Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân

Chương 62




Ngươi có biết hay không, tiền triều có hậu phi khi quân bưng bít người trên, họa loạn hậu cung, liền có người sáng tạo ra loại hình phạt này, tên là ‘ sái bồn ’, từ khi bổn triều khai quốc tới nay, bởi vì khinh thường cử chỉ bạo ngược của tiền triều, do đó huỷ bỏ hình phạt này, nhưng tối nay, trẫm rất muốn làm bạo quân một lần, nếu như ngươi dám gạt trẫm một chữ thôi, trẫm liền quẳng ngươi vào ‘ sái bồn ’, chịu vạn trùng cắn xé!"

Giang Ánh Nguyệt khóc đến sắp tắt thở, liều mạng muốn lui về phía sau, Quân Thiếu Tần lại lôi nàng lên trước, đi tới bên cạnh thùng gỗ, côn trùng rắn rết chen thành đống ngọ nguậy trong thùng, con ngươi âm u lạnh lẽo, lưỡi đỏ như lửa, nàng muốn kêu to, muốn giãy giụa, lại cảm giác mình đã xụi lơ trên mặt đất, cả khuôn mặt cũng vặn vẹo không còn hình dáng, giống như thấy được vật đáng sợ nhất trong cuộc đời này, lập tức không dám giấu giếm nữa, miệng run rẩy kể tất cả, kể ra toàn bộ trước sau những gì đã trải qua.

"Nô tì cũng không biết thích khách kia, đêm qua, hắn đã giết Lâm Nhi, lại muốn giết nô tì, lúc ấy nô tì bị dọa sợ, vì bảo vệ tính mạng mới để cho hắn trốn trong điện, sau đó, nô tì sinh lòng riêng, muốn lợi dụng cơ hội này, khiến Hoàng quý phi vĩnh viễn rời khỏi hoàng cung, khiến hoàng thượng cho là Hoàng quý phi đã chết, vì vậy, nô tì liền cùng hợp mưu với thích khách kia, sử dụng kế thay mận đổi đào, mặc y phục Hoàng quý phi lên trên người của Lâm Nhi, sau đó chém đầu Lâm Nhi xuống, nhấn chìm thi thể trong Thái Dịch Trì, làm thành hiện tượng giả là Hoàng quý phi bị sát hại bỏ mình. . . . . ."

"Sau đó thì sao?" Giọng điệu của Quân Thiếu Tần vẫn lạnh lẽo .

"Sau đó, nô tì liền dẫn thích khách kia từ thiên môn Linh Hiền điện chạy ra ngoài, chuyện về sau nữa, nô tì cũng không biết. . . . . ." Chợt Giang Ánh Nguyệt nắm lấy vạt áo của hắn, than thở khóc lóc, mặt mày khổ sở mơ hồ: "Hoàng thượng, người tha cho nô tì đi, từng chữ nô tì nói đều là lời nói thật, nô tì chỉ là nhất thời hồ đồ, về sau cũng không dám nữa. . . . . ."

Quân Thiếu Tần cúi người xuống, nâng mặt nàng lên, trong mắt tràn đầy vẻ oán hận, giống như muốn phun ra lửa: "Trẫm hỏi ngươi lần nữa, hiện tại thích khách kia ở nơi nào?"

Giang Ánh Nguyệt vội vàng lắc đầu, khóc vội la lên: "Nô tì thật sự không biết, nô tì chỉ nhìn thấy có xe ngựa ở ngoài cung chi viện cho thích khách kia, đợi sau khi thích khách kia lên xe, xe ngựa liền đi về phía phố Huyền Vũ, chuyện khác, nô tì thật không biết, nếu nô tì có một chữ giả dối, hoàng thượng điều tra được thì cứ đánh chết nô tì, nô tì cũng không oán . . . . . ."

Quân Thiếu Tần nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng nhìn một lúc lâu, đột nhiên xoay người mà đi, lạnh lùng mở miệng: "Tuyển thị Giang Ánh Nguyệt, phẩm chất không đoan chính, làm loạn hậu cung, bây giờ giáng xuống làm thứ nhân, giam cầm trong Trường Môn điện!"

Trường Môn điện là địa phương nào, đây chính là hoạt tử nhân mộ (mộ của người sống), đi vào, chính là trọn đời thoát thân không được, mắt thấy Tiểu Thuận Tử dẫn vài tên thị vệ tiến lên, Giang Ánh Nguyệt sợ tới mức không tự kiềm chế được mà kêu to lên: "Ta không đi Trường Môn điện, ta không đi! Hoàng thượng, lúc trước người cũng không phải là nói như vậy, lúc Thái hậu còn sống thì chính miệng người đã đồng ý với Thái hậu, người nói người sẽ đối xử tốt với ta, sẽ dùng cả đời để bảo vệ ta, hôm nay, người vì một nữ nhân khác, lại đối với ta nhẫn tâm như vậy. . . . . ."

Quân Thiếu Tần dừng bước lại, trên mặt nở một nụ cười rất lạnh lùng, nồng đậm đến mức con ngươi lóe lửa giận: "Ngươi hẳn là đang trách trẫm phụ lòng phụ bạc?"

Giống như hắn nghe được một chuyện buồn cười: "Lời thề của trẫm, đúng là hứa với cô gái dịu dàng mềm mại, thanh thuần như nước, không phải người phụ nữ rắn rết bò cạp độc như ngươi! Ngươi tự vấn lòng mình đi, ban đầu đến tột cùng là ai phụ người nào? Ngươi vì cuộc sống sung sướng, thay đổi thất thường không biết liêm sỉ, sử dụng bao nhiêu là thủ đoạn ám muội, trên tay dính bao nhiêu máu tanh, ngươi thật sự cho rằng ngươi làm gì trẫm không biết sao? Vậy mà còn có mặt mũi nói trẫm phụ lòng! Trẫm dễ dàng tha thứ ngươi cho tới bây giờ, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, thừa dịp trẫm còn có kiên nhẫn, ngươi mau mau rời đi, trẫm không muốn phải nhìn thấy ngươi nữa!"

Giang Ánh Nguyệt khóc đến khàn cả giọng, cũng không nói nữa, thị vệ cứng rắn vừa kéo vừa lôi dẫn nàng đến Trường Môn điện, bộ y phục Yên La màu vàng nhạt mặc trên người nàng bị kéo tới xốc xếch không chịu nổi, trân châu rơi xuống đầy đất, nàng khổ sở khóc lóc kêu gào thê thảm như vậy, vang dội bầu trời đêm yên tĩnh chốn hoàng cung.

Ngày hôm sau.

Sau khi Thẩm Thanh Nham ra ngoài, Nguyệt Nương liền tìm một công tượng (thợ thủ công) về, dùng cây sắt đóng kín cửa sổ trong phòng lại.

Đợi sau khi công tượng này đi, Nguyệt Nương liền đun nước, hầu hạ Vân Tĩnh Hảo tắm rửa, thay nàng cởi y phục ra, dùng khăn vải lau cho nàng, nhìn thân thể trắng noãn như ngọc của nàng, Nguyệt Nương không nhịn được khuyên nhủ: "Về sau phu nhân ngàn vạn lần đừng cãi nhau với Thẩm gia nữa, phu nhân là nữ nhân của Thẩm gia, nên theo Thẩm gia, nô tì thấy Thẩm gia cũng rất nuông chiều phu nhân, chỉ cần phu nhân mềm dịu lại, đừng phụ tâm ý của Thẩm gia nữa, tự nhiên Thẩm gia cũng không khóa phu nhân nữa. . . . . ."

"Ta không phải nữ nhân của hắn." Vân Tĩnh Hảo từ từ nhắm hai mắt lại, nằm yên lặng, giọng nói vô cùng nhẹ: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn ở đây một lát."

Nguyệt Nương thấy nàng bướng bỉnh như vậy, há miệng, cuối cùng chỉ than một tiếng, bưng chậu gỗ đi ra ngoài, chỉ là, nàng mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy có một nam nhân lén lút trốn ở dưới cửa sổ nhìn lén, nam nhân đó cũng không phải ăn trộm hay là ai khác, chính là một trong những nhân tình của Nguyệt Nương tên là Lưu Tứ Tuyền. d#đ%l*q&d!

Lưu Tứ Tuyền này là chủ một cửa hàng hoa quả khô, muội tử (em gái) là tiểu thiếp của Kinh Triệu Duẫn, trong nhà khá là có tiền, cũng không phải là người đứng đắn gì, hơn ba mươi tuổi, mặc dù mặt mũi dáng dấp coi như đoan chính, nhưng sắc mặt lại khô vàng, hai gò má mơ hồ lộ ra màu hồng, vừa nhìn liền biết, do hắn dùng nhiều dược vật nào đó.

Gia đình hắn thê thiếp thành đoàn, lại cứ thấy chưa đủ, rỗi rãnh liền ở cùng một chỗ với Nguyệt Nương, mới vừa rồi, hắn trèo tường vào, thấy trong viện không có ai, lại nghe thấy trong phòng có người nói chuyện, liền rón ra rón rén đi tới dưới cửa sổ, bởi vì cửa sổ bị đóng kín hết rồi, hắn đẩy không ra, cũng chỉ có thể xuyên thấu qua khe hở ngó vào trong, đúng lúc nhìn thấy Nguyệt Nương đang lau người cho Vân Tĩnh Hảo, bởi vì khe hở này quá nhỏ, lại có Nguyệt Nương cản trở, hắn chỉ nhìn thấy khuôn mặt và rất ít da thịt dưới cổ Vân Tĩnh Hảo, nhưng trắng đến mức làm cho người ta hoa mắt, làm cho mặt hắn đỏ như lửa, miệng đắng lưỡi khô, lại thấy Vân Tĩnh Hảo thật sự rất đẹp, nhất thời liền mất hồn mất vía .

Nguyệt Nương thấy bộ dáng này của hắn, lập tức liền đoán được tâm tư của hắn, chỉ lôi hắn trở về phòng của mình, chỉ vào mũi hắn, quát lên: "Ngươi không có lương tâm! Cũng đừng được voi đòi tiên có chủ ý động tay động chân với phu nhân, người ta là nữ tử đoan trang, Thẩm gia này cũng không phải dễ chọc, cẩn thận hắn đánh gãy chân của ngươi!"

Lưu Tứ Tuyền thấy Nguyệt Nương giận, vội vàng ôm nàng, hôn miệng nàng, dụ dỗ nói: "Là ta không đúng, ta chết thèm đói mắt, ta đáng đánh!" Nói xong, thật sự tự đánh mình ba bốn bạt tai.

Nguyệt Nương thấy hắn như thế, trên mặt mới có chút ý cười, nàng cười một tiếng, Lưu Tứ Tuyền cũng không nhắc về Vân Tĩnh Hảo nữa, chỉ ôm "Cục cưng ruột thịt" nàng mà nói một đống lời tâm tình, dụ dỗ nàng cầu hoan, lập tức hai người liền cởi áo ra, ân ái đủ kiểu, như cá với nước, không cần thiết nói tỉ mỉ.

Sau khi xong chuyện, Nguyệt Nương vội vàng đi phòng bếp nấu cơm cho Vân Tĩnh Hảo, vội vàng đuổi Lưu Tứ Tuyền về, chỉ là, Lưu Tứ Tuyền này một lòng nghĩ tới Vân Tĩnh Hảo, cũng không có trở về phủ, mà đi tới một cửa hàng về tranh chữ nổi danh nhất phố Huyền Vũ, tìm một họa tượng (họa sĩ vẽ tranh) quen biết, bảo họa tượng kia theo sự miêu tả của hắn vẽ ra bức họa về Vân Tĩnh Hảo.

Họa tượng kia cũng là người có bản lĩnh, bằng vào những miêu tả kia, lại vẽ giống đến bảy tám phần, Lưu Tứ Tuyền này có được bức họa, giống như có được bảo bối gì đó, vừa nhìn tranh vừa rời khỏi cửa hàng, thật là càng xem càng yêu, càng nhìn càng vui vẻ, bởi vì xem quá chuyên chú, lúc hắn bước xuống bậc thang lóe lên một cái, liền đụng phải một người, chính hắn cũng lảo đảo một cái, bức họa cũng rơi xuống đất, hắn giận đến mức hét lớn một tiếng: "Con bà nó, chó khôn không cản đường!"

Mà người hắn đụng vào kia, toàn thân áo trắng như tuyết, mặt mũi cực kỳ anh tuấn, chính là Khả Hãn Hạ Lan Cá Sấu, lúc này, tâm tình của hắn thật sự không tốt, vốn là hắn hợp mưu với trưởng công chúa, lên kế hoạch nội ứng ngoại hợp ám sát Quân Thiếu Tần, hiện giờ chuyện sắp bắt đầu, trưởng công chúa lại bởi vì "Vân Tĩnh Hảo chết", đau lòng bị bệnh không dậy nổi, cùng với việc nàng bị bệnh, kế hoạch ám sát của bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, đồng nghĩa với việc gác lại, còn không biết sẽ sinh ra biến số gì!

Lúc hắn đang nhức đầu vì chuyện này, thì Lưu Tứ Tuyền này đụng hắn, đầu tiên hắn cũng không để ý lắm, tiếp tục tiến lên, nhưng đột nhiên lại nghe Lưu Tứ Tuyền mắng hắn là chó, hắn vừa nghe sao có thể duy trì bình tĩnh, lập tức sắc mặt trầm xuống, xoay người đi trở về, một cước liền gạt ngã Lưu Tứ Tuyền!

Lưu Tứ Tuyền này thường ngày cậy vào nhà mình có tiền có thế cho nên hoành hành ngang ngược, lúc này bị đánh trên phố, lại thấy người đi đường dừng chân đứng xem càng ngày càng nhiều, tựa như mọi người đang xem kịch vui, giận đến nỗi mặt hắn tựa như gan heo, nhất thời nổi trận lôi đình, chỉ vào Cá Sấu nói: "Ngươi lại dám đạp ta!" @(Lạc_Thần)@

"Ta không những đánh ngươi, còn phải đập vỡ mồm ngươi!"

Tiếng nói Cá Sấu vừa dứt, hộ vệ theo hầu sau lưng hắn liền đồng loạt xông lên: "Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!" Lưu Tứ Tuyền bị đánh một trận tàn nhẫn, đánh cho hắn sưng mặt sưng mũi kêu cha gọi mẹ, há miệng liền phun ra hai chiếc răng máu me nhầy nhụa!

Lúc này, Cá Sấu lại chú ý tới bức họa trên đất, hắn nhặt lên vừa nhìn, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, mặt mũi của cô gái trong tranh này, thần vận đó, không phải Vân Tĩnh Hảo thì là ai?

Hắn vội vàng lệnh hộ vệ dừng tay, chỉ vào bức họa đó, hỏi Lưu Tứ Tuyền khuôn mặt đang đầy máu: "Ngươi gặp qua cô gái này ở đâu?"

Lưu Tứ Tuyền này sớm bị đánh đến mất nửa cái mạng, lúc này cũng không biết có nghe thấy câu hỏi của Cá Sấu hay không, chỉ không ngừng kêu trời gọi đất (la hét trong đau đớn), Cá Sấu mạnh mẽ nắm cổ áo của hắn lên, cặp mắt nheo lại, nhìn chằm chằm hắn, lặp lại từng chữ một: "Nói mau, ngươi gặp qua cô gái này ở đâu? Nếu như ngươi nói thật, ta còn tha cho ngươi, nếu không, ngay cả tay chân của ngươi ta cũng đều đánh gãy!"