Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ

Chương 34




Sau khi thấy kẻ mặc vest đen nhìn thấy An An được cảnh sát giao thông bế đến, liền nhanh chóng lái xe đi.

"Không có chuyện gì chứ?" Cảnh sát giao thông đang có phiên trực trên đường, bị An An ôm đùi nói phải cứu mẹ nó, khi anh bế đứa trẻ chạy lại thì nhìn thấy bọn họ đã lên xe sau đó bỏ chạy.

"Không có việc gì đâu, cảm ơn đồng chí cảnh sát giao thông."" Hạ Hề nhận lấy An An, cảm ơn cảnh sát giao thông.

"Cần báo cảnh sát không?"

"Không cần đâu."" Hạ Hề lắc đầu, báo án cũng vô dụng, còn mất thời gian.

Cảnh sát giao thông dặn vài câu, muốn Hạ Hề trông coi đứa trẻ cho tốt, đừng để con nhỏ chạy linh tinh trên đường không an toàn. Sau đó rời đi, nhưng cũng không đi quá xa, từ phía bên kia đường quan sát từ xa.

Hạ Hề kiểm tra An An một chút, thấy thằng bé không sao mới thở phào nhẹ nhõm một tiếng, lúc này mới nhớ ra người vừa nãy giúp cô.

Đã không thấy đâu nữa.

Hạ Hề gọi điện thoại cho Phó Nam Cẩm, lúc này đang ở ngoài tiểu khu, Hạ Hề liền dẫn An An về nhà.

Rất nhanh, Phó Nam Cẩm nhận được tin tức liền trở về nhà, đồng thời còn có Kiều Văn Ngộ và Đường Hoa, và người vừa rồi cứu Hạ Hề... Người tóc đỏ.

Hạ Hề hơi kinh ngạc còn chưa lên tiếng, Phó Nam Cẩm không nói một lời mặt trầm xuống ngồi xổm bên cạnh cô, tỉ mỉ kiểm tra cô và An An một lượt.

"Sao rồi, có bị thương không?" Người lên tiếng là Kiều Văn Ngộ.

"Không có."" Hạ Hề lắc đầu, "Tôi và An An đều không sao cả."

Hạ Hề vốn đang muốn mượn cơ hội nói về chuyện của mình một chút, nhưng thấy sắc mặt đáng sợ của Phó Nam Cẩm, không còn cách nào khác đành phải nũng nịu, xoa mặt anh: "Anh làm sao thế? Chúng em không sao mà."" Khi Phó Nam Cẩm trở về thì không nói một lời, khuôn mặt lạnh lùng, rất đáng sợ.

Người tóc đỏ vừa rồi cứu cô luống cuống: "Chị, chị dâu, thật xin lỗi..."

"Hả, chị dâu?" Hạ Hề hơi buồn bực, "Ai là chị dâu?"

"Cút..." Cuối cùng Phó Nam Cẩm cũng mở miệng nói câu đầu tiên.

"Thực xin lỗi, anh Nam là lỗi của em, do em sơ suất."" Người tóc đỏ đứng ở đó, một đám người cao to lại như trẻ con vừa phạm lỗi.

""Cút đi..." Phó Nam Cẩm ôm lấy An An, hôn lên mặt thằng bé.

"Ba ơi, ba làm sao vậy?" An An sờ mặt anh, "Là chú kia đã giúp con với mẹ, chúng ta phải cảm ơn chú, không thể mắng chú ấy.""

"Nam Cẩm, anh bình tĩnh trước đã."" Kiều Văn Ngộ mở miệng, "Không ngờ Phó Văn Đào lại to gan như thế, ban ngày ban mặt muốn bắt người đi.""

"Không ngờ?" Phó Nam Cẩm cười lạnh một tiếng, "Tôi để cậu ta đi theo Hạ Hề và An An, là vì đề phòng trường hợp không ngờ, kết quả thì sao?"

"Tứ Mao, không phải cho ba người các cậu đi theo sao? Sao lại thành thế này?" Đường Hoa hỏi.

"Vốn là ba người chúng tôi đi theo, nhưng mà..." Tứ Mao dừng một chút, "Nhưng Phó Văn Đào cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên sẽ biết anh Nam đã phái người đi theo chị dâu, cho nên mặt khác đã sai người dụ hai người bọn họ rời đi..."

"Người đâu?" Đường Hoa cau mày, "Tôi dạy cậu thế nào, không thể rời An An dù chỉ một tấc sao?"

"Em..." Tứ Mao hận không thể đánh chết bản thân, "Hôm nay chị dâu đi sớm hơn bình thường mười phút, đúng lúc em đang đi toilet, em sai rồi, anh Nam, em thật sự sai rồi..."

"Anh Nam..." Đường Hoa mở miệng cầu tình, "Tứ Mao cũng không cố ý, huống chi tất cả mọi người biết bây giờ Phó Văn Đào không dám làm gì anh và Hạ tổng, cho nên có chút sơ suất..."

"Đừng nói nữa."" Kiều Văn Ngộ ngắt lời anh ta nói, liếc mắt ra hiệu, sắc mắt Phó Nam Cẩm rất khó coi.

Đường Hoa lập tức ngậm miệng, anh ta chưa từng thấy Phó Nam Cẩm tức giận, nhưng chỉ cần sắp tức giận, thì ngay cả Kiều Văn Ngộ cũng không dám sủa bậy.

Bầu không khí trong phòng rơi vào trầm mặc, Hạ Hề ôm gối ngồi trên ghế sofa, nghe mấy người bọn họ nói chuyện, cuối cùng đã hiểu. Thời gian này, Phó Nam Cẩm vẫn luôn cho người theo sát cô, còn cô lại không phát hiện ra.

Trong lòng Hạ Hề kinh sợ, dù nói thế nào cô đã trải qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp của chú nhỏ, làm sao có thể bị người khác theo dõi còn không biết chứ?

Hạ Hề nhìn từ trên xuống dưới người được gọi là Tứ Mao, đó là một nhân tài mà, nếu đi theo chú nhỏ làm thám tử tư theo dõi kẻ thứ ba, đúng là rất hữu dụng đấy.

Tứ Mao bị cô nhìn trong lòng sợ hãi, cuối cùng nhịn không được mở miệng: "Chị dâu, thật sự xin lỗi, hôm nay do em sơ suất, bây giờ trời nóng, em uống liền ba chai nước ngọt, cho nên, thật là... Sai lầm như thế về sau nhất định em sẽ không tái phạm, chị dâu, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

"Không sao..."

"Chỗ của tôi không cần người không chuyên nghiệp, cậu có thể đi."" Phó Nam Cẩm lạnh lùng nói.

"Anh Nam, Tứ Mao theo tôi đã lâu rồi..."" Đường Hoa thấy Phó Nam Cẩm nghiêm túc, không kìm được mở miệng.

"Nếu cậu không đồng ý, có thể đi với cậu ta, tôi không có ý kiến."" Phó Nam Cẩm nhìn về phía Đường Hoa, "Trước nay tôi chỉ coi trọng kết quả, quá trình không quan trọng.""

Đường Hoa hiểu rõ Phó Nam Cẩm, lời anh thốt ra chưa từng rút lại, không khỏi ảo não trừng mắt nhìn Tứ Mao một cái, anh thật sự không trông chờ cậu ta làm chuyện lớn gì, nhưng ít việc nhỏ này cũng để xảy ra sự cố.

Kiều Văn Ngộ ngồi xuống ghế sofa, lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, Hạ Hề nhìn qua, thấy Kiều Văn Ngộ khẽ nhướng mày với cô.

Kiều Văn Ngộ đúng là người thông minh, Hạ Hề khen anh ta trong lòng, Đường Hoa người ta còn dám mở miệng nói vài câu, anh ta thì ngược lại, mỗi giây mỗi phút đều tính kế.

Hạ Hề đứng lên từ sofa, đi đến bên cạnh Tứ Mao: "Không phải bảo cậu đi sao? Còn đứng đây làm gì?"

Tứ Mao liếc mắt nhìn Phó Nam Cẩm một cái, ánh mắt lộ ra vẻ đau khổ, tủi thân: "Chị dâu, hôm nay em thật sự xin lỗi, bây giờ em đi."" Nói xong, lại nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm.

Hạ Hề không kìm được nhón chân cản tầm nhìn của anh ta, dường như biến thành vở kịch tình bạn sinh ly tử biệt không bằng.

Tứ Mao cẩn thận bước từng bước ra cửa, Hạ Hề không đủ kiên nhẫn mở cửa giúp anh rồi đẩy anh ta ra ngoài: "Được rồi, đi nhanh đi.""

Sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.

"Ba, hai, một..." Hạ Hề đếm thầm ba giây, sau đó mở cửa, vẫy tay với Tứ Mao đang cúi gằm đầu đứng chờ thang máy: "Đã đi xong rồi, trở về đi.""

Kiều Văn Ngộ: "..."

Đường Hoa: "..."

Tứ Mao: "..."

Hạ Hề đến bên cạnh Phó Nam Cẩm đá chân anh: "Nhiều người như vậy, anh còn không đi làm cơm, ngồi ở đây làm gì?"

Phó Nam Cẩm ngẩng đầu nhìn cô, Đường Hoa vô thức hít vào một hơi, Kiều Văn Ngộ cũng cảm thấy hơi thở dừng hai giây, liền nhớ đến cô gái lúc trước bị Phó Nam Cẩm ném cho đám ký giả vây xem.

Phó Nam Cẩm im lặng nhìn cô hồi lâu, đứng lên đi vào phòng bếp.

Đường Hoa kinh ngạc suýt nữa cằm rơi xuống đất, hồi lâu mới nhìn Kiều Văn Ngộ: "Tứ Mao sống rồi.""

Kiều Văn Ngộ cũng có chút không tin sờ mặt: "Có lẽ vậy.""

Tứ Mao cảm thấy mấy phút qua giống như đang ngồi xe siêu tốc, không khỏi cúi đầu thật sâu trước Hạ Hề: "Cảm ơn chị dâu."

"Thật ra..." Hạ Hề tiến lại gần anh ta, "Anh có từng nghĩ sẽ đổi công việc không, ví dụ như thám tử tư?"

"Không đâu." Tứ Mao lui về sau một bước, "Em sẽ không phản bội anh Nam.""

Hạ Hề chậc một tiếng, suýt nữa bị đuổi còn trung thành với anh như vậy.

"Đúng rồi, Hạ tổng, tôi nghe Tứ Mao kể, cô ném gã đó qua vai à?" Đường Mao cảm thấy khó tin.

"Đương nhiên rồi."" Hạ Hề đắc ý, "Tôi là đai đen Taekwondo đấy, nếu không vì An An, một mình tôi đấu với mười mấy gã như thế cũng không phải vấn đề.""

"Đai đen Taekwondo?" Kiều Văn Ngộ cười nhạo một tiếng, "Cô nổ giỏi thật.""

"Ha ha."" Hạ Hề trừng mắt nhìn anh, "Sắp lên đai đen Taekwondo rồi, chẳng qua bây giờ tuổi tôi còn quá trẻ mà thôi, tôi rất lợi hại phải không?"

Kiều Văn Ngộ nhìn cô gái tâm trạng vui vẻ trước mặt, không ai sẽ nghĩ rằng vừa mới nãy cô đã trải qua tình huống mà một người bình thường có thể cả đời sẽ không bao giờ gặp.

Kiều Văn Ngộ nhớ đến phụ nữ bên cạnh Phó Nam Cẩm trước kia, cũng nghĩ đến câu nói trước kia của Phó Nam Cẩm.

Phó Nam Cẩm nói anh không cần phụ nữ, cũng sẽ không khiến bản thân có nhược điểm, bởi vì một khi người ta có nhược điểm, chính là điểm trí mạng, thời khắc quan trọng sẽ khiến người khác do dự.

Kiều Văn Ngộ đến quầy rượu tìm một chai rượu vang đỏ, cầm hai ly lắc lắc tay với Hạ Hề: "Sao nào, nói chuyện vài câu.""

Đường Hoa thấy thế vội ôm lấy An An: "Đến đây, chú chơi ghép hình với An An.""

Hạ Hề hơi ngạc nhiên, chợt gật đầu: "Được.""

Hạ Hề đi theo Kiều Văn Ngộ ra ban công, Kiều Văn Ngộ rót cho cô một ly rượu.

Hạ Hề nhận rượu lắc lắc: "Anh muốn nói với tôi là cảm thấy tôi làm liên lụy Phó Nam Cẩm, muốn đưa tôi tiền để rời xa anh ấy à?"

Kiều Văn Ngộ không nhịn được cười: "Cô thật sự thú vị đấy.""

"Cảm ơn."" Hạ Hề tao nhã vuốt cằm, "Cái này luôn là tôn chỉ sống còn của tôi."" 

"Lần đầu tiên tôi gặp cô là vào hai năm trước, khi mới biết Nam Cẩm còn sống, nhìn thấy cô và An An, tôi thật sự đã hoảng sợ.""

"Chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như tôi có phải không?" Ánh mắt Hạ Hề long lanh.

Kiều Văn Ngộ dựa vào lan can: "Phụ nữ xinh đẹp tôi thấy nhiều lắm, phụ nữ như cô thì là lần đầu tôi gặp.""

Kiều Văn Ngộ nhìn về phía cô: "Muốn nghe chuyện trước kia của Nam Cẩm không?"

Hạ Hề nghiêng người tựa vào lan can, không chút do dự gật đầu: "Muốn, vô cùng muốn.""

"Nhưng mà..." Hạ Hề nhăn mũi, "Tôi chỉ muốn nghe từ miệng anh ấy, không muốn biết từ miệng người khác.""

"Cô..." Kiều Văn Ngộ cau mày mỉm cười một cái, "Đúng là không giống với những người phụ nữ khác thật, giống như hôm nay gặp chuyện lớn như vậy, tôi còn nghĩ cô sẽ khóc lóc, nhưng cô cũng không có.""

"Anh sai rồi."" Hạ Hề đưa ngón trỏ ra lắc lư trước mặt anh ta, "Tôi chỉ chưa bắt đầu phát tác mà thôi.""

"Hạ Hề." Kiều Văn Ngộ nắm chặt ly rượu, "Thật ra, ngoại trừ cô và An An ra thì anh ấy chỉ có hai bàn tay trắng.""

"Cô có biết hai bàn tay trắng có nghĩa gì không?"

"Biết.""

"Ồ."" Kiều Văn Ngộ hơi kinh ngạc, "Cô biết sao?"

"Một người tỉnh lại trong bệnh viện, có ký ức của bản thân, nhưng lại không đi tìm người nhà của mình, mà còn lựa chọn ở cùng một chỗ với người xa lạ, không hai bàn tay trắng thì là cái gì?" Hạ Hề nhấp một ngụm rượu vang.

Kiều Văn Ngộ nhìn cô hồi lâu, khóe miệng khẽ cong lên một chút, đưa ly rượu chạm ly với cô: "Hạ Hề, tôi cầu xin cô, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không được buông tay anh ấy.""

"Chà?" Hạ Hề lui ra sau một bước, kéo ly rượu của mình ra, "Chuyện này tôi cũng không thể đồng ý với anh, thật ra tôi là loại mê sắc đẹp, nếu Phó Nam Cẩm hói, béo, có bụng bia, tôi có thể, có thể sẽ... Anh hiểu chứ?"

Kiều Văn Ngộ: "..."

Kiều Văn Ngộ sờ mũi, khoát tay về phía sâu Hạ Hề: "Không liên quan đến tôi, đừng nhìn tôi." Nói xong, lướt qua Hạ Hề lùi vào phòng khách.

Hạ Hề cảm thấy hơi không ổn, chậm rãi xoay người, liền nhìn thấy Phó Nam Cẩm mặc tạp dề đứng sau lưng nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.

Hạ Hề ho nhẹ một tiếng: "Anh đừng sợ, em sẽ giám sát anh tập luyện thể hình, còn mua cho anh dầu gội mè đen Sinh Khương, sẽ không bị hói và bụng bia, tin em đi."

Phó Nam Cẩm vào phòng khách, thản nhiên nói với mấy người đang chờ ăn cơm: "Các cậu có thể đi được rồi, chúng tôi phải ăn cơm."

"Anh nói cái gì?" Kiều Văn Ngộ là người duy nhất kháng nghị kêu một tiếng.

"Cậu muốn tôi nhắc lại lần thứ hai?" Phó Nam Cẩm liếc mắt nhìn anh ta.

Kiều Văn Ngộ hít một hơi thật sâu, giơ ngón giữa với anh: "Phó Nam Cẩm, anh độc lắm.""

Đợi đến khi trong nhà không còn người liên quan, Phó Nam Cẩm bưng cơm lên bàn: "Ăn cơm thôi.""

Hạ Hề xem đồ ăn trên bàn, cong môi: "Ôi, hiếm khi được ăn bữa cơm với tổng giám đốc Giang, sau này ăn cơm có phải cần hẹn trước không?"

Phó Nam Cẩm không trả lời, đeo yếm nhỏ cho An An, người một nhà im lặng ăn xong một bữa cơm, Phó Nam Cẩm lại bế An An đi tắm, sau đó ôm thằng bé đến phòng khách dỗ nó ngủ.

Sau khi An An ngủ, Phó Nam Cẩm đến phòng Hạ Hề, thấy Hạ Hề ngồi xếp bằng trên giường mặt vô cảm nhìn anh.

Phó Nam Cẩm đứng bên giường, từ tốn nói: "Chuyện hôm nay, là do anh suy nghĩ không chu đáo, anh xin lỗi em.""

"Xin lỗi?" Hạ Hề cười lạnh một tiếng, thở phì phì nói, "Xin lỗi có tác dụng sao?"

Hạ Hề đứng lên giường, đi đến trước mặt anh từ trên cao nhìn xuống: "Anh có biết hôm nay em sợ hãi thế nào không? Em sợ An An sẽ xảy ra chuyện, em không biết hắn muốn làm gì, em cũng không biết có giống như trên phim truyền hình không, mang em và An An đi, bắt cóc bọn em uy hiếp anh, cuối cùng vứt xác nơi hoang vắng.""

Hạ Hề càng nói càng kích động, trong ánh mắt mang theo hơi nước, đánh Phó Nam Cẩm: "Anh biết rõ ràng sẽ có nguy hiểm, cho người đi theo chúng em, vì sao không nói với em sẽ xảy ra chuyện gì? Anh nói Tứ Mao không làm tốt, anh thì làm tốt sao? Anh làm được cái gì? Nếu anh cảm thấy mọi chuyện đều được anh khống chế, vậy khi bọn em gặp nguy hiểm, vì sao anh không xuất hiện?"

Phó Nam Cẩm đứng thẳng ở đó, để mặc Hạ Hề trút giận, Hạ Hề đánh mệt mắng mệt, ngồi sụp xuống giường: "Phó Nam Cẩm, em là con người, em không phải là vật sở hữu của anh, em có quyền được biết, quyền được lựa chọn.""

Nghe thấy mấy chữ "quyền lựa chọn", vẻ mặt Phó Nam Cẩm đột nhiên thay đổi, bất ngờ nắm lấy cổ tay Hạ Hề, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đỏ bừng, giọng điệu tàn nhẫn hung ác: "Quyền lựa chọn gì mà lựa chọn, em muốn lựa chọn thế nào?"

"Phó Nam Cẩm, anh buông em ra."" Cố tay Hạ Hề lần trước bị anh làm đau, sức lực của anh rất lớn đến bây giờ dấu vết vẫn còn như mới.

Bất ngờ anh buông cô ra, lui về sau một bước, nghiêng đầu thở dồn dập.

Hạ Hề cảm thấy không ổn lắm, từ trên giường bước xuống, đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng huých vào tay anh, dè dặt nói: "Phó Nam Cẩm, anh không sao chứ?"

Phó Nam Cẩm bình ổn hơi thở một chút, ôm Hạ Hề đặt lên giường, sau đó đến toilet lấy một chậu nước ấm, sau đó quỳ cạnh giường, đặt chân Hạ Hề vào trong nước.

Phó Nam Cẩm nhẹ nhàng chà rửa bàn chân Hạ Hề, xem xét lòng bàn chân của cô có bị thương hay không, ít nhiều gì con đường đó đã được người dọn vệ sinh quét dọn sạch sẽ, không có vụn thủy tinh, ngoại trừ cát bụi ma sát bên ngoài cũng không có vết thương.

"Lúc nhỏ ông nội anh bị ba mẹ ruột bán đi, lăn lộn trong cô nhi viện, sau đó được một cặp vợ chồng nước ngoài nhận nuôi." Phó Nam Cẩm vừa rửa chân cho Hạ Hề vừa kể.

"Cặp vợ chồng này có rất nhiều tiền, việc kinh doanh ở nước ngoài cũng rất lớn, nhưng lại không có con, cho nên nhận nuôi ông nội anh, ông nội anh rất thông minh, vợ chồng nhận nuôi ông cũng đối xử với ông rất tốt. Nhưng năm đó khi họ nhận nuôi, ông đã hơn mười tuổi đã hiểu chuyện, vết thương lòng thơ ấu ảnh hưởng đến cả cuộc đời ông."

Động tác Phó Nam Cẩm rất dịu dàng, nhưng giọng nói lại trầm thấp không có chút tình cảm: "Sau này, hai vợ chồng qua đời, ông nội anh liền thừa kế công ty, có vô số tài sản, ông từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa từng kết hôn, sinh ra bốn đứa trẻ. Ông đối xử với mỗi đứa con đều rất tốt, ông không tin người phụ nữ chung chăn gối, lại tin tưởng đứa trẻ có cùng huyết mạch. Có thể là vì gặp tuổi thơ như vậy, khiến ông muốn cho con mình có được những thứ tốt nhất, cho nên ông luôn mang những thứ tốt nhất cho con."

"Con cả từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, hơn hai mươi tuổi đã bệnh qua đời, con thứ hai chơi bời lêu lổng không chịu làm việc đàng hoàng, còn đòi rất nhiều tiền tài từ ông nội, con thứ ba là ba anh, là đứa con ông thích nhất, muốn ba trở thành người thừa kế, nhưng ba anh say mê nghiên cứu cũng không muốn kinh doanh, vì thế có suy nghĩ muốn rời khỏi gia đình này đi làm công việc nghiên cứu bản thân yêu thích, còn con gái út của ông nội lại yêu con trai của người làm rồi cùng nhau bỏ trốn.""

Nói đến đây, Phó Nam Cẩm im lặng một lát, lau sạch sẽ chân Hạ Hề, bưng nước vào toilet đổ đi sau đó đi ra đóng cửa phòng tắt đèn, chỉ chừa lại đèn đầu giường.

Phó Nam Cẩm ôm Hạ Hề để cô nằm trên giường, còn bản thân lại tựa vào cửa sổ hút một điếu thuốc.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Phó Nam Cẩm hút thuốc.

"Nếu anh không muốn nói thì đừng nói nữa."" Hạ Hề cảm thấy nghe xong trong lòng cứ phập phồng, có phần hốt hoảng, còn thấy đau lòng không biết lý do.

Phó Nam Cẩm hút nửa điếu thuốc rồi mới tiếp tục nói: "Ba mẹ từ bỏ ông, con gái ruột thịt phản bội ông, ông nội cảm thấy trên thế giới này không có gì có thể tin tưởng, vì thế ông từ bỏ con mình, lại gom hết đám cháu đến bên cạnh.""

"Bốn đứa trẻ, bác cả để lại con trai di truyền căn bệnh của mình, từ nhỏ thân thể đã không tốt, còn lại chính là Phó Văn Đào, anh, và Bối Nhã.""

"Bọn anh chưa từng đi học, theo ông nội về sống trong dinh thự đó..." Phó Nam Cẩm híp mắt, "Đúng rồi, đó là một tòa dinh thự, rất rộng lớn, từ khi đi vào cũng chỉ học được hai chữ cạnh tranh.""

"Không có gì tự nhiên mà tới, muốn có phải biết tranh đoạt, bao gồm cả một ly nước, chén cơm, bốn người bọn anh, nước lúc nào cũng thiếu, cơm không bao giờ đủ phần. Em phải học được cách đoạt lấy, nghĩ cách mà tranh lấy, nếu không tranh không giành sẽ chịu đói chịu khát, nếu giúp đỡ lẫn nhau tất cả mọi người đều không giành được.""

"Nhưng có đôi khi em nghĩ ra cách chiếm được, lại phát hiện bên trong có hạ thuốc xổ, ông nội nói, cuộc sống chính là như thế, không thể dễ dàng tin bất cứ ai.""

Phó Nam Cẩm kể rất nhẹ nhàng, Hạ Hề lại hết hồn, đây là bi3n thái sao?

Hạ Hề suy nghĩ: "Cơ thể anh cả anh không tốt, Bối Nhã lại là con gái, cho nên chỉ còn lại anh và Phó Văn Đào, cho nên đây là tranh giành gia sản hào môn sao?"

Phó Nam Cẩm hút xong điếu thuốc, lại xem đồng hồ một chút: "Phải mà cũng không phải, cạnh tranh chính là thói quen sau từng ấy năm mà thôi, dù sao bọn anh muốn ăn cơm cũng phải nghĩ cách hãm hại lẫn nhau, bằng không chỉ được ăn một chén nước gạo lõng bõng mà thôi."

"Về phần sản nghiệp, không ai có thể đoán được suy nghĩ của ông nội.""

"Vậy Phó Văn Đào..." Hạ Hề có chút khó hiểu, "Cuối cùng có phải vì sản nghiệp không?"

Phó Nam Cẩm dụi đầu thuốc lá, thản nhiên nói: "Hạ Hề, em từng thấy dạy chó chưa? Chính là người huấn luyện chó sẽ cầm một cục xương dụ chó, sau đó để cho học các động tác xong, sẽ thưởng cho nó một cục xương, còn xoa đầu nó nói "good boy"."

"Bọn anh cũng giống như mấy con chó, mỗi lần cạnh tranh thắng, ông nội sẽ xoa đầu chúng anh khích lệ, nói làm tốt lắm, trải qua những ngày huấn luyện đó, tranh đoạt đã trở thành bản năng.""

Bình thản tự nhiên đi so sánh mình như chó, trái tim Hạ Hề trong khoảnh khắc ấy nhói đau giống như bị máy xay thịt xay nát, đau đến mức không thể thở được.

Hạ Hề nhảy xuống khỏi giường, ôm lấy thắt lưng anh: "Anh là người em nhìn trúng, em không cho anh nói như thế về bản thân.""

"Phó Văn Đào sẽ không dám làm gì em đâu."" Phó Nam Cẩm hôn nhẹ lên mặt cô, "Cái hắn muốn đơn giản chính là đoạt em khỏi tay anh mà thôi, cho nên em đừng sợ, chuyện ngày hôm nay anh sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai.""

Phó Nam Cẩm đặt Hạ Hề lên giường, đè người lên, đôi môi áp xuống môi cô, trấn an cô, Hạ Hề ôm cổ anh, ánh mắt nhìn lên trần nhà, rất nhiều chuyện anh không nói rõ, cho nên anh còn giấu chuyện gì?

Hơn nữa, Phó Nam Cẩm vẫn luôn lo âu một điều, anh đang lo sợ điều gì?