Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ

Chương 17




Phó Nam Cẩm nghe thấy âm thanh liền tiến đến, đừng ở bên cạnh Hạ Hề.


"Hi Giang tổng, chào anh." Kiều Văn Ngộ vươn tay ra với Phó Nam Cẩm, "Ban ngày gọi điện thoại mời Giang tổng cùng ăn cơm, Giang tổng nói bận, không có thời gian, cho nên tôi liền tới cửa làm phiền, đây là bạn gái của tôi, Bối Nhược, lại đây, cùng Giang tổng Giang phu nhân chào hỏi."


Bối Nhược ngơ ngác mà nhìn Phó Nam Cẩm, không lên tiếng.


"Chào hỏi đi." Tay Kiều Văn Ngộ ôm bên hông cô ấy xiết chặt.


"Chào Giang... Giang tổng, Giang phu... nhân, tôi là Bối Nhược." Kiều Văn Ngộ nhìn cô gái vừa rồi còn tay đấm chân đá hung hãn với mình biến thành một con thỏ con chân tay luốn cuống, trong lòng "chậc chậc" hai tiếng.


Tầm mắt Phó Nam Cẩm dừng lại trên người Kiều Văn Ngộ hai giây, sau đó dừng trên người Bối Nhược.


Hạ Hề cũng nhìn về phía Bối Nhược, dáng dấp Bối Nhược thực nhỏ xinh, khuôn mặt nho nhỏ tròn tròn, đôi mắt rất sáng, tóc tết đuôi ngựa, nhìn cực kỳ thoải mái, thuộc kiểu người càng nhìn càng thấy đẹp.


Tên Kiều Văn Ngộ này cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy mà còn có một người bạn gái xinh đẹp khả ái như vậy, thật đáng tiếc cho cô gái ấy.


"Có chuyện gì sao?" Phó Nam Cảm cũng không có ý định để hai người vào cửa.


"À." Kiểu Văn Ngộ sờ cổ, cân nhắc tìm từ, "Chính là vấn đề hợp tác trước đó cùng Giang tổng nói..."


"Đúng vậy." Kiều Văn Ngộ vỗ đùi, "Ân Hiểu của công ty các anh không phải từ chức sao, cho nên tôi muốn đến cùng Giang tổng tiếp tục bàn một chút chuyện công việc."


Ân Hiểu từ chức? Hạ Hề nhìn về phía Phó Nam Cẩm.


Ân Hiểu vì sao lại muốn từ chức?


"Công ty Kiều tổng kinh doanh cái gì?" Phó Nam Cẩm tựa vào cạnh cửa, nhàn nhạt hỏi.


Kiều Văn Ngộ hơi sửng sốt, đây là triệu chứng mất trí nhớ ngày càng nghiêm trọng sao?


Khoảng thời gian trước vừa mới gặp mặt, giờ đã không nhớ rõ?


Hạ Hề cũng bối rối một chút, hắn không phải chuẩn bị công tác cực kỳ tốt sao? Sao lại ngay cả Kiều Văn Ngộ kinh doanh cái gì cũng không biết?


Hạ Hề tới gần Phó Nam Cẩm đang định nhắc nhở hắn, Kiều Văn Ngộ đã tiếp lời: "Kinh doanh trang phục."


"À." Phó Nam Cẩm cười lạnh một tiếng, "Hóa ra là kinh doanh trang phục, tôi còn tưởng rằng Kiều tổng đổi nghề mở cửa hàng bán hoa chứ."


Phó Nam Cẩm nói xong câu đó, trong nhà lập tức lâm vào một trận trầm mặc quỷ dị.


Hạ Hề phản ứng lại đầu tiên, lời này của Phó Nam Cẩm ý muốn nói đến chuyện Kiều Văn Ngộ tặng hoa cho cô, hắn biết sao? Hắn vậy mà biết?


Không biết vì sao, trong lòng Hạ Hề đột nhiên dâng lên một cảm giác chột dạ.


Kiều Văn Ngộ cũng phản ứng lại, cười gượng hai tiếng: "... Đúng, đúng là có ý định này."


"Vậy sao?" Phó Nam Cẩm nhìn về phía Hạ Hề.


Hạ Hề đối diện với tầm mắt của Phó Nam Cẩm, không khỏi lui về sau một bước, anh ta mở cửa hàng bán hoa, anh nhìn tôi làm cái gì?


Phó Nam Cẩm khoan thai thu hồi tầm mắt, chuyển về trên mặt Kiều Văn Ngộ: "Chuyện kinh doanh này, tôi sẽ đích thân tiếp tục bàn."


"Như vậy thì tốt rồi." Kiều Văn Ngộ cười hai tiếng, "Một khi đã như vậy tôi liền không quấy rầy nữa, Giang tổng Giang phu nhân, hẹn gặp lại."


Kiều Văn Ngộ vẫy vẫy tay với Hạ Hề và Phó Nam Cẩm, lôi kéo Bối Nhược đi vào thang máy.


"Au..." Ra khỏi thang máy, Kiều Văn Ngộ nghiêng đầu, vừa định chế nhạo Bối Nhược một chút, bên kia đã quyền hướng mặt anh ta đánh tới.


Kiều Văn Ngộ nhanh chóng lắc mình, nâng môi cười: "Làm gì, vừa mới giúp em, hiện tại đã trở mặt không nhận người, vội vàng muốn mưu sát chồng?"


"Anh câm miệng." Bối Nhược nổi giận, hạ thủ không lưu tình chút nào.


Kiều Văn Ngộ duỗi tay ra khóa lấy cổ cô, từ phía sau chế trụ thân thể cô, tới gần bên tai cô: "Anh ba của em đã đem em đính hôn cho anh từ rất lâu rồi, em không biết sao?"


"Anh nói bậy." Cánh tay Bối Nhược huých về phía sau, "Anh ba của tôi mới không thèm gả tôi cho cái tên phản đồ như anh đâu."


"Phản đồ?" Kiều Văn Ngộ né tránh tay cô.


Bối Nhược tránh thoát khỏi vòng tay, không tiếp tục dây dưa cùng anh ta, lui về phía sau vài bước, hung hăng trừng mắt: "Đừng để tôi tra được anh và việc anh ba của tôi xảy ra chuyện có quan hệ, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh."


Bối Nhược nói xong, xoay người rời đi.


Kiều Văn Ngộ "chậc chậc" hai tiếng, người này trước sau chênh lệch cũng quá lớn đi, xử lý không tốt một chút là bị đánh chết khiếp, mối hôn nhân này không thể đồng ý được.


*


"Kiều Văn Ngộ hôm nay đến đây làm gì? Nhàn rỗi không có việc gì tới gõ cửa sao?" Hạ Hề dựa vào cửa phòng bếp, nghĩ trăm lần cũng không ra.


"Lột hành." Phó Nam Cẩm đưa cho cô một cọng hành.


Hạ Hề nhận lấy hành: "Bất quá tên Kiều Văn Ngộ này có chút bệnh tâm thần, làm ra loại chuyện này ngược lại cũng không hiếm lạ."


"Đối với anh ta rất hiểu biết."


"Cũng tạm." Dù sao thì cô đã muốn đánh anh ta từ lâu.


Mí mắt Phó Nam Cẩm hơi rũ xuống, đảo đảo rau cần trong nồi, "xèo" một tiếng làm Hạ Hề sợ tới mức nhảy về phía sau một cái.


"Anh còn chưa bỏ hành vào đâu."


"Chờ cô lột xong hành, tối nay không cần ăn cơm nữa."


"Ha ha." Hạ Hề nhíu nhíu cái mũi với hắn, "Ai, đúng rồi, Ân Hiểu vì sao lại từ chức?" Nói đến Ân Hiểu, Hạ Hề liền nghĩ tới chuyện Phó Nam Cẩm thuê phòng trước đó, thật ra cô vẫn luôn cảm thấy ngày đó người phụ nữ nghe điện thoại chính là Ân Hiểu.


"Nhân viên từ chức là chuyện hết sức bình thường ở xí nghiệp." Giọng của Phó Nam Cẩm càng thêm đạm mạc.


Hạ Hề nghiến răng nghiến lợi, Phó Nam Cẩm nói chuyện, nghe qua không có gì sai, nhưng mỗi lần đều khiến người khác không cách nào nói tiếp được, thuộc cái kiểu người giết chết mọi cuộc trò chuyện, thật là bực mình.


Ăn cơm chiều xong, theo thường lệ An An giúp Phó Nam Cẩm tắm rửa trước, sau đó Hạ Hề tới kết thúc, tắm rửa cho An An xong lại gội đầu cho Phó Nam Cẩm.


Lúc gội đầu, Hạ Hề cố ý xoay vòng vòng trên đầu hắn, cho anh không nói thật này, cho anh nói một nửa giữ một nửa này, cho anh tâm cơ này, cho anh lạnh lùng cao ngạo này.


Ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt còn bắt tôi làm người hầu cho anh.


Vò anh, vò anh, vò chết anh!!!


Cảm giác đầu ở trong tay người khác cũng không tốt lắm, Phó Nam Cẩm cảm thấy được lực đạo mạnh hơn so với bình thường rất nhiều, không tiếng động thở dài, giơ tay chuẩn xác bắt được cánh tay đang dùng sức ở trên đầu hắn xoa nắn: "Cô còn tiếp tục gội như vậy, liền trọc."


Hạ Hề thè lưỡi với cái ót của hắn, cầm vòi hoa sen rửa sạch bọt, vừa rửa vừa dùng giọng phát thanh tiêu chuẩn thì thầm: "Bạn còn đang bận tâm vì rụng tóc sao? Dầu gội gừng, ngăn ngừa rụng tóc, làm săn chắc và nuôi dưỡng tóc, khiến cho mái tóc của bạn vừa đen vừa dày, bạn còn chần chờ gì nữa, hãy gọi đến số 400-xxxxx để đặt hàng ngay, mua một tặng hai, mua hai tặng ba, chín tệ chín, chỉ chín tệ chín, không mua được đừng hối tiếc, tuyệt đối đừng bỏ lỡ..."


Phó Nam Cẩm: "......"


"Ha ha ha ha..." An An ở cửa phòng tắm cười đến nỗi bụng nhỏ run lên, "Mẹ buồn cười quá..."


"......" Phó Nam Cẩm cũng nhịn không được cong cong khóe miệng, "Hạ Hề, có phải cô học toán không được tốt lắm không?"


"Cái gì?"


"Mẹ, mua một tặng hai, mua hai hẳn phải là tặng bốn, các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều biết."


Hạ Hề: "......"


"Ba, tối nay ba ngủ cùng con và mẹ đi, ba đã lâu không ngủ cùng con với mẹ rồi." Mắt An An trông mong mà nhìn Phó Nam Cẩm vừa đi ra từ phòng tắm.


Cái gì? Hạ Hề trợn to hai mắt, ngủ cùng nhau?


"An An, cánh tay của ba bị thương, giường của chúng ta quá nhỏ, không cẩn thận sẽ đụng vào cánh tay của ba, chờ cánh tay của ba khỏi, lại ngủ cùng An An có được không?" Hạ Hề vội vàng nói chuyện trước khi Phó Nam Cẩm kịp mở miệng.


An An nhìn cánh tay Phó Nam Cẩm, do dự vài giây, mới có chút ủy khuất gật gật đầu: "Được ạ, vậy ba, ba kể chuyện cổ tích cho con đi."


"Được." Phó Nam Cẩm dùng một tay bế An An đi vào phòng ngủ, đặt cậu lên trên giường, cầm cuốn truyện cổ tích ở trên đầu giường, "Con muốn nghe kể truyện gì?"


"Con muốn nghe 'cô bé bán diêm'." An An tìm một vị trí thoải mái nằm trên giường, lại nhấc hai chân nhỏ của cậu lên lắc lắc.


"Được." Phó Nam Cẩm mở cuốn truyện ra.


"Thời tiết lạnh lẽo, tuyết rơi, trời sắp tối. Đây là ngày cuối cùng trong năm – giao thừa. Trong đêm đông lạnh lẽo tối tăm, một cô bé ngoan ngoan, chân trần bước đi trên phố..."


Giọng Phó Nam Cẩm dịu dàng chậm chãi, mang theo chút trầm thấp đặc biệt thuộc về đàn ông, phát âm chính xác, không nhanh không chậm, nghe vào cực kỳ thoải mái.


Hạ Hề vốn là dựa vào cạnh cửa đứng, nhưng An An một mực hào hứng, không hề có ý định đi ngủ, Hạ Hề ngược lại có chút chịu không nổi, hơn nữa giọng của Phó Nam Cẩm giống như thôi miên vậy, cuối cùng dứt khoát mặc kệ Phó Nam Cẩm có ở đây hay không, đi đến dựa vào đầu giường, kéo chăn đắp ở trên người, hơi híp mắt, mê mê mang mang.


"Ba, con buồn ngủ, muốn đi ngủ." An An ngáp một cái, giọng có chút hỗn độn.


Hạ Hề nghe được câu nói đó, thở dài nhẹ nhõm một hơi, tên tiểu bá vương này rốt cuộc muốn đi ngủ, cô cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.


"Được." Phó Nam Cẩm gập sách lại, sờ sờ đầu An An, cúi người hôn lên gương mặt cậu, "Ngủ ngon."


Phó Nam Cẩm đang định đứng dậy, bàn tay nhỏ của An An bắt lấy hắn bàn tay to của hắn, đôi mắt chớp chớp: "Ba, ba còn chưa hôn mẹ, chưa chúc mẹ ngủ ngủ ngon đâu."