Bà Mối 10086

Chương 4




Hai đại lão gia cùng một chỗ thì có thể làm được gì?

Cùng ‘làm’ cúc hoa của nhau? Cùng song kiếm hợp bích? Hoặc là anh nắm của tôi, tôi cầm của anh? Nhưng tất cả những giả thuyết trên đều không thể thực hiện trên người An Tử và Hoàng An Tự.

Mẹ An Tử cũng mẹ Hoàng An Tự lâu rồi không gặp nhau nên có thật nhiều chuyện để nói, về gia đình, về công việc, về đồ trang điểm cùng các loại mốt mới nhất. Bữa cơm này một tiếng rưỡi cũng chưa xong, mẹ An Tử nhưng thật dứt khoát vung tay đuổi con trai đã ăn xong và đang nhàn nhã ngồi chơi điện tử.

“An Tử, dẫn An Tự đi ngắm cảnh đêm, đừng nghịch mãi mấy trò chơi trong điện thoại.” Một câu nói chính là không cho trốn tránh, An Tử bĩu môi, không cam tâm cất máy đi.

Mẹ Hoàng An Tự che miệng cười rộ lên, nói, “An Tử là đang nhắn tin với bạn gái đi?

Nhìn xem chăm chú như thế cơ mà! Không giống An Tự nhà bác, suốt ngày làm bạn với công việc, trong cuộc sống cũng chẳng có gì ham thích.”

An Tử liếc Hoàng An Tự một cái, chỉ thấy tên kia cười đến bất đắc dĩ, liền đứng lên, cậu nhất thời lại cảm thấy mình bị vây ở thế hạ phong, nếu Hoàng An Tự ra ngoài cửa trước, thì cậu giống như là tiểu lâu la đi theo vậy.

Tiếng cười của hai người phụ nữ từ sau cửa truyền đến lỗ tai, An Tử ảo não liếm liếm môi.

“Ăn ngon không?”

Âm thanh của Hoàng An Tự đột nhiên xuất hiện từ phía sau, miệng của anh để sát vào tai An Tử, An Tử bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn lại anh, Hoàng An Tự đang cười, cũng liếm liếm môi.

“…..”

Dựa vào chiêu Phật Sơn Vô Ảnh của anh! Đây quả thực là khiêu khích trăng trợn, cười nhạo gia ngây thơ sao?!

An Tử không chút nghĩ ngợi, bật người cãi lại: “Miệng của gia đương nhiên là thơm rồi!” Ý của cậu là, miệng của gia thơm, cho nên gái mới đến cắn mút nhiều như thế đáng tiếc lúc ấy dưới tình thế cấp bách nên chưa kịp nói nửa câu sau.

Hoàng An Tự: “Sao cơ?”

Sau đó anh vẫn như trước cười đến không chê vào đầu được, còn ra vẻ vô tội, nói: “Tôi không tin. ”

Chuyện này anh không tin tôi cũng không có cách! An Tử cậu còn không có ngốc đến nỗi muốn đi chứng mình miệng mình có thơm hay không. Bằng không chính là cậu liếm anh hoặc anh liếm cậu, hoặc là cả hai cũng liếm, nhưng An Tử cậu từ trước đến nay chỉ hôn con gái!

Không thèm quan tâm đến tên kia, cậu quăng bóng dáng cao ngạo của mình đi ra của, Hoàng An Tự nhướng máy, bước nhanh ra cùng.

Phố xá ban đêm… rất sáng sủa. Đèn đường cao cao chiếu xuống khiến thành phố sáng như ban ngày, An Tử cố ý đi thong thả, quay lại hỏi: “Muốn đi đâu?”

“Cậu muốn đi đâu thì tôi đi đó.” Lời này nói xong, An Tử lại bị vây vào thế bị động.

“Hừ!”

Mông đại gia An Tử cậu còn quý hơn mặt của Hoàng An Tự kia, cần gì phải tranh giành mấy điểm nhỏ bé như vậy An Tử lắc đầu liền đi, búng ngón tay một cái: “Đi theo tôi!”

Ði vài bước, trộm liếc mắt một cái thấy Hoàng An Tự vẫn không có đi theo, An Tử có chút chột dạ. Nghĩ có phải là mình đi nhanh quá nên bỏ rơi người kia rồi không? Nhưng mà một người lớn như thế đi lạc có thể gọi taxi về nhà mà, cho nên cậu cũng không sốt ruột, chậm rãi như trước ở trên đường.

Phố xá yên tĩnh như vậy, anh đẹp trai và chị xinh gái bất ngờ gặp gỡ nhau thì tốt biết bao nhiêu. An Tử gãi gãi đầu, chuẩn bị nghênh đón một lần gặp gỡ tuyệt vời như vậy.

Cánh tay bị người ta đụng phải, An Tử tao nhã quay lại, thấy một cây Sundae siêu lớn hiện ra trước mặt mình.

“……”

Mắt liếc nhìn lại, nê mã a, Hoàng An Tự đang cười sáng lạn quơ quơ cây Sundae to đùng kia, nói: “Không ăn à?”

“……”, lông mi An Tử co rút.

“A….?” Hoàng An Tự đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Là vì không tiện ăn sao?”

Không tiện ăn… Anh cho là… tôi đến tháng sao, không tiện ăn? Nói cho anh biết, chu kỳ của tôi ngày nào cũng đến, mỗi lần đến là phóng vào cái miệng nhỏ nhắn của nữ nhân, anh hâm mộ chưa?

An Tử chộp lấy cây Sundae, oán hận cắn một miếng. Lại liếm liếm.

Gian kế của Hoàng An Tự thực hiện được, thản nhiên đi về phía trước, lúc An Tử nhận ra thì mới bước nhanh đuổi theo. Trong lúc hai người không nói chuyện, Hoàng An Tự luôn quay đầu lại nhìn cậu.

Rốt cục, An Tử không nhịn được nữa, thái độ không kiên nhẫn hỏi: “Nhìn gì?!”

“Tôi phát hiện… cậu thế nhưng thích liếm kem nha.”

Nhất thời nghẹn lời.

“Vậy cậu hay liếm nam hay là nữ?”

An Tử một ngụm phun ra, kem màu trắng dính đầy khóe miệng, hét to: “Cái đầu anh ý! Lão tử đương nhiên liếm nữ rồi, anh mới liếm nam ấy!”

Bên đường có vô số người nhìn qua, trong đó không thiếu mỹ nữ, giờ phút này cậu… tuyệt vọng nhắm mắt lại, sau đó tự nhủ với lòng mình, An Tử, trời giáng tên này xuống để diệt mày a!

Hoàng An Tự chỉ là im lặng cười cười, đẩy An Tử, lại bị cậu chán ghét gạt ra.

Bọn họ đi vòng quanh ngã tư một vòng, lúc trở lại khách sạn, Hoàng An Tự đột nhiên mở miệng: “Cậu có nhớ trước đây chúng ta cùng nhau chơi đùa không?”

Chuyện lâu như vậy làm sao tôi nhớ rõ! An Tử nhanh chóng trá lời: “Không nhớ rõ. Có chuyện gì sao?”

“Cậu lấy hết tiền trên người tôi. Đi mua một cây kem. Sau đó mút đến vang tấm tắc.”

“…….”

Cái đầu anh ý! Không thèm nhìn Hoàng An Tự, An Tử đi vào phòng, thấy mẹ mình cùng mẹ Hoàng An Tự vẫn còn tán gẫu, nói: “Mẹ, con về ký túc xá trước đây, về muộn

không tốt lắm.”

Chưa thấy mẹ cậu đáp lại, Hoàng An Tự đi vào sau cũng nói: “Bác, mẹ, con cũng phải đi đây, mai còn phải đi làm.”

Mẹ An Tử vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghe thế liền đổi giọng: “An Tử, con đi đi, có thể về rồi.”

Mẹ, lòng của mẹ quả nhiên là thiên vị a! Đối xử tử tế với Hoàng An Tự như vậy, tại sao lại không đối xử với con đẻ tốt một chút?

An Tử buồn bực chào từ biệt hai vị mẫu thân, căn cứ theo lễ phép cũng chào Hoàng An Tự, không nghĩ lại cho anh ta cơ hội nói: “An Tử, tôi đưa cậu về, tôi có xe.”

Có xe miễn phí không ngồi còn muốn tự mình rút tiền túi đi xe sao, vậy thì cũng quá ngốc rồi! An Tử vui vẻ đồng ý, đi theo Hoàng An Tự.

Hơn mười phút sau, xe dừng trước cổng trường đại học.

An Tử vội vàng xuống xe, Hoàng An Tự gọi cậu lại: “An Tử. Số QQ của cậu là bao nhiêu?”

“xxxxxxxx” An Tử nhanh chóng nói xong, mặc kệ Hoàng An Tự có nhớ được hay không, đóng sập cửa xe rồi bước đi. Hoàng An Tự nhìn thấy bóng dáng xa dần của cậu, cười sờ sờ cái mũi, trở về…chờ tôi.

An Tử quay về phòng ngủ thì đã khuya, chờ đến lúc cậu mở QQ trên máy tính, request của bạn bè đã dài cả một xâu, chọn nữ tính, nếu tư liệu là nam thì từ chối, An Tử đột nhiên nghĩ đến Hoàng An Tự, không biết trong chuỗi request này có anh ta không. Nghĩ đến người đàn ông vẻ mặt ôn hòa đó cậu lại nổi một trận da gà, Hoàng An Tự kia mang lại nguy hiểm quá cường đại, tổng cảm thấy được dưới tươi cười đó cất giấu bí mật không muốn cho người khác biết, tuyệt đối không thể vạch trần, vạch trần rồi phỏng chừng chính là… không phải cậu chết thì là đồng quy vu tận.

Cả người run lên, sau đó có tin mới đến, An Tử vừa nhìn, ra là hình khuôn mặt của một mỹ nữ.

Nhất thời bay bổng lên, thấy đối phương gửi đến tin:

An Tử bật người giống như chú cún nhỏ, trả lời một câu: Mình rất khỏe. >

Mỹ nữ che miệng cười duyên. 

< Chúng ta ở cùng thành phố. > mỹ nữ nói. 

Đây là duyên phận a. > An Tử cợt nhả.

Mỹ nữ lại cười duyên, trả lời: < Đúng vậy, mình cũng hiểu được, duyên phận đã cho chúng ta gặp nhau. >

Cô gái này văn nghệ ghê, An Tử nghĩ, những cô gái loại này thường là lớn lên thanh tú, tốt nhất còn cảm tính một chút, đến lúc cảm tính biến thành gợi cảm cũng không tồi.

Vừa mới chuẩn bị pha chút văn nghệ trong câu trả lời, cô gái bên kia lại nói: < Mình đi tắm đã.>

Nhất thời cảm thấy được lời thâm tình định nói ra giống như đánh rắm, theo gió mà bay đi, An Tử trả lời:

Cô gái kia không đáp lại.

Thực sự là muốn đi tắm rửa, nhưng đáng tiếc không phải là cô gái.

Hoàng An Tự đứng trước máy tính, cúi người nhìn thấy câu trả lời của An Tử, nhướng máy, cảm thấy được lúc trước mình lựa chọn giới tính là con gái rất sáng suốt, không uổng phí một lần xin số QQ. An Tử này chính là một sắc lang thực sự đói khát.

Cũng không biết sắc lang đói khát gặp mãnh lang, ai thắng ai thua? Hoàng An Tự tâm tình tốt xoay người hướng vào phòng tắm.

Nửa tiếng sau, Hoàng An Tự tắm xong, để trần đi ra khỏi phòng tắm, trực tiếp bước đến bên máy tính,1iền đứng thẳng, gõ câu trả lời: < Tắm xong rồi, câu chuyện đâu? >

Hệ thống chat của An Tử truyền đến âm thanh tích tích, An Tử mở tin xem, xem xong, cười tà trả lời: < Vậy mình kể nhé. Có hai ngọn núi, dưới chân núi có một cái động, trong động có một con cự long, ra ra lại vào vào... chuyện này thú vị không?>

Mặt Hoàng An Tự không chút thay đổi, nhìn thời gian, đã mười một giờ, lại trả lời: < Cậu luôn thức khuya như vậy sao? >

Một giọt nước rỏ từ trên tóc xuống, rơi vào bàn phím, Hoàng An Tự bất đắc dĩ phải tạm thời tránh đi lấy cái khăn mặt lau tóc. Lúc trở về đã thấy trong khung có tin trả lời, sửng sốt.

An Tử nói: < Bởi vì mình là mãnh nam bóng đêm! >

Nhìn những lời này có thể tưởng tượng ra biểu tình đắc ý dào dạt của cậu.

Hoàng An Tự nhất thời cười khẽ thành tiếng, tay trái lau tóc ướt sũng, tay phải gian khổ đánh vài chữ —

< Bộ phận nào trên người bạn là mạnh nhất?