Bá Tình Thủ Ái

Chương 33




Tỉnh lại từ trong cái ôm ấm áp mà không hề quen thuộc, Thụ Thanh có chút ngẩn ngơ nhìn thân hình quang lõa trước mắt, nhận ra người đang ôm chặt hắn trong ngực là Mộ Hàm, lại theo tầm mắt này nhìn trở về thân thể dưới chăn của hắn, thấy mình cũng không mảnh vải che thân, nhận thức đập vào mắt khiến Thụ Thanh giật mình đứng dậy, theo phản xạ vung chân đá Mộ Hàm ra, mà Mộ Hàm sớm đã tỉnh lại, xoay người một cái liền nhẹ nhàng đáp chân xuống đất.

Đứng lên, Mộ Hàm khẽ nở nụ cười tà tiếu: “Thân thể của ngươi quả thực đã khỏe hơn rất nhiều.” Thấy tinh thần Thụ Thanh phấn chấn như thế, Mộ Hàm vốn còn bao lo lắng trong tâm cũng vì thế mà bình ổn xuống.

Hai má hiện lên chút ửng đỏ, Thụ Thanh cúi đầu vội chuyển mặt sang hướng khác: “Ngươi mặc quần áo vào trước đã.”

Mộ Hàm khẽ nhíu mày, cũng không quan tâm tới nửa người trên của y đang lõa lồ trong không khí, mà là một tay nắm lấy cằm Thụ Thanh, kéo hắn về đối diện với mình: “Tại sao?” Ánh mắt ôn nhu nhìn quét qua đôi gò má hơi phiếm sắc hồng của Thụ Thanh, khoảng cách gần sát như thế này phần nào cũng khiến nội tâm đang phiêu diêu mất mát của Mộ Hàm kiếm được chút an ủi.

Chứng kiến đối phương ở gần như thế, Thụ Thanh ngại ngùng gạt tay Mộ Hàm ra: “Đừng như vậy.” Hắn sợ hãi sự ôn nhu cùng thâm tình của Mộ Hàm, bởi vì hắn biết, cả đời này mình cũng sẽ không thể cho đối phương một đáp án vừa lòng, bởi vì nơi yếu ớt nhất của hắn đã có sự tồn tại của người khác...

Cảm nhận được sự lạnh lùng cùng xa cách toát ra từ Thụ Thanh, đôi mắt vô gợn sóng của Mộ Hàm hiện lên một tia chua xót, y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài có chút hỗn độn của hắn: “Tại sao ta không thể chạm vào ngươi? Chẳng lẽ chỉ Vọng Mộc Hoằng Nhưng kia mới có thể?” Bắt gặp ngọn lửa phẫn nộ cùng tịch mịch ưu thương đang bùng cháy trong song đồng tối đen của nam nhân, Thụ Thanh không hiểu sao lại cảm thấy lồng ngực đau nhói, nhưng chuyện tình cảm là không thể cưỡng ép: “Bởi vì ta thương hắn.”

Câu nói giản đơn mà thẳng thắn, khiến tâm Mộ Hàm nhói lên đau xót, nỗi lo lắng đã tích tụ lâu ngày cùng tình yêu trộn lẫn vào nhau, từ đó dần dần chuyển hóa thành lửa giận thiêu đốt toàn bộ lý trí, y thô bạo đem Thụ Thanh áp đảo dưới thân, mạnh mẽ xé rách vật che đậy duy nhất trên người Thụ Thanh, dùng ánh mắt nghiền ngẫm con mồi nhìn quét qua thân hình tái nhợt của hắn, nỗi đau đớn khó nhịn khiến âm lượng của Mộ Hàm cũng bất giác cất cao: “Tại sao hắn có thể được ngươi yêu, mà ta lại không thể?”

Loại cảm giác bị lột trần truồng trước mặt người khác này, khiến gương mặt Thụ Thanh nháy mắt tái nhợt, nhưng hắn vẫn lựa chọn nhìn thẳng vào kẻ đang thống khổ kia: “Bởi vì ta không muốn lừa ngươi.”

“Tại sao?” Hai chữ tuy đơn giản, nhưng trong ngữ điệu lại mang theo nỗi cô đơn cùng thâm tình khó có thể che giấu. Cảm thụ được rất rõ sự nhức nhối này, nhưng Thụ Thanh vẫn không muốn lừa y: “Ta thật sự không thương ngươi, ta tin rằng sau này ngươi nhất định sẽ gặp được một người thích hợp với mình, cho nên... xin ngươi đừng lãng phí công sức đổ trên người ta nữa.”

Đem toàn bộ lời của Thụ Thanh nghe lọt vào trong tai, đau xót thấm xuống đáy lòng, điều này khiến tâm tình phiền muộn của Mộ Hàm càng thêm cuồng loạn, y cúi người, hai tay chống ở hai bên đầu Thụ Thanh, mái tóc dài đen tuyền phía sau lưng cũng xõa xuống qua vai, tạo nên một không gian bức bối khó thở: “Tại sao không thương ta? Tại sao lòng của ngươi không có ta?” Thốt ra lời nói băng hàn, ánh mắt cũng đã phiếm đỏ, Mộ Hàm nâng bàn tay lạnh lẽo, khẽ đặt trên bờ ngực không hề được che đậy của Thụ Thanh. Cảm nhận nhịp đập nhảy lên dưới bàn tay khiến ánh mắt Mộ Hàm càng thêm si mê, y chậm rãi cúi đầu xuống, in bờ môi lạnh như băng lên trên ngực Thụ Thanh, nụ hôn này khiến toàn thân Thụ Thanh chấn động, nhưng hắn không có đẩy Mộ Hàm ra, khi đối phương ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Thụ Thanh liền cong lên khóe môi, nhưng trong nụ cười ấy đã phảng phất đau lòng: “Mộ Hàm... Đừng làm ta hận ngươi.”

Lời nói nhẹ phiêu phiêu, nhưng vẫn rành mạch lọt vào trong tai Mộ Hàm vốn đang điên cuồng, khiến y thống khổ dùng tay che khuất hai mắt, tình yêu của y không hề ít so với Vọng Mộc Hoằng Nhưng, nhưng tại sao ở trong lòng Thụ Thanh, y lại không hề có chút sức nặng? Chờ khi y buông tay xuống, lại lần nữa mở mắt ra, tràn ngập trong cặp mắt hắc thủy sơn kia chỉ còn có sự kìm nén cùng ảm đạm...