông lên?

Không lẽ, đối phương nhất thời nổi hứng muốn cướp đường sao? Hoặc là chất lượng xe bò này nhìn ngon mắt, khiến đối phương vừa nhìn thấy, bỗng nảy sinh tham niệm?

Tuy thiếu niên này, khí chất tuy có hơi bạo ngược, nhưng mà cũng có một chút khí chất quý tộc nữa, nhìn thế nào cũng không giống tới đây để cướp của.

Coi như cô cũng có chút kiến thức. Không vội tỏ ra hỗn loạn, mà thò người ra phân phó xa phu “Hỏi xem tên họ của cậu ta là gì”

Tiếng nói của cô không lớn. Nhưng âm thanh của tiểu cô nương đặc biệt thanh thúy, êm tai, khác với cảnh hỗn loạn xung quanh, nên cũng có thể nghe được. Chính xác là Thôi Sâm cũng đã nghe được.

Hắn đang định báo tên họ, nhưng nghĩ lại không nên lỗ mãng —– thằng nhóc này bỗng nhiên nghĩ tới, còn chưa biết được ai là cai quản địa bàn này. Có lẽ không nên dễ dàng lưu lại tên tuổi thì tốt hơn.

Sau đó quay sang bảo bọn tùy tùng ngừng lại. Hỏi ngược lại A Ly: “Họ của tiểu nương tử là gì? Phương danh? Tuổi tác?”

A Ly:......Cậu ta đang điều tra hộ khẩu đó hả?!

A Ly vén rèm, nhìn một chút tình hình bên ngoài. Thôi Sâm đã vọt tới trước cửa xe, hộ vệ bên người cô không còn người nào là không bị áp chế, đều bị đẩy lùi ra bên ngoài.

—— tình cảnh này chỉ sau một chút công phu mà thôi.

Trong lòng cô càng tin tưởng hơn, bọn họ chắc chắn không phải là cướp đường. Có lẽ là tư binh nhà ai đã được huấn luyện bài bản.

Đang định trả lời thành thật, nhưng khi đối diện với ánh mắt không hề lương thiện của Thôi Sâm, lời nói liền giữ lại trong miệng, “……..Ta gọi là A Trúc, gia huynh là Đan Dương huyện úy”.

Huyện úy tất nhiên không được tính là đại quan, nhưng cái gọi là cường Long không áp địa đầu xà. Với lại, cũng đã gần ranh giới huyện Đan Dương, A Ly không tin hắn lại không có ba phần lo lắng.

Nhưng Thôi Sâm chỉ mị mắt cười cười, lập tức khoanh tay, ngửa cổ về phía sau, nói: “Sao mà ta không nhớ rõ là mình còn có một muội muội nhỉ?”.

A Ly: T__T...... Quả nhiên nói dối là không tốt, bây giờ không phải bị nắm thóp rồi sao?

Mặt mũi cô nàng đỏ ửng cả lên, quả thực rất muốn đâm đầu mà chết.

Mà không hề ngờ rằng, sĩ tộc phương Bắc đã trải qua quá trình giao tiếp lâu dài với người Hồ, để giao tiếp với kẻ xâm lược, chỉ còn cách ngươi lừa ta gạt. Mà Thôi Sâm lại có thể thu phục bọn lưu manh trở thành binh lính của chính mình, việc lảm nhảm thuyết phục người khác đối với hắn cũng dễ như uống bát canh mà thôi. Chỉ nhìn ánh mắt hơi lay động của A Ly, hắn đều có thể nhận ra câu nào là thật câu nào là giả.

Mà giờ này, hắn nhìn thấy dáng vẻ khó xử của A Ly, lại càng hưng trí bừng bừng. Hắn cảm thấy cô nương này trông giống như một con thỏ, sinh ra là để cho người ta trêu chọc.

Dù sao thì, Đan Dương cũng là quê nhà của Tả Giai Tư, huyện úy cùng nhà cô cũng thường hay lui tới, cô tất nhiên hiểu ra. Bèn lôi cánh tay A Ly, nhỏ giọng nói: “Hắn lừa tỷ đó”.

A Ly: >vỡ vụng< …….. Thật muốn cắn chết hắn quá!

Thôi Sâm thấy nàng tỉnh ngộ, thì vừa bật cười, vừa lấy roi đi về phía mành xe, nói: “Nàng không chịu nói phải không?”.

A Ly:...... nói với mẹ ngươi ấy!

“Có nói ngươi cũng không tin”. Cô đã biết Thôi Sâm đang thử mình, tự nhiên cũng muốn cứng rắn chống đối tới cùng, nói ngay “ngược lại chính là các hạ, còn chưa khai báo danh tính thì có”.

Thôi Sâm suy nghĩ một lát, “Ta là Ô Đầu”.

A Ly: Mẹ nhà ngươi, ta cũng không phải là giao bạch (cỏ sữa – loại cỏ mà người ta trồng để nuôi bò, ngựa)!

Thôi Sâm cũng không nhiều lời, bướng bỉnh thu tay thúc ngựa. Roi trên tay hắn vừa mới nhấc mành xe, thì A Ly nhìn thấy con tuấn mã màu đỏ phi nhanh tới giống như một ngọn lửa, bất ngờ tấn công.

Thôi Sâm quay ngựa né tránh.

Bên tai A Ly vang lên tiếng “leng keng” của đao kiếm va chạm, tay áo ở trước mắt tung bay, trong nháy mắt song phương cưỡi ngựa đánh chéo qua nhau.

A Ly hoàn hồn lại, cách xe ngựa vài bước ở đằng trước, ngay trước mặt cô đã thay đổi kỵ sĩ.

Tạ Liên kéo di chuyển dây cương, che chắn phía trước A Ly. Ngay tức khắc, bóng dáng thiếu niên cao ngất, đón ánh nắng, để lại bóng dáng cao lớn mà an ổn. Chỉ trong nháy mắt nhưng lại làm cho A Ly sinh ra ảo giác. Cứ như cậu không phải là một thiếu niên mười ba tuổi nữa, mà là một người trưởng thành có thể dựa vào.

Tạ Liên và Thôi Sâm im lặng đứng giằng co, đều đánh giá đối phương.

Tư binh Vương gia mặc dù không địch lại tư binh Thôi gia, nhưng để kéo dài thời gian thì cũng đủ. Tạ Liên thực sự muốn động thủ, hai người cứ thế mà đối mặt nhau.

Bọn họ đều có thể dự đoán lai lịch của đối phương không hề nhỏ, và cũng đều cân nhắc cân lượng của người kia.

Chính là Tạ Liên có động tĩnh trước.

Cậu kéo vững dây cương, trường đao trên tay cũng không bỏ vào bao. Mà chắp tay làm lễ, nói: “Trần quận, Tạ Liên. Còn các hạ là ai, mục đích tới đây thăm hỏi là gì?”.

Thôi Sâm nắm chặt chuôi đao. Vừa mới giao phong, cánh tay hắn bị chấn động mà run lên, thiếu chút nữa binh khí đã văng ra. Từ nhỏ hắn đã dũng mãnh, so sánh với bọn người lớn cũng không hơn kém bao nhiêu, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn gặp được đối thủ vừa ngang tài lại ngang tuổi. Nên âm thầm ghi nhớ.

“Tạ Trần quận” ba chữ này đủ để hắn nghĩ đến một người, khá là nổi danh. Tạ gia ở Trung Nguyên mặc dù không tính là giàu có hạng nhất, nhưng mà Tạ Thái Phó, dưới vòm trời này ai mà không biết danh thần, ngay cả ông nội Thôi Sâm cũng kính trọng hết mức.

Huống chi, đây lại là Giang Tả. Là địa bàn của hai nhà Vương, Tạ.

Thôi Sâm cũng không trốn tránh, thong dong hoàn lễ, nói: “Thanh Hà, Thôi Sâm”.

—– Đó cũng coi là thói quen của thời đại này, mọi người đều yêu thích lấy quê quán cùng dòng họ khi chào hỏi người lạ. Nhưng giờ phút này, việc trịnh trọng khai báo xuất thân cũng hơi kỳ lạ, có lẽ cũng là một loại giao chiến khác.

Thôi Sâm nghe Tạ Liên hỏi: “Mục đích tới đây thăm hỏi”, hơi hơi suy nghĩ lại, Lư Hiên đã từng nói qua với hắn, Tạ Thái Phó ở Đông Sơn cũng có dinh thự. Quả thật là hắn đang đứng gần gia môn nhà người ta.

Không thể kiêu ngạo.

Lại thấy Tạ Liên cố tình che chắn xe của cô gái đó, bèn nhếch môi hỏi: “Ở trên xe, là người quen của Tạ huynh?”.

Tạ Liên cúi đầu suy nghĩ. Một lát sau, đón nhận ánh mắt Thôi Sâm, thản nhiên nói: “Là vị hôn thê”.

Mặt A Ly thoáng chốc ửng hồng, trong nhất thời cũng không rõ tâm trạng của mình. Thực sự là ngay từ đầu cô đã muốn gây sự chú ý với Tạ Liên, nhưng giờ phút này nếu nói tâm tình lay động như hạt bụi, chi bằng hãy nói nó đang ngày càng mù mịt.

Đành vội vàng thả mành xuống, không nhìn ngó nữa.

Tạ Liên đã nói tới bước này, mà Thôi Sâm còn muốn dây dưa thì quả là khinh người quá đáng, là cố ý gây sự với Tạ Liên.

Nếu là ở phương Bắc, đã thích thì sẽ đoạt. Dù sao thì Thôi gia cũng có khả năng xử lý. Nhưng ở đây lại là Giang Tả.

Thôi Sâm lại liếc về chiếc xe bò một lần nữa, thấy A Ly đã buông mành xe xuống, trong ánh mắt lại hơi có một chút hoang man. Nhếch môi cười, chắp tay đối diện Tạ Liên nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, hôm khác sẽ đến nhà nhận lỗi”.

Dứt lời cũng không lưu luyến, xoay người lại cùng với nhóm người ngựa rời đi.

Tạ Liên nhìn thấy hắn đã đi xa, mới thu hồi trường đao. Ruổi ngựa trở lại bên cạnh xe bò.

A Ly nghe được tiếng vó ngựa, thì mím môi, cúi đầu không nói.

Ở gian ngoài, một hồi lâu mới truyền đến tiếng nói của Tạ Liên, “Vừa rồi nếu huynh không nói như vậy……”

A Ly cảm thấy hết sức mất tự nhiên, nên chặn ngang lời cậu, nói: “Muội hiểu mà”.

Người bên kia lại im lặng. Một lát sau, mới nghe tiếp lời Tạ Liên nói: “Giờ muội đi đâu, để huynh đưa muội đi”.

Tạ Liên hộ tống A Ly một hơi đến nhà Tả Giai Tư, rồi lại tự mình đưa cô quay về Vương gia.

Ở Kiến Nghiệp nổi tiếng là phong cảnh. Núi xanh từng ngọn xếp cạnh nhau bên cạnh láng giềng, vừa là phong cảnh cũng vừa là xóm làng. Cảnh tượng đó tuy rằng hơi không tương xứng, nhưng đã được các ngọn núi che chắn lại, cùng với đám mây cô độc bay qua, ban ngày xuôi về hướng Tây, còn có nhiều cánh chim chao lượn.

Xe bò thong thả đi đằng trước, thiếu niên cưỡi ngựa cũng che chắn ở một bên. Tạo nên bức tranh thiên nhiên hấp dẫn.

A Ly nhấc mành xe lên, ló đầu ra nhìn cậu, lặng lẽ ôm tâm sự. Tạ Liên thì dõi mắt về phía trước, sâu trong con ngươi đen láy kia như có ý cười. Một lát sau nghiêng mặt nhìn lại A Ly.

Hai người ánh mắt giao nhau, A Ly vội cúi đầu xuống. Còn Tạ Liên thì khẽ cong cong khóe môi. Chăm chú nhìn nàng một lát, mới lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Bên hông Tạ Liên còn lộ ra chiếc hà bao mà A Ly đã làm tặng cậu. Cái hà bao kia, A Ly đã mất rất nhiều công sức mới làm ra, bởi vì màu sắc tơ lụa vô cùng tươi sáng, cô lại sợ nó quá sặc sỡ, nên mới dùng chỉ bạc trắng bện với sắc trắng đan thành thân túi mới vừa ý. Ở hai bên mặt, mỗi mặt đều khảm bốn viên ngọc châu, lại dùng chỉ bạc quấn thành bốn hoa văn hình con dơi nho nhỏ. Ở trung tâm bốn con dơi đó là chữ thọ hình tròn, tương tự, chữ thọ kia cũng được làm từ khối bạch ngọc đã qua điêu khắc, cũng gần như là sản phẩm làm ra vô cùng chất lượng không thua gì vàng ngọc, chạm vào cũng rất là mềm mại.

Kiểu dáng vừa thanh đạm lại vừa trong sáng, A Ly phải mất hơn một năm mới làm tốt như thế. Nhân dịp sinh nhật đã đưa cho Tạ Liên, đến nay kể ra cậu cũng mang theo chưa lâu.

Mà hôm nay, cùng với Thôi Sâm đấu một chiêu, hà bao vẫn khá hoàn hảo, nhưng guồng cuốn chỉ xuyên qua vỏ hà bao thì bị cọ sắp hỏng rồi.

A Ly nhìn thấy, âm thầm ghi nhớ trong lòng, thầm nghĩ sẽ làm lại một guồng cuốn chỉ mới đưa cho cậu ta, coi như là để tạ lễ hôm nay.

Một cô nương trong khi xuất môn, thiếu chút nữa bị người ta cướp đi, chuyện này cũng không có gì gọi là hay ho.

Nên sau khi Tạ Liên đưa A Ly về nhà, cũng chỉ nói là trên đường có gặp mặt, mới tiện thể hộ tống một đoạn đường. Cũng không hề nói đến chuyện gặp gỡ Thôi Sâm.

Tạ Liên đi rồi, A Ly mới nhẹ nhàng cùng mẹ nói chuyện một chút.

Chính là do đụng độ trên địa bàn Tạ gia, mà A Ly cũng mang theo kha khá thị vệ. Nên mẹ A Ly nghĩ rằng, như thế nào thì Thôi Sâm cũng phải chịu thiệt, không để bụng, cũng không hỏi nhiều. Chỉ dặn dò bọn hạ nhân phải giữ kín miệng.

Chớp mắt năm mới đã đến.

Ăn cơm mừng tuổi, đốt pháo, dán giấy trên cửa sổ, treo Đào Mộc ….. Một đám con cháu trong nhà tụ tập một chỗ, chơi đoán câu đối, đi lại chút tết. Ngoại trừ cơm canh là nguội lạnh, còn hết thảy mọi chuyện khác đều náo nhiệt vui mừng.

Phương Đông cũng có sáng tạo truyện cổ tích. Người ta kể rằng, trong sáu ngày đầu tiên Nữ Oa đã tạo ra các con vật, tương ứng là: gà, chó, heo, cừu, bò, ngựa. Còn vào ngày thứ bảy mới tạo ra con người, vì vậy bảy ngày đầu tiên của tháng Giêng được gọi là “ngày 7-1 âm lịch”. Ở thời đại này, chính là những nhày lễ vô cùng long trọng.

Ngày này, được uống canh Thất Bảo, xin được câu đối chữ, theo tết Trung Hoa. Nếu trời sáng mây trong, thì biểu thị cho một năm bình an trôi chảy, các quý tộc cũng còn leo núi để làm thơ.

Mà bảy ngày đầu tháng giêng này, lại chính là ngày sáng sủa đến mức không thể sáng sủa hơn. Trời không mây, không gió, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, ấm ấm áp áp.

A Ly dễ chịu đến độ chỉ muốn nằm trên nhuyễn tháp đặt ngoài sân, phơi nắng ngủ trưa.

Đương nhiên ngủ chỉ là ước mơ xa vời mà thôi —— ngày như thế này, chính là ngày mà các công tử quý tộc, các cô nàng tiểu thư tụ hội xã giao, là thời điểm rất tốt để khai thông tình cảm.

Nhân thời gian này, Hoàng Thượng cũng chọn ra một ngày, tại Thai Thành mở tiệc chiêu đãi quần thần, cũng phá lệ cho phép các công tử thế gia chưa có công danh được ngồi dự thính, lại mời Bắc triều mới đến đem theo thiếu niên hai nhà Thôi, Lư —- tất nhiên cũng vì muốn khoe khoang, so sánh một phen.

Hoàng hậu cũng cho mời các phu nhân dắt theo các tiểu thư đến Hậu cung tham gia yến tiệc. Những năm trước, loại yến hội này, các phu nhân đều chỉ mang theo các nô nương sau tuổi cập kê, thứ nhất là sợ mấy đứa nhóc còn quá nhỏ sẽ cư xử thất lễ, thứ hai cũng là muốn để các cô nương nhà mình có cơ hội diện kiến Hoàng hậu, mai này cũng quan tâm hơn một chút. Nhưng bây giờ, Hoàng hậu không biết là đang tính toán cái gì, lại đặc biệt điểm danh, gọi Vương Lâm, Tạ Thanh Như (*), Thẩm Cức Tử, Dữu Tú, Hoàn Đạo Liên cùng vài tiểu cô nương mới vừa đủ mười tuổi, gọi hết đến đây.

(Thật xin lỗi mọi người, không hiểu sao mấy chương trước Mì lại Edit thiếu tên của bạn Tạ Thanh Như thành Tạ Thanh nữa!!! Mì đã sửa lại mấy chương trước rồi, còn bây giờ mọi người làm quen với tên mới này nhé. 

Còn về cái tên Thẩm Cức Tử, chữ Cức 棘 này chính là “gai” trong “táo gai”, Mì thấy đọc hơi kỳ kỳ, nếu các bạn cũng thấy vậy, thỉnh mọi người hãy cho một cái tên tương xứng để mình thay đổi! nếu không thì Mì sẽ để vậy:”>)))

A Ly cẩn thận suy xét một lúc. Trong phạm vi bốn cô nương Tạ, Thẩm, Dữu, Hoàn ai nấy đều rất nổi danh, khỏi cần phải nói mai này có bao nhiêu nở mày nở mặt, tính ở hiện tại thì cũng đã thông tuệ hơn người, đều là đỉnh điểm của mỹ nhân tài hoa. Chỉ có một mình cô, ngoại trừ hai chữ “An Nhàn” thì không còn gì để khen.

Tiếp tục suy nghĩ, bỗng nhiên cô mặt cắt không còn một chút máu —- tuy rằng toàn bộ khía cạnh của cô đều rất bình thường, nhưng không phải ở kiếp trước, chính cô mới là Thái Tử Phi đó sao, nhất định Hoàng hậu đã ưng ý mình ở một điểm nào đó.

Cô chỉ sợ Hoàng hậu chọn trúng mình làm Thái Tử Phi cho Tư Mã Dục thôi!

—— khó khăn lắm nha đầu này mới nhạy bén được một chút.

Hết mấy năm nay, hầu hết những lúc rỗi rãi, cô đều cố gắng suy nghĩ biện pháp để không trở thành Thái Tử Phi, hẳn nhiên cô cũng đã có một số chiến lược.

Cô đã suy nghĩ cẩn thận cả rồi, hễ mà gặp Hoàng hậu thì cô sẽ hóa thân thành một tảng đá, không mở miệng nói bất cứ điều gì, chuyện gì cũng không làm. Nếu Hoàng hậu có hỏi thì cô mới nói, khi đó cô sẽ giả bộ nghe gì cũng không hiểu. Cô không tin với biểu hiện ngu đần như vậy, mà Hoàng hậu còn có thể coi trọng mình.

—— nha đầu này không hề ý thức được, đối với cô nàng mà nói, căn bản chính là diện mạo gốc, cần gì phải diễn xuất.

Đi theo mẹ vào Thai thành, A Ly quả thực là chỉ biết theo sau.

Nhưng luôn luôn có chút tâm tình không khống chế được.

A Ly theo mẹ bước lên bậc thềm của điện Hiển Dương, không khỏi nhìn lại. Ngoài thành, bầu trời cao thoáng đãng, tuyết đọng đã tan. Mái hiên cong cong, điện nối tiếp điện.

Những đình đài lầu tạ đó đều mang hình dáng của năm đó, chỉ có Thai thành được liễu vây quanh, không hề lộ ra.

Sau đó người bẻ liễu, cả đời này đã định là đi lướt qua rồi.

Chỉ có một mình cô là nhớ rõ hết thảy

—– Chỉ có cô biết rõ năm đó loại liễu nào phiền muộn, nhưng không biết rõ giờ này khắc này sẽ cảm thấy gì, tình sao có thể chịu đựng nổi.

A Ly đi theo mẹ vào điện. Vừa chạm mặt, Hoàng hậu đã nắm tay cô rồi cẩn thận đánh giá.

Dù sao thì Hoàng hậu cũng đã làm mẹ chồng A Ly mười mấy năm trời, A Ly vô cùng kính yêu bà. Lần này gặp lại, dù sao cũng sẽ thấy khó xử. Đành nén tâm tình đó xuống rồi đứng lên. Ngậm cười, cúi đầu hành lễ.

Hoàng hậu cảm thấy tính tình nàng nhu hòa, đỏ mặt cũng cực kỳ ngọt ngào đáng yêu, trong lòng cũng thích thú vài phần.

Hỏi: “Nhũ danh là gì?”

“A Ly”.

“Ồ, cái tên này thật đáng yêu. Bao nhiêu tuổi rồi?”.

“Mười một”.

“Bình thường thích làm những gì?”.

“Chỉ ở nhà phụ giúp a nương thêu hoa”.

“Gia đình con từ già đến trẻ viết thư pháp đều tuyệt diệu, chữ của con chắc cũng rất khá nhỉ?”.

“…….. thật không dám khoe khoang trước mặt nương nương”.

——Các vấn đề này, căn bản có muốn giả ngu cũng không được mà.

Tuy là vậy, A Ly vẫn cảm thấy, mình trả lời hời hợt như vậy, chắc chắn cũng không gây được thiện cảm gì nhiều. Cô hài lòng với biểu hiện của mình.

Mà Hoàng hậu cũng vừa lòng với biểu hiện của cô —– cách trả lời giản lượt này, không phải rất nhanh nhẹn dứt khoát hay sao? Bà muốn xem xét không phải là qua cách nói năng, mà là cử chỉ. Bà nhận thấy: thật không hổ là khuê nữ của Vương Thản, cử chỉ lễ độ, khiêm tốn, biết lễ nghĩa, hơn nữa không hề tỏ ra mất bình tĩnh. Vừa nhìn đã biết là người quen xã giao, nhưng lại không hề tự kiêu —– Các ngươi nhìn khuê nữ Dữu gia kia đi, mắt cao hơn đỉnh, bộ dạng kiêu căng không ra thể thống gì nữa. Mà cô nàng của Thẩm gia kia thì quá lạnh nhạt, lại gầy gò yếu ớt, cứ như là suy dinh dưỡng không bằng. Hoàn gia thì tâm tư quá sâu xa, không giống trẻ con chút nào. Còn Tạ gia…… Tạ gia thì mọi thứ đều tốt —– chỉ có điều quá thông tuệ, quá xinh đẹp đi, chỉ sợ Thái tử không xứng với con bé thôi.

Chỉ có thể nói, mẹ chồng chọn con dâu, mắt nhìn người tuyệt đối không giống với bọn nam nhân nhìn nữ nhân.

Bên này, A Ly đã theo mẹ an toạ một nơi.

Ở một nơi khác, trong điện Thừa Kiền, Tạ Liên cũng đã an vị chỗ ngồi.

Vừa lúc Thôi Sâm ngồi đối diện trông thấy cậu, đôi mắt màu xám cúi xuồng, mở miệng cười hừ một tiếng. Lư Hiên ngồi bên cạnh bưng chén rượu lên, thấp giọng nhắc nhở hắn: “thu liễm một chút đi”.

Thôi Sâm tùy ý gật đầu, “Ta sẽ cân nhắc”.

Lư Hiên cũng không quan tâm nữa.

Còn ở sau điện, Tư Mã Dục, Vệ Lang, Vương Diễm thì đang tụ tập một chỗ —– Vệ Lang năm nay vừa vặn mười ba tuổi, vốn dĩ hôm nay có thể tham gia yến tiệc, nhưng cha cậu ta sống chết không cho phép cậu thượng điện.

Bởi vì cha cậu quá hiểu mà! Con nhà người ta có tỏ ra hùng hồn, cũng chỉ là to mồm mà thôi. Còn Vệ Lang nhìn thì kiệt xuất thế đó, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa con mang điềm xấu mà thôi.

To mồm và mang điềm xấu có gì khác nhau sao? To mồm chỉ có thể vác băng ghế lên rồi chửi ầm là xong, còn đứa mang điềm xấu thì có thể cầm dao làm bếp ra trận giết người đó! Bàn tiệc này cũng có người Tiên Bi đến từ phương Bắc tham dự nữa, thông qua bữa tiệc này Hoàng Thượng cũng muốn đàm phán hòa bình——- có thể đè đầu người Tiên Bi một lần, nhưng tuyệt đối không được gây ra ẩu đả —– bửa tiệc này, thật sự không thích hợp để Vệ Lang lộ diện đâu.

Nhưng Vệ Lang lại không cảm thấy vậy. Cậu ta đã muốn xuất trướng —– cha cậu không cho, thì cậu sẽ nghĩ ra biện pháp khác, quá đơn giản ấy chứ.

Vừa hay, Tư Mã Dục cũng bị cha hắn cột giò.

Tại sao à?

Bởi vì nhân ngày đầu năm, vào lúc các quan viên vào Đông cung để chúc mừng, cậu ta đã lén vào nhà kho để bỏ một cây kim lên tấm đệm ngồi của Giả Lân.

—— Từ lúc Tư Mã Dục chưa được phong làm Thái tử, Giả Lân đã từng dạy cậu ta đọc sách. Tính cách người này cương trực dữ dội, những năm đó Tư Mã Dục đã bị ông phạt phải chép sách vô số lần, khi chép sách còn phải ngồi thẳng lưng, chưa chép xong thì chưa được nhúc nhích. Bình thường một lần phạt là mất hết một ngày rưỡi.

Cách ngồi của thời đại này, chính là một kiểu quỳ gối. Mà Lúc đó Tư Mã Dục mới chỉ tám tuổi. Không ghi hận ông mới là chuyện lạ. Tuy vậy, lòng dạ Tư Mã Dục cũng không có gì gọi là xấu, chỉ muốn cho Giả Lân khó chịu một chút, để ông biết thời điểm đó bắt mỗ ta phải ngồi thẳng là chuyện tàn nhẫn đến nhường nào.

Vậy mà, vào lúc mọi chuyện sắp xảy ra, cậu lại cảm thấy làm như vậy lòng dạ mình cũng quá hẹp hòi, bèn cho người thay cho tấm đệm khác. Tất nhiên bọn cung nữ không hề biết tấm đệm kia có vấn đề gì, nên thuận tay ném qua một bên.

Sau khi lễ chúc tết kết thúc, Tư Mã Dục thấy mệt mỏi quá, tùy tiện đặt mông ngồi xuống —— Ui da!!!

Thật sự rất mất mặt, cậu ta cũng không dám bỏ qua thể diện mà gọi Thái y, đành tự mình lén nhổ nó ra. Vốn muốn giấu mọi người, vậy mà tối đến Hoàng hậu lại gọi cậu đến dùng bữa, khiến cho Hoàng Thượng nhìn ra vấn đề.

Ban đầu Hoàng Thượng chỉ nghĩ là do cung nữ của cung Thái tử sơ ý, mà Tư Mã Dục tuy không muốn để Hoàng Thượng và Hoàng hậu kiểm tra người mình, nhưng cũng không quen để cho người khác chịu tiếng oan vì mình, đành đem ngọn nguồn nói ra.

Hoàng Thượng nghe xong, cũng không biết nên giận hay nên cười. Đành ra lệnh cấm túc cậu để cảnh cáo.

Chình vì vậy, yến hội hôm nay, cậu ta không thể tham gia.

Hết chương 16.