Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 62: Cậu thích cậu ấy? [2]




Edit: Aries92

Beta: Phong Vũ

Trần Hiểu Quân chọn chỗ ngồi có tầm nhìn rất rộng trong quán Thư Hương Môn Đệ, thuận lợi để quan sát người đi đường cùng kiến trúc xung quanh. Sau khi đến, cô đã gửi tin nhắn cho Lương Âm nói rằng mình đã đến nơi để cho cậu ta nhanh chóng tới đây. Trần Hiểu Quân đợi 2 phút cũng không thấy Lương Âm nhắn lại đành chuyển qua nhìn quang cảnh bên cạnh. Quán trà này tạo cảm giác rất ấm áp, rất cổ điển còn có 1 chút hơi thở thần bí. Mỗi 1 chỗ ngồi đều dùng 1 tấm bình phong ngăn cách, trên tường có treo các loại tranh bích họa khác nhau. Đèn lồng được thiết kế theo phong cách hoài cổ. Mỗi chiếc bàn trà ở đây toàn bộ đều làm bằng trúc, trà cụ cũng hoàn toàn làm bằng gỗ hoặc đất sét nung. Ghế sô pha đều bọc vải bố màu tối với hoa văn thủy mặc, cả không gian mờ mờ, đèn lồng chiếu rọi làm cho người ta có cảm giác thư thái dễ chịu. Hành lang trồng đủ loại cây cảnh lớn nhỏ khác nhau, phía sau cô còn có một công nhân liên kết những khối thiết kế thu nhỏ lại thành một khu trồng cây cảnh, còn trang trí thang dây mây. Mỗi tấm bình phong đều gợi lên lòng hiếu kỳ của mỗi người.

Trần Hiểu Quân thả lỏng người hưởng thụ cảnh vật xung quanh. Bên trong này vừa mát mẻ lại yên tĩnh khác hẳn khí trời nóng nực và cảnh tấp nập người qua kẻ lại bên ngoài. Chợt mắt cô trợn to nhìn 2 người đang tiến đến. Tại sao bọn họ lại đi cùng nhau? Hơn nữa cậu ta hình như cũng vừa mới trở về? Không đợi Trần Hiểu Quân kịp suy nghĩ, 2 người đã đi đến trước cửa Thư Hương Môn Đệ lấy điện thoại gọi 1 cuộc. Di động của cô liền vang lên. Trần Hiểu Quân qua loa nói chỗ mình đang ngồi cho 2 người rồi cúp máy. Lương Âm trong tay xách theo một cái bọc nhỏ cùng Trịnh Hiểu Quân đi vào chào một tiếng: “Quân Quân!”

Trần Hiểu Quân ngoắc tay: “Lại đây ngồi nè.”

Lương Âm cùng Trình Hiểu Quân để túi sang 1 bên rồi ngồi xuống.

“Quân Quân! Tớ về rồi.” Trần Hiểu Quân và Lương Âm đều cảm thấy tâm trạng của Trình Hiểu Quân hình như rất tốt.

“Cậu đúng là con người bận rộn.” Trần Hiểu Quân nhìn Trình Hiểu Quân đặt ba lô trên lưng xuống liền nói: “Bận đến nỗi không có cả thời gian về nhà, điện thoại cũng không thèm gọi. Xem ra ở trường học làm rất nhiều chuyện ấy nhỉ?”

Lương Âm thầm than, vốn lúc đầu bước vào cô đã có cảm giác mát mẻ thoải mái,vừa ngồi xuống nghe thấy giọng điệu của Trần Hiểu Quân lại có cảm giác hơi lạnh.Xem ra khí lạnh này không phải do máy móc mà là do ai đó đang tâm trạng không tốt tạo ra rồi. “Quân Quân! Không phải chính cậu rủ tớ đến đây sao? Tại sao vừa nhìn thấy tớ lại như mất hứng vậy?”

“Tớ là nhìn thấy người khác nên mới mất hứng đó!” Trần Hiểu Quân nói thẳng ra suy nghĩ của mình. Lương Âm thầm nghĩ, biết ngay thế nào Trình Hiểu Quân cũng bất đắc dĩ lại trở thành bia đỡ đạn mà.

“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân không muốn vừa trở về đã khiến Trần Hiểu Quân tức giận. “Tớ ở trường mải lo thu xếp thực tập sớm không gọi điện cho cậu là tớ không tốt.” Tóm lại xin lỗi trước không có gì sai cả. Anh cứ nghĩ Quân Quân không thích nhận điện thoại của mình nên chắc sẽ không vì chuyện này mà nổi giận, ai mà ngờ Quân Quân vẫn giận anh.

“Tôi có tức giận hay không liên quan gì đến cậu?” Trần Hiểu Quân không thừa nhận, tức giận trừng mắt lườm Trình Hiểu Quân, sau đó cũng không thèm ừ hử gì với anh. “Âm Âm bên ngoài rất nóng cậu muốn uống gì?”

“Cuối cùng cậu cũng nhớ ra tớ đấy.” Âm Âm oán trách nói nhưng thực ra cô cũng đã quen với chuyện 2 người như nước với lửa này. “Cậu gọi đi, tớ chưa đến đây bao giờ gọi cái gì giải khát là được,”

Trần Hiểu Quân nghe vậy liền cao hứng. Mùa hè ở đây nổi tiếng nhất là trà lạnh. “Được! Vậy tớ giới thiệu cho cậu trà hoa cúc ướp lạnh, uống rất ngon đó. Trước kia tớ cứ tưởng uống trà nóng mới ngon nhưng mà từ khi qua đây thấy trà lạnh mới phát hiện trà lạnh của quán này cũng rất được. Hơn nữa còn là thứ nước giải khát mát lạnh thứ thiệt luôn đó.”

Hai người ngồi nghe Trần Hiểu Quân giới thiệu cũng muốn thử 1 lần, vả lại họ cũng đang rất khát: “Vậy thì gọi trà hoa cúc lạnh đi. Tớ khát quá rồi, ngoài đó nóng muốn chết, Hiểu Quân có khi còn khát hơn tớ ý chứ.” Tay Trần Hiểu Quân hơi khựng lại sau đó liền gọi phục vụ đem 1 ấm trà hoa cúc lên. Sau khi gọi xong Quân Quân không nhịn được tò mò hỏi: “Âm Âm! Cậu đón tên này về cùng hả?”

“Tớ đón cậu ấy?” Âm Âm liếc nhìn Trình Hiểu Quân thấy cậu ta không mở miệng đành nói: “Tớ cũng rất muốn vậy đó! Đáng tiếc chỉ tình cờ gặp ở đầu đường nên cùng đi luôn thôi.”

Trần Hiểu Quân nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, hung hăng trợn mắt nhìn Trình Hiểu Quân. Trong lòng nghĩ nếu để cho tôi biết là cậu bảo Âm Âm qua đón thì cậu đừng hòng về nhà. Dọn xong trà cụ cho cả ba người, cô nói: “Tớ còn tưởng đến chiều cậu mới tới, hóa ra là đi đón tên đáng ghét này.”

Những lời này làm cho 2 người đều xấu hổ, Trình Hiểu Quân vội giải thích: “Tớ vội về quá nên không có thời gian báo cho người nhà biết.” Ngụ ý sâu xa là muốn nói anh không có dự định cùng về với Lương Âm.

Lương Âm ở bên cạnh bực bội quan sát cả 2 người, trong lòng thắc mắc tại sao mình lại trở thành bạn thân của họ, lại còn bị kẹp ở giữa làm trung gian. Nhưng mà lần này gặp Quân Quân, cô phát hiện Quân Quân đã thay đổi so với lần trước, hoặc có thể nói là cô bạn đã quay trở lại với con người trước kia. Trong lòng có chuyện gì liền nói thẳng ra, không quanh co, mỗi lần như vậy làm cô càng phản bác, càng có cảm giác càng tô càng đen. Hơn nữa thái độ đối với Hiểu Quân bây giờ cũng không còn tránh né như trước mà ngược lại thẳng thắn đối mặt, lời nói thì cay nghiệt độc địa. Những điều này đối với cô mà nói đều không bình thường. “Tớ làm sao dám xếp cậu ở vị trí thứ 2, nếu không chắc cậu sẽ giết tớ mất.”

“Haha!” Trần Hiểu Quân gật đầu tươi cười: “Tớ đâu có bạo lực như vậy. Làm sao tớ nỡ giết cậu chứ.”

Vừa nói xong phục vụ đã đem trà đến cẩn thận đặt lên bàn rồi rời đi. Trần Hiểu Quân biết 2 người đang khát nên vừa rót trà vừa nói: “Loại trà ướp lạnh này không phải chỉ là trà ướp lâu ngày đâu nhé.” Tay kia chỉ bình trà chỉ lớn hơn lòng bàn tay để bên cạnh: “Bên trong có 1 khối đá nhỏ, có loại ngọt, loại nhạt các cậu tự chọn đi”. Đây là lần đầu tiên Lương Âm uống trà còn Trần Hiểu Quân sau khi nói xong cũng đem buồn bực bỏ qua 1 bên để thưởng thức. Trình Hiểu Quân nhìn cũng rất hiếu kỳ nhưng không uống ngay như Lương Âm. Trần Hiểu Quân thấy vậy tưởng anh không thích liền bày ra vẻ mặt mất hứng nói: “Cậu không uống là đang coi thường sở thích uống trà của tôi đó hả?”

Lương Âm nhận thấy câu này của Quân Quân có chút giận dỗi lại hoàn toàn chả có tí tì ti liên quan nào nên xuýt chút nữa là phun hết trà ra, liếc mắt nhìn vẻ bất đắc dĩ của Trình Hiểu Quân trong lòng đột nhiên cảm thấy dễ chịu một chút, xem ra sau này cậu còn phải chịu đựng dài dài. Trình Hiểu Quân vội vàng bưng tách trà: “Đương nhiên không phải! Quân Quân thích uống làm sao tớ dám không thích chứ!”

Kết quả Lương Âm nghe xong thì sặc đến đỏ cả mặt. Trần Hiểu Quân thấy vậy vỗ nhẹ lưng Âm Âm oán trách nói: “Uống nhanh như vậy làm gì, không ai tranh với cậu đâu.”

Trần Hiểu Quân cũng không quên lườm Trình Hiểu Quân 1 cái: “Quỷ đáng ghét kia mà dám tớ nhất định sẽ đánh cho cậu ta cái gì cũng không uống được.”

Tay cầm tách trà của Trình Hiểu Quân khẽ run lên 1 cái. Trần Hiểu Quân đang cúi đầu nên không thấy được nhưng Lương Âm lại nhìn thấy. Cô đưa mắt nhìn Trình Hiểu Quân dù không muốn nhưng vẫn phải bất đắc dĩ uống trà. Trình Hiểu Quân uống xong tách trà mới phát hiện Lương Âm vẫn kỳ quái nhìn mình ngạc nhiên hỏi: “Lương Âm?”

Lương Âm nhanh chóng chuyển ánh mắt đồng thời hơi dịch người tránh khỏi tay vỗ của Trần Hiểu Quân: “Không sao! Tớ đỡ nhiều rồi. Quân Quân đừng vỗ nữa”

Trần Hiểu Quân rút tay lại: “Hai người các cậu hôm nay rất lạ.” Chắng lẽ vì lâu không tụ tập nên cảm giác không được tự nhiên?

Lương Âm cùng Trình Hiểu Quân khẽ liếc nhìn nhau 1 cái rồi nhanh chóng rời tầm mắt. Trình Hiểu Quân đánh trống lảng: “Chắc do trời nóng quá!”Anh không muốn để Quân Quân biết chuyện giữa anh và Lương Âm. Nếu Quân Quân mà biết, Lương Âm chắc chắn không làm sao mà người phải hy sinh cũng chỉ có mình anh. Lần này không chỉ đánh hay mắng là có thể hết giận, với phải mất nhiều năm như vậy mới có thể khiến Quân Quân miễn cưỡng chấp nhận mình, anh tuyệt đối không thể để 2 người xuất hiện thêm chút khoảng cách nào nữa.

Quân Quân hồ nghi nhìn 2 người. Lương Âm không nói gì cũng rất lạ, bình thường không phải lúc nào cũng bênh vực tên đáng ghét này sao: “Âm Âm, sao cậu không nói gì?”

Câu hỏi của Trần Hiểu Quân quá trực tiếp nhưng Lương Âm cũng không muốn nhắc đến chuyện của mình: “Cậu mới lạ ý! Nghỉ hè mà cứ như quả cà tím héo ấy. Lần này được về nhà vui quá khiến tớ nhất thời chưa kịp thích ứng, nhất là lại cùng một chỗ với hai cậu.”

Thấy Lương Âm oán trách Trần Hiểu Quân đỏ cả mặt, trong đầu nghĩ đủ thứ chuyện, cô cũng có cảm giác gần đây cô không bình thường cho nên thời gian còn lại đều ngoan ngoãn hỏi chuyện ở trường, trực tiếp đem Trình Hiểu Quân làm nền.