Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 338




Chương 338

Gặp tình huống như vậy thì còn có thể làm sao?

Dựa vào hai chân thôi!

Cô đi qua khe hở giữa các xe, Lý Tang Du cũng nhanh chóng ra khỏi hoàn cảnh tê liệt giao thông này, đi tới một con đường không kẹt xe khác.

Do không kẹt xe nên xe qua lại thưa thớt, taxi càng ít đến thảm thương.

Cô đứng ở ven đường gần nửa giờ vẫn không thấy bóng dáng của taxi, cô đúng là xui xẻo.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô lấy điện thoại ra xem, không biết số này của ai nên dứt khoát từ chối.

Người tìm cô không nhiều, cô cũng biết không nhiều người, cho nên không quan tâm đến số lạ.

Không ngờ tiếng chuông lại vang lên, vẫn là số kia, cô không để ý tới, để cho điện thoại cứ vang lên.

Tiếng chuông vẫn vang lên, sau đó tự động dừng lại.

Đến khi tiếng chuông lại vang lên lần thứ ba.

Rốt cuộc là ai?

Lý Tang Du thấy người này vẫn không từ bỏ thì cuối cùng cũng nhận điện thoại.

Điện thoại vừa được kết nối, bên kia truyền tới tiếng quát to: “Cô chết ở đâu rồi? Điện thoại cũng không nghe?”

Lý Tang Du nghe thấy giọng nói này thì biết là ai.

Nếu cô sớm biết là anh thì có đánh chết cũng không nghe, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể nói: “Lục Huyền Lâm, sao tôi biết anh đã đổi số chứ?”

Cô không biết Lục Huyền Lâm trước đây điện thoại trong ngõ hẻm trực tiếp đập bể, đây là tạm thời mới đổi điện thoại cùng dãy số.

Lục Huyền Lâm thấy Lý Tang Du nói vậy thì lửa giận lập tức được dập tắt, anh thật sự đã quên mình đổi số điện thoại: “Cô đang ở đâu?”

“Trên đường quốc lộ.” Lý Tang Du không cho rằng Lục Huyền Lâm tìm mình có chuyện tốt gì, cô nhân cơ hội này muốn tìm anh nói chuyện ly hôn.

“Bụp!” Lý Tang Du vừa nói xong, bên kia đã cúp điện thoại.

“Đúng là mất lịch sự!” Lý Tang Du nhìn điện thoại lẩm bẩm nói.

Cô vừa nói xong không bao lâu, một chiếc xe thể thao màu xanh nhạt nhanh như chớp xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, lặng lẽ không một tiếng động đứng ở trước mặt của cô.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, lên xe!” Giọng của Lục Huyền Lâm truyền ra từ trong chiếc xe thể thao, đồng thời cửa ghế phụ được mở ra.

Lý Tang Du nhìn ghế phụ, sau khi do dự một lát thì mở cửa ghế sau ra rồi ngồi xuống.

Bây giờ trong tình huống này cô phải cẩn thận một chút, nếu hai người bất đồng ý kiến, cô cũng có cơ hội chạy đi.

“Sao không ngồi phía trước? Sợ tôi à?” Lục Huyền Lâm quay đầu nhìn về phía Lý Tang Du.

“Không phải phía trước phía sau giống nhau sao?” Cô thật sự có hơi sợ anh, bởi vì chuyện lần trước nên cô âm thầm sợ anh.

Lục Huyền Lâm không miễn cưỡng, quay đầu khởi động xe.

“Anh đang về nhà sao? Đúng lúc tôi muốn về nhà dọn dẹp.”

“Cô muốn làm gì?”