Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 156




CHƯƠNG 156


“Mợ Lục nói chuyện không muốn khoa trương, cô nếu thật ở cảnh này, sẽ còn đi theo anh ta?” Ánh mắt Thái Vũ Hàng cứ nhìn theo hành động của cô.


Nói tới nói lui, lại trở lại chủ đề này.


Lý Tang Du cũng lười nói rõ, kỳ thật cũng nói không rõ, dứt khoát không nói.


Quét dọn vệ sinh xong, cô tìm nhiệt kế đo cho anh ta.


“Anh biết nói chuyện như thế, nhất định không thiếu bạn gái, cô ấy đâu?”


Thái Vũ Hàng không trả lời vấn đề này.


“Không nói thì không nói, minh tinh giống các anh, sinh hoạt cá nhân đều giấu đi, huống chi là bạn gái… Nhưng bây giờ anh bệnh như vậy, cô ấy cũng không tới chăm sóc anh, cũng không dọn dẹp phòng à?”


“Chê tôi nghèo, cùng kẻ có tiền chạy rồi.”


Đó là chuyện không mới, nhưng lại là hiện thực.


“Anh có mị lực như thế, sao cũng xảy ra chuyện như vậy?”


“Chuyện này rất bình thường, nhìn thần sắc dáng vẻ tự nhiên của cô, nhất định cũng là bỏ bạn trai, cặp với người có tiền hả.”


Biết anh ta không có lòng tốt, có cơ hội sẽ mắng cô.


Không cảm thấy kinh ngạc, Lý Tang Du đi qua không chút khách khí kéo nhiệt kế ra: “39.5, anh sốt cao rồi đó, biết mình phát sốt còn ra bờ biển, muốn chết à?”


“Dù sao nóng cũng không chết được, mấy ngày là ổn.” Thái Vũ Hàng chính là bất cần đời như vậy, bình thường không nhìn thấy cảm xúc thật của anh ta, hôm nay ở bờ biển, Lý Tang Du đã chân chính thấy được.


Lý Tang Du lấy khăn ướt trong phòng vệ sinh xếp lại đắp lên trán của anh: “Thật không có ý định đi bệnh viện hả?”


“Chờ sắp chết rồi đi, bây giờ muốn ở nhà đợi.” Thái Vũ Hàng nói rồi cử động lung tung không an phận.


“Ngoan ngoãn nằm đó đi, nếu không trung thực tôi gọi xe cứu thương chở anh đến bệnh viện.”


Lời này tựa như kim cô chú vậy, trong nháy mắt Thái Vũ Hàng ngoan ngoãn nằm bất động.


Lý Tang Du lục tung toàn bộ ngăn kéo cũng không tìm được một viên thuốc: “Trong nhà có thuốc hạ sốt không?”


“Không có!”


“Vậy tôi ra ngoài mua.” Lý Tang Du nói xong thi cởi tạp dề trên ngừơi ra.


Thái Vũ Hàng nhìn thoáng qua thời gian, thời gian nói sớm không sớm, nói muộn cũng không muộn, nhưng một mình cô ra ngoài, anh ta không yên lòng: “Tôi tìm người mua đến cho tôi, làm chút gì ăn đi, tôi sắp chết đói rồi.”


Nấu cơm?


“Đã có người đưa thuốc tới, vì sao không đưa cơm tối tới luôn?” Nấu cơm thật không phải thế mạnh của cô.


Thái Vũ Hàng bây giờ lại là bệnh nhân, cô không muốn đã sốt lại thêm đau bụng.


“Dông dài như vậy, làm nhanh lên, tôi bây giờ là bệnh nhân cô còn muốn tôi ăn những đồ không sạch sẽ?”


“Ồ, tôi sợ tôi làm anh càng ăn không vô.” Nấu cơm, Lý Tang Du không tự tin chút nào, món ăn duy nhất hai năm qua luyện thành chính là nấu mì ăn liền.


Nhưng chỗ này cũng không có mì ăn liền, chỉ có mì sợi.


“Bảo cô làm thì làm đi, nhanh lên, đói chết tôi, cô phải chịu trách nhiệm.”