Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 196: 196: Môn Đồ Của Con Rùa





Nhất Vô Niệm trừng mắt với con rùa, bất quá cũng không tiện nói thẳng chỉ có thể truyền âm với nó: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Ngừng lại, hắn lại bổ sung thêm một câu nữa:
“Chẳng lẽ ngươi quên, truyền thừa của ta không giống như những người khác.

Trách nhiệm trên vai của ta, không phải ai cũng có tư cách để nhận lấy!”
Nói câu này, ánh mắt của hắn lộ ra một chút sắc bén.
“Xin lỗi, ta quên mất chuyện này.”
Con rùa biết lời của Nhất Vô Niệm muốn nói tới là gì, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.

Nhưng nó vẫn kiên trì nói:
“Thiếu niên này chúng ta nhất định phải thu nhận nếu không thì cũng chỉ có giết hắn!”
Nói tới đây, ánh mắt của nó ẩn hiện một tia sát ý rất khó phát giác.

Con rùa càng nói thế, Nhất Vô Niệm càng không hiểu chuyện gì nhưng hắn hỏi thì con rùa một mực im lặng, né tránh.

Nhìn thật sâu vào con rùa, hắn đột nhiên đưa ra suy nghĩ của mình:
“Nếu không ngươi thu hắn là đệ tử!”
Không nghĩ tới sẽ nghe được lời này con rùa há miệng không nói lên lời, đợi qua mấy giây nó mới đáp: “Như vậy có chút không được tốt lắm, nhân tộc há có thể bái yêu tộc làm đệ tử việc này có chút không ổn.”
Con rùa bèn phác bỏ lời của Nhất Vô Niệm, nhưng bên trong ánh mắt có chút suy tư.

Nhất Vô Niệm bĩu môi, ngữ khí không quan trọng nói ra mấy lời:
“Chẳng phải ngươi thân là yêu tộc nhưng vẫn đi vào địa phận của nhân tộc chúng ta tu hành hay sao? Hơn nữa còn bái nhập Huyền Đan Tông, một tông môn nhân tộc và trở thành một đệ tử chính thức của chúng ta hay sao!”

Trầm ngâm một chút, con rùa vẫn không có trả lời.

Cuối cùng một lúc sau, nó dường như quyết tâm, khẽ cúi đầu nhìn thiếu niên phía trước mắt, chậm rãi nói ra:
“Để tiểu tử ngươi phải thất vọng rồi.

Người này có nhiệm vụ trong người, không thích hợp để trở thành người dẫn ngươi đạp vào con đường tu hành.”
Hơi ngừng một chút, nhìn được vẻ mặt thất vọng của thiếu niên, con rùa khẽ cắn răng nói:
“Bất quá, ngươi có thể lựa chọn đi theo ta.

Ta mặc dù không phải nhân tộc như các ngươi nhưng hiểu biết không thua kém ai, không dám nói tương lai sẽ khiến cho ngươi mạnh mẽ cỡ nào, thế nhưng đảm bảo dẫn đường chỉ lối cho ngươi đi đúng đường.

Lựa chọn của ngươi là?”
Thiếu niên nhìn qua con rùa có chút đắn đo, nói thật, người nam tử mặc bạch y trước mặt hắn mới là người mà hắn mong muốn.

Dù sao đứng trước hai chủng tộc, chủng tộc đồng nhất vẫn luôn mang tới cho người ta cảm giác an toàn.

Đây là thiên tính, và hắn cũng vậy.

Bất quá, bái sư nam tử kia có vẻ là không thể nào, nhưng bái một con rùa làm sư tôn liền lộ ra có chút cổ quái.
Trông thấy vẻ mặt biến ảo của thiếu niên, Nhất Vô Niệm cùng con rùa không có lên tiếng nói chuyện, cả hai đều lẳng lặng đứng đó chờ đợi đối phương đưa ra lựa chọn.

Đối với Nhất Vô Niệm thì đối phương dù có lựa chọn bái con rùa hay không, cũng không khiến hắn quá bận tâm, bất quá hắn vẫn rất tò mò sự thật đằng sau đó.
Nam Phương Trường Sinh không hề suốt ruột, đối phương chỉ cần nói không nó liền trực tiếp động thủ.


Không thể trở thành đồng bọn, cùng một phe vậy nó cũng chỉ có thể đem đối phương bóp chết từ trong trứng nước.

Thời gian trôi qua được vài phút, thiếu niên dường như đã suy tư rất kỹ càng, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào con rùa nghiêm túc nói: “Tiền bối, ta nguyện ý!”
Hơi híp mắt, con rùa đột nhiên cười nói:
“Không cần khẩn trương, sau này chúng ta là người một nhà rồi.

Đương nhiên ta cũng rất nghiêm khắc, đến lúc đó ngươi cũng đừng có hối hận.”
“Ta sẽ không!”
Thiếu niên bày ra vẻ mặt nghiêm trang, to giọng nói.
Nhất Vô Niệm đứng ở bên ngoài xem hai người này nói chuyện, đột nhiên cảm thấy chuyện này cũng thật thú vị.

Hắn không biết đã từng xuất hiện chuyện như thế này hay chưa nhưng mà, hôm nay cũng coi như mở rộng tầm mắt, chứng kiến một chuyện tương đối có ý tứ.

Nếu đối phương đã xác định đi theo con rùa, vậy cũng coi như người một nhà, hắn cười hỏi:
“Nhóc con, ngươi tên gì?”
“Thưa đại nhân, tiểu nhân họ Vũ, tên Thiên.

Vũ Tam Thiên!” Thiếu niên cung kính đáp.
Khẽ lắc đầu, Nhất Vô Niệm uốn ắn lời nói của thiếu niên: “Về sau hãy gọi ta là tiền bối, vậy là được rồi.


Ta gọi là Nhất Vô Niệm!”
“Vâng, thừa tiền bối!” Vũ Tam Thiên không nói hai lời gật đầu đáp ứng.
“Được rồi, mọi chuyện để sau giải quyết.

Chúng ta nhanh chóng đi đến đi đến dự đại hỷ.”
Nhất Vô Niệm xem xét thời gian cũng không còn sớm, nhất thời lên tiếng thúc dục hai người.
“Tốt! Để vi sư dẫn ngươi đi ăn sơn hào hải vị.”
Con rùa sau khi nhận lễ của Vũ Tam Thiên liền hài lòng gật đầu, lên tiếng nói với vị đệ tử đầu tiên của mình.

Bỗng, nó hơi cau mày, quan sát quần áo của Vũ Tam Thiên có chút không ổn thế là nó lập tức há miệng ra, từ bên trong bay ra một bộ y phục màu thanh y.

Con rùa lập tức thi triển thuật pháp lên người Vũ Tam Thiên, sau đó thay hắn luyện hóa thanh y pháp khí, thoáng chốc trên người Vũ Tam Thiên liền bao phủ ánh sáng, một bộ thanh y tươi đẹp khoác trên người hắn.
Bên cạnh đó, con rùa cũng thi triển thuật pháp hệ thủy khiến cho cả người của Vũ Tam Thiên trở nên sạch sẽ, gọn gàng.

Ngay lập tức, từ một tên ăn mày nhếch nhác trở thành một tên tiểu tử thanh tú, có gia dưỡng.

Ngay cả Nhất Vô Niệm ở bên cạnh cũng hơi gật đầu.
Triệt đi trận pháp, ba người bọn họ nhanh chóng hòa vào dòng người dường như không ai chú tới bọn họ, thật ra là Nhất Vô Niệm thi triển thuật pháp khiến cho đám người trong vô thức liền xem nhẹ bọn họ.

Chính vì như thế mà ngay khi ba người bọn họ đột ngột xuất hiện, đám người xung quanh không hề biểu hiện ra một chút xíu dao động.
Bước tiếp về phía trước, chẳng qua bây giờ trong đoàn đội là thêm một thiếu niên nhỏ tuổi.

Và công việc của Vũ Tam Thiên cũng rất đơn giản, trước mắt hắn liền phái ôm con rùa để trước ngực, dù sao hiện tại hắn chính là môn đồ của con rùa.

Việc này rất thích hợp đối với hắn.


Tất nhiên điều này do Nhất Vô Niệm lên tiếng đề nghị, con rùa cũng không có phản đối, cứ thế tổ hợp hai người một thú hòa vào dòng người.

“Đây chính là phủ của thành chủ sao?”
Ngước nhìn cổng vào của phủ thành chủ, Nhất Vô Niệm không khỏi tự hỏi một câu.

Trước mặt hắn, chính là một cánh cổng rất cao và to, đặc biệt bên ngoài hai bên cánh cửa còn dán chữ hỷ sự, xung quanh là những giấy dán cùng pho hoa nổ linh đình.

Khách khứa đi ra đi vào vô cùng náo nhiệt, bầu không khí vui vẻ lan tràn khắp trên nét mặt mọi người.
Nhất Vô Niệm đi đến cửa, bước chân đi vào.

Một tên gia nhân canh cửa trông thấy vậy muốn đứng ra ngăn cản, đột nhiên bị đồng bạn của mình bên cạnh vội vàng kéo lại.

Trông thấy vẻ mặt ngu ngơ của y, đồng bạn không khỏi trợn mắt, thấp giọng nói nhỏ:
“Ngươi không thấy y phục hai người đó mặc vô cùng tinh xảo hay sao, đó đều là lụa tinh phẩm.

Với con mắt nhìn lụa từ nhỏ tới lớn, ta cam đoan dù miếng lựa tốt nhất tại trong thành chúng ta cũng không có được như thế, hai người này đều là cao nhân.

Hơn nữa, nam tử mặc bạch y kia, khí chất đó không phải người thường có thể phát ra được.

Ngươi đó, ánh mắt nhìn xa hơn chút, thường ngày ta dạy ngươi thế nào ngươi quên rồi sao?”
Tên gia nhân kia nghe đồng bạn của mình giải thích cặn kẽ như vậy, mồ hôi trên trán không khỏi đầm đìa.

Hôm nay là ngày đại hỷ của thành chủ đại nhân, nếu như bọn hắn để khách khứa không vui, xảy ra chuyện chắc chắn bọn họ liền chết chắc.

Nghĩ tới đây, y dùng ánh mắt cảm kích nhìn qua gã đồng bạn..