Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 42: Cậu, thiếu não sao! (4)




Edit: Sa

Beta: Phong Vũ

“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân vội vàng kéo Quân Quân lại nếu không cô ấy sẽ vào đó mất, “Tốt nhất là cậu đừng đi vào bên trong…”

“Bên trong? Trong đó có cái gì vậy? Có ma hả?” Trần Hiểu Quân ra vẻ suy tư tiến gần quỷ đáng ghét, “Hay là, cậu sợ ma?” bốn chữ sau nói ra rất to và rõ ràng.

Trình Hiểu Quân dở khóc dở cười, Quân Quân nhất định là đã đọc quá nhiều sách kinh dị mất rồi, nếu như cậu sợ ma trong lòng hoảng hốt thì làm sao có thể hoàn thành tốt thí nghiệm giải phẫu được: “Muộn quá rồi hay là cậu đừng vào nữa, bên trong mùi rất nặng, nhất là vào buổi tối.” Nữ sinh trong viện y học cũng không có nhiều người dám tới phòng giải phẫu vào ban đêm, Quân Quân nhất định cũng không chịu được.

Trình Hiểu Quân không muốn để Quân Quân bước vào, nhưng Trần Hiểu Quân rất tò mò không hiểu bên trong có cái gì: “Tôi mặc kệ, hiếm khi có cơ hội như thế này, tôi nhất định phải vào xem một lát!” Không để ý tới sự ngăn cản của quỷ đáng ghét, Trần Hiểu Quân kiên quyết bước vào.

Bên trong rất u ám, khi mở cửa một mùi nồng đậm xông vào mũi: “Mùi này là…?”

“Formadehic.” Kéo lấy Quân Quân ở phía trước, “Đi ra ngoài đi, mùi này rất khó chịu.”

“Không!” Cô tiếp tục tiến lên. “Lần đầu tiên gặp dì tôi đã ngửi thấy trên người dì có mùi nhàn nhạt như thế này, tôi cảm thấy rất thơm.”

Rất thơm? Sợ rằng trên thế giới này cũng không tìm ra được cô gái nào cho rằng mùi Formadehic lại thơm, chẳng qua nếu như không ghét thì sau này mình… Mải suy nghĩ bước chân người phía trước bỗng dừng lại: “Quân Quân?”

Trần Hiểu Quân quay đầu lại vẻ mặt kỳ quái nhìn quỷ đáng ghét, ngơ ngác nói: “Đây là…”

Trình Hiểu nhìn về phía Quân Quân vừa nói, đó là… Lập tức kéo Quân Quân vào trong ngực, một tay ôm lấy eo của cô một tay che lấy đôi mắt: “Không có chuyện gì, đừng sợ, cậu cứ coi như không thấy gì cả, chúng ta đi ra ngoài đi.”

Nhưng Trần Hiểu Quân không để ý tới lời của Trình Hiểu Quân…, gạt bàn tay của Trình Hiểu Quân đang che lấy mắt mình ra: “Thì ra là trong phòng thí nghiệm thật sự có người à, tôi còn tưởng trong sách chỉ nói bừa, có một người này thôi sao?”

Trình Hiểu Quân khó hiểu, người? Cái thi thể nằm trong bồn thuốc Formadehic vậy mà Quân Quân lại có thể dùng giọng thoải mái mà nói ra như vậy? Hơn nữa, thứ này được coi là người sao: “Quân Quân, cậu không sợ à?” Lại còn nhìn những thứ này vào buổi tối nữa.

“Tại sao phải sợ?” Trần Hiểu Quân không chút sợ hãi rời khỏi Trình Hiểu Quân, sau đó cầm lấy một cây gậy thủy tinh trên bàn thí nghiệm thăm dò thi thể trong bồn kinh ngạc nói: “Còn co dãn này!”

Trình Hiểu Quân ngây dại, Quân Quân có biết mình đang làm gì không đấy, cậu ngăn cánh tay đang tiếp tục đâm “Người”: “Quân Quân?”

“Sao vậy?” Trần Hiểu Quân mất hứng khóe mắt cụp xuống, “Rất vui mà!” Trần Hiểu Quân lúc này đem thần kinh thô thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Trình Hiểu Quân bất giác ngây người không biết nên nói gì cho phải nữa.

Trần Hiểu Quân cau mày, quỷ đáng ghét này tại sao giống như thấy… động vật quý hiếm vậy: “Cậu ngây ngốc cái gì! Không phải là cậu sợ thật đấy chứ?” Lấy tay quơ quơ trước mặt quỷ đáng ghét, không có phản ứng liền đá một cước, “Cậu thiếu não à? Nhìn không khác gì thằng ngốc!”

Trình Hiểu Quân bị Trần Hiểu Quân mắng cho liền tỉnh táo: “Cậu hoàn toàn không sợ chút nào, không cảm thấy buồn nôn à?”

Trần Hiểu Quân giống như nhìn thấy người bị bệnh thần kinh chán nản nói: “Có cái gì mà phải sợ, buồn nôn? Trên thứ đó đầy đủ bộ phận cơ thể người thì phải buồn nôn cái gì?” Trần Hiểu Quân một chút cũng không có cảm thấy buồn nôn, cô học Aerobics, hàng ngày phải nhìn sơ đồ mô tả động tác thể dục aerobics nên đối với các bộ phận và vị trí trên cơ thể người thấy rất nhiều, hơn nữa cũng không còn cảm thấy đáng sợ.

“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cảm thấy Quân Quân cứ đơn giản thật khiến cho cậu cảm thấy thoải mái. Trước kia có lẽ là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, không phải là động vật và thi thể ư, chết thì cũng đã chết, còn sống thì chỉ biết sau khi mình động đao còn sống rất tốt, không cần thiết phải nghĩ bọn họ trước kia đã sống như thế nào, khi bị giải phẩu thì như thế nào, những thứ này cũng chỉ là đối tượng thí nghiệm, cứu giúp người bệnh, chỉ có lớn gan dùng con dao mổ trong tay mới có thể khiến cho những thứ động vật hoặc con người này bây giờ và về sau này được sống tốt hơn.

“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân không nhịn được kích động trong lòng, ôm chầm lấy cô gái dị thường khả ái xinh đẹp trước mắt: “Cảm ơn cậu, cậu thật là đáng yêu, mình rất thích!”

Trần Hiểu Quân bị cái ôm này dọa cho choáng váng, cô cảm thấy cái ôm này quá đột ngột lại không hề có lý do, quá không hợp với lẽ thường, quá… ấm áp…

“Cậu làm gì thế?” Không biết bao lâu sau Trần Hiểu Quân dùng sức đẩy quỷ đáng ghét ra, chỉ vào cậu trách mắng: “Quỷ đáng ghét, cậu, cậu dám ôm tôi! Khốn kiếp!”

Lại hung hăng chạy trối chết biến mất khỏi phòng giải phẩu, để lại cho Trình Hiểu Quân vẫn còn đang bất động một bóng lưng đã khất xa, thế nhưng lần này ngoài một chút mất mác và khổ sở Hiểu Quân lại cảm thấy một chút sung sướng và ngọt ngào…

Trong khoảng thời gian này Triệu Bân ngạc nhiên phát hiện sắc mặt Trình Hiểu Quân tốt lên rất nhiều, có vẻ trưởng thành hơn trước, tâm trạng không còn tồi tệ nữa, nhất là trong giờ giải phẫu cũng không nhìn thấy cậu ấy bộ dáng chật vật “Hốt hoảng bỏ chạy” rồi “Nôn mửa”, chẳng lẽ là do thầy giáo tìm cậu ta nói chuyện, nhanh như vậy đã khiến cho cậu ấy thoát khỏi bóng ma tâm lí ư? Quả là thần kỳ, Triệu Bân quyết định thay đổi thái độ đối với vị giáo sư giải phẫu biến thái máu lạnh đó, bội phục!

【nhật ký】Mình, muốn khẳng định mình!

Quân Quân, nhất định bây giờ cậu đang trải qua những ngày tháng rất hạnh phúc, mình cũng có thể thường xuyên từ xa nhìn thấy cậu, thấy nụ cười vui vẻ, rất vui vẻ của cậu có thể trôi qua nhẹ nhàng như vậy, như vậy là đủ rồi, mình chỉ muốn cậu sống một cuộc sống vô tư hạnh phúc.

Được sống cùng dưới một bầu trời một mảnh đất với cậu, được thấy cậu vui vẻ, là mình như được tiếp thêm thuốc vượt qua những đau khổ, trốn tránh. Hai năm qua,  không biết có bao nhiêu lần mình chăm chú nhìn theo cậu, đuổi theo bóng dáng của cậu để đẩy lùi đi những ưu sầu, khó chịu và chán nản trong lòng. Mình nghĩ quả thật là mình không tốt, không đủ mạnh mẽ, cho nên đến bây giờ cậu vẫn còn ghét mình, có lúc mình cũng ghét bản thân mình, rõ ràng đã rất nỗ lực nhưng cũng không có cách nào làm được. Mình nghĩ mình quả thật như những gì cậu nói, mình thực vô dụng!

Biết bao nhiêu lần, mình đã nghĩ cách tiến gần cậu, nhưng cậu lại cách xa mình đến như vậy, trái tim bị cậu tổn thương không phải không biết đau, nhưng không được nhìn thấy cậu mình còn cảm thấy đau đớn hơn. Mỗi một lần khó khăn nhích tới gần, rời đi trước luôn là cậu, cái mình có được chỉ là bóng lưng của cậu mà thôi… Quân Quân, mình vẫn luôn cố gắng tới gần cậu thêm một chút, muốn cậu có thể chấp nhận mình, quá trình này quả thật rất gian nan nhưng mình cảm thấy rất mãn nguyện.

Năm ngoái, mình đã được trải qua một năm mới khó quên nhất vui sướng nhất trong mười mấy năm qua! Mình đã đem cái vòng tay vỏ xò mà mình cất giấu đã nhiều năm tặng cho cậu, muốn sự thành tâm của mình đối với cậu được cùng nhau thắt ở trên cái vòng này, chẳng qua là cậu không biết, nhưng mà chỉ cần cậu thích, mình cảm thấy rất thỏa mãn. Mình biết cậu rất thích cái vòng đó, khi mình thấy được nó tỉ mỉ đặt ở trước bàn học của cậu là mình đã biết rồi. Quân Quân, xin cậu đừng chỉ để lại cho mình một bóng lưng cậu quyết tuyệt rời đi, có lúc thật không cách nào tiếp nhận…

Năm mới, ngày lễ náo nhiệt nhất, lần đầu tiên mình và Quân Quân cùng nhau đón năm mới. Quân Quân, cậu nhất định là không biết mình đã vui vẻ đến mức nào đâu, cho dù là mẹ cũng không thể nào biết được niềm vui trong lòng mình. Đêm hôm đó chúng ta giống như người một nhà cùng nhau chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, thật, trong lòng cũng cảm thấy rất viên mãn. Quân Quân, cậu nhất định không biết lúc cậu chăm chú thưởng thức pháo hoa cậu đẹp đến cỡ nào đâu, đẹp đến mức khiến cho không ai có thể rời mắt…

Mình lặng lẽ đem một cái kẹp đính đá đại biểu cho sự vĩnh viễn cài lên tóc cậu nhưng cậu không phát hiện ra. Quân Quân, cậu không biết không, từ lần thấy cậu bị người ta ăn hiếp kéo tóc đau đến chảy nước mắt, mình đã muốn tặng cho nó cho cậu. Sau sự kiện đó, cậu quả nhiên không bao giờ thả tóc, tóc mới chạm vai là đã bắt đầu buộc đầu tóc rồi, nhưng mà cho đến một ngày nọ sau nhiều năm như vậy mình mới dám đem cái kẹp chuẩn bị đã lâu, lặng lẽ tặng cho cậu. Một khắc kia, có pháo hoa làm chứng, nó ở trên tóc cậu lộ ra vẻ vô cùng chói mắt động lòng người.

Đồ mình tặng cậu còn có rất nhiều rất nhiều thứ, tha thứ cho mình bất đắc dĩ hèn hạ, mỗi một lần nhìn vẻ mặt khi cậu nhận được món quà cậu thích thứ lỗi cho mình vì ở trước mặt mẹ và bác Trần hoặc mượn tay mẹ mình miễn cưỡng cậu nhận quà của mình, mình nghĩ chỉ có dùng cách này cậu mới không cự tuyệt mình. Cậu sau đó cũng không có đem những món quà đó trả lại cho mình có phải là muốn nói rõ cậu cũng đón nhận mình, chấp nhận mình hay không…

Quân Quân, sung sướng nhìn cậu từ phía sau, mình cũng có chuyện tự mình không có cách nào giải quyết được, cho dù mình đã dành rất nhiều thời gian để khắc phục tâm bệnh nhưng cũng không thể thoát khỏi, nhưng mấy vẻ mặt của cậu, vài động tác, vài câu nói của cậu cũng đã xóa tan sự lo lắng trong lòng mình. Quân Quân, cậu biết không, mình rất may mắn, rất vui, lúc mình lưỡng lự không biết có nên buông cái dao mổ trong tay hay không thì cậu đã ở bên cạnh mình, củng cố quyết tâm cho mình. Mình nghĩ mình đã có thể lại dũng cảm lần nữa cầm dao mổ rồi, Quân Quân cậu dũng cảm như vậy tại sao mình có thể hèn yếu lùi bước chứ! Hơn nữa, hôm đó ở trong phòng giải phẩu, mình có thể cầm không chỉ là dao mổ, mà còn có cả cậu đang ở trong vòng tay của mình, mình cũng không có cách nào buông tay, cho dù cậu khiến cho mình đau đớn mình cũng không buông ra, cho dù cậu có chạy trốn, mình vẫn nắm lấy cậu, không buông…