Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 46: Thích anh sao?




Khúc Úc Sơn không muốn bị Chu Vọng Trác phát hiện ra cảm giác khác thường này nên đành phải nắm chặt lấy cánh tay của đối phương để gắng ổn định thân thể.

Cơ mà điều này cũng vô ích, chỉ cần hắn bị Chu Vọng Trác ôm thì dòng điện ấy vẫn xẹt qua người hắn thôi. Nó không giống như bị điện giật thật mà cứ kỳ kỳ sao đó.

“Tiểu Úc, em đang run ư?” Chu Vọng Trác đã nhận ra.

Khúc Úc Sơn sao có thể thừa nhận cho được, hắn chỉ có thể mạnh mồm cãi, “Không phải!”

Do hệ thống sưởi trong nhà được bật hết mức nên Khúc Úc Sơn chỉ mặc một bộ quần áo mỏng. Chu Vọng Trác chỉ cần dán ngón tay ra sau lưng Khúc Úc Sơn là có thể nhận ra ngay thân hình run rẩy của hắn dưới lớp quần áo.

Đây không phải là lần đầu tiên Chu Vọng Trác ôm Khúc Úc Sơn, mà lần đầu tiên là khi mà Khúc Úc Sơn mới mười một tuổi.

Hôm đó là một ngày nhiều mây dự báo sẽ có mưa dông rải rác, Chu Vọng Trác vừa đi học thêm về thì thấy Khúc Úc Sơn đang tập tễnh trên đường. Anh suy nghĩ một chốc rồi tiến lên hỏi, “Trẹo mắt cá chân à?”

Lúc ấy Khúc Úc Sơn mới học lớp sáu và còn chưa dậy thì. Một tay cu cậu đang cầm ván trượt, chợt ngoảnh lại, trên khuôn mặt trắng trẻo của cu cậu có vài vết bầm, như thể mới bị va vào đâu.

Dù chẳng nói chẳng rằng nhưng Chu Vọng Trác đã đoán được đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ như này thì quá nửa là trượt ván bị ngã bong gân chân rồi.

Chu Vọng Trác tháo balo rồi ngồi xổm xuống trước người Khúc Úc Sơn, “Lên đây anh cõng em về.”

Có điều Khúc Úc Sơn lại không chấp nhận ý tốt của anh mà cố chấp cắp lấy ván trượt tiếp tục đi về phía trước, Chu Vọng Trác bất lực mỉm cười, vốn định chậm rãi đi theo cu cậu, song không ngờ trời lại thoắt cái đổ mưa.

Mưa vẫn chưa to nhưng mây đen đã ùn ùn kéo tới, Chu Vọng Trác nhìn bầu trời xám xịt, rồi lại nhìn Khúc Úc Sơn vẫn đang chậm rãi di chuyển như một con rùa.

Chỉ chốc lát sau, anh đã vượt lên phía trước rồi bế cậu bé ương bướng kia vào lòng.

Hành động của anh rõ ràng đã khiến Khúc Úc Sơn giật mình, ván trượt trong tay cũng rơi xuống đất. Đợi đến khi định thần lại thì Khúc Úc Sơn đã bị bế đi được một đoạn xa.

“Thả em xuống!” Cậu nhóc uốn éo loạn lên trong vòng tay anh.

Chu Vọng Trác vẫn đang tuổi thiếu niên, bị Khúc Úc Sơn vặn vẹo thế này cũng khó tránh khỏi phải gồng hết sức. Anh dừng lại rồi xốc tay lên một chút, “Đợi lát nữa anh sẽ quay lại mang ván trượt về cho em, không mất được đâu. Mà nếu mất thì anh sẽ đền cho em một cái giống y đúc. Em đừng giãy nữa không là chân sẽ càng đau hơn đấy, anh nhớ là ba em không cho em trượt ván phải không?”

Nghe đến câu cuối cùng, cậu nhóc trong lòng thoáng cái bất động.

“Anh không được nói cho ba em biết!” Cậu nhóc trợn mắt lên cảnh cáo.

Chu Vọng Trác nhìn cu cậu, thuở còn là một đứa trẻ thì đặc điểm con lai của Khúc Úc Sơn rất rõ ràng, đôi mắt cu cậu có màu xanh nhạt, mái tóc của cậu cũng nhạt màu hơn những đứa trẻ khác và thiên về màu nâu sáng.

“Nếu em nghe lời anh thì anh sẽ không nói.” Chu Vọng Trác đáp lời.

Khúc Úc Sơn xụ mặt, có vẻ hơi cáu nhưng cũng chẳng thể làm gì được, cuối cùng đành phải thỏa hiệp ôm cổ Chu Vọng Trác, “Không đổi thành cõng được sao?”

“Bây giờ không được rồi, anh đang đeo balo.” Thấy Khúc Úc Sơn đã ngoan ngoãn hơn, Chu Vọng Trác liền tăng tốc độ đi nhanh về nhà.

Đi được một đoạn, Chu Vọng Trác chợt thấy trên bả vai mình có thêm một cái đầu nho nhỏ, là Khúc Úc Sơn đã đặt cằm lên vai anh.

Khoảng cách càng gần hơn lúc trước, anh thoáng ngửi thấy mùi cơ thể của Khúc Úc Sơn ——

Là một mùi ngũ cốc ngọt ngào.

Hầu hết trẻ con đều có mùi cơ thể cỷa riêng mình, có nhóc là mùi sữa bò, có nhóc lại là mùi kẹo ngọt, và cũng có cả nặng mùi, điều này liên quan đến đồ ăn và thói quen vệ sinh của từng đứa.

Sáng sớm đi học, Chu Vọng Trác thường sẽ đi qua nhà họ Khúc và thấy Khúc Úc Sơn đang ngồi trước bàn uống ngũ cốc.

———

“Anh Vọng Trác, anh… buông em ra trước đã.”

Đẩy không được, dòng điện yếu ớt thì vẫn cứ chạy không ngừng, Khúc Úc Sơn nghiến răng rồi lại buông lỏng, hắn chỉ có thể lên tiếng trước bảo đối phương buông tay.

Chu Vọng Trác nghiêng đầu ngắm chàng trai trong lòng mình, thì ra cậu nhóc năm ấy đã trưởng thành rồi.

Do mang dòng máu Nga nên dù có đứng dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt hắn vẫn trắng nõn trắng nà. Tựa như làn da có sắc tố trắng titan, rồi dùng bút chải thêm mái tóc và cuối cùng là tô thêm một đôi môi màu đỏ tây.

“Nói cho anh biết trước, cậu bé ở nhà em là chuyện gì?” Chu Vọng Trác hỏi.

Anh chỉ hỏi một cách thờ ơ, nhưng Khúc Úc Sơn nghe được lại sợ chết khiếp.

Chu Vọng Trác đích thị đã biết và muốn tìm hắn tính sổ đây mà!

Cơ mà khoan đã, không phải hắn vẫn luôn mong ngóng ngày này đến hay sao? Cớ gì phải sợ chứ?

Đúng là ngáo keo chó!

Chu Vọng Trác càng tức thì không phải hắn sẽ càng phá sản sớm hơn à? Mà càng phá sản sớm hắn lại càng nhanh thoát khỏi tầm kiểm soát của tác giả cả không cần phải đi mấy cái tình tiết dở hơi dở hồn ấy nữa.

“Anh Vọng Trác… sao anh lại biết? Ai nói với anh?” Khúc Úc Sơn giả trân dáng vẻ chột dạ, không phải, cũng không giả trân toàn bộ đâu, có một nửa chột dạ là thật đó.

“Ai nói cho anh quan trọng ư? Em nên nghĩ là do mình đã làm lớn chuyện thế nào mới khiến đến cả anh cũng biết chứ.” Chu Vọng Trác ngừng lại, “Tiểu Úc, cậu bé kia trông rất giống anh?”

Mặc dù nó là một câu hỏi, nhưng cũng chẳng mang giọng điệu nghi vấn.

Chu Vọng Trác là rất chắc chắn.

Khúc Úc Sơn không phủ nhận, hắn gật đầu.

“Tại sao?” Chu Vọng Trác hỏi.

Người Khúc Úc Sơn tê dại cả đi vì bị điện giật, chân cũng thoáng mềm nhũn, hắn lại gắng cựa khỏi người Chu Vọng Trác, song vẫn không thành công.

“Tiểu Úc, em còn chưa trả lời anh, tại sao?” Giọng nói của Chu Vọng Trác vang lên bên tai hắn.

“Em…” Khúc Úc Sơn ấp úng.

Chu Vọng Trác thấy vậy thì cũng yên lặng, lát sau mới hỏi lại: “Tại sao lại muốn tìm một cậu bé trông giống anh, Tiểu Úc, em đang suy nghĩ gì vậy? Hay anh nên hỏi là, em muốn thế nào?”

Màn đêm càng lúc càng buông xuống, trong căn phòng chỉ còn lại mỗi anh và Khúc Úc Sơn, giọng anh trầm thấp và khẽ khàng tựa như muốn khơi dậy dục vọng sâu thẳm nhất của chàng trai trẻ ấy.

“Thích anh sao? Tiểu Úc.”

Không thích đâu ông ơi.

Cơ mà lời đến bên mép lại hóa thành ——

“Thi… thích.”

Khúc Úc Sơn vẫn nhớ thiết lập la liếm Chu Vọng Trác của mình.

Hắn cảm thấy như mình đã đoán được tâm tư của Chu Vọng Trác ấy, Chu Vọng Trác trăm phần trăm là biết Thôi Nịnh cũng thích anh rồi.

Cơ mà không ngờ Chu Vọng Trác lại có thể bất chấp như vậy, sau khi biết Thôi Nịnh thích anh thì bèn lấy ngay thân mình rắc thính để làm mồi nhử.

Nếu hắn thích Chu Vọng Trác thiệt thì chắc chắn sẽ bị tiếp xúc thân mật tối nay làm cho mờ con mắt ngay, và hắn sẽ đồng ý với bất cứ điều gì mà Chu Vọng Trác nói.

Rắc thính xong, Chu Vọng Trác nhất định sẽ bảo hắn làm chuyện gì đó.

Y như rằng, Khúc Úc Sơn nghe thấy Chu Vọng Trác bảo hắn là:

“Vậy thì quá không công bằng với cậu bé đó rồi, em gọi điện cho cậu ta đi.”

“Gọi điện thoại?” Mặc dù Khúc Úc Sơn đoán được Chu Vọng Trác sẽ bắt hắn làm chuyện gì đó, cơ mà khi nghe thấy bảo gọi điện thì hắn vẫn là hơi ngớ người.

Chu Vọng Trác rốt cuộc cũng buông Khúc Úc Sơn ra, anh nhìn hắn, trong giọng nói dịu dàng có một tia cứng rắn mà trước đây không hề có, “Gọi điện chấm dứt mối quan hệ này ngay, không được làm càn.”

Khúc Úc Sơn thật sự rất muốn giơ ngón tay cái cho Chu Vọng Trác.

Đúng là thủ đoạn cao siêu. Này không phải là ép hắn phải chia tay với Thôi Nịnh, sau đấy Chu Vọng Trác bèn nhảy vào rồi chớp lấy thời cơ an ủi con tim đã bị tổn thương quá nhiều của Thôi Nịnh đấy ư.

Cơ mà hắn sao có thể đồng ý dễ dàng như vậy được, bởi nếu cứ thế mà đồng ý thì Chu Vọng Trác sẽ không căm thù hắn đến vậy đâu. Hắn phải biến hóa chút trắc trở cho đôi tình nhân trẻ này mới được.

“Muộn thế này rồi, thôi để lúc khác nói đi anh.” Khúc Úc Sơn bên xạo xạo, bên không đổi sắc mặt lùi về phía sau.

Chu Vọng Trác nhìn đồng hồ đeo tay, “Đúng là hơi muộn, vậy đợi trong nước vào buổi sáng rồi gọi đi, cũng chỉ còn khoảng tiếng rưỡi nữa thôi.”

“Mới sáng sớm đã gọi? Khéo cậu ấy còn chưa dậy đâu anh.” Khúc Úc Sơn lại xạo xạo tiếp.

“Tiểu Úc là không muốn gọi sao?” Ý định của Khúc Úc Sơn rõ ràng đến mức Chu Vọng Trác chả thèm liếc cũng biết mười mươi. Anh nhích lên trước một bước, Khúc Úc Sơn thấy anh tới gần, sợ lại bị điện chích nên không khỏi lùi về sau một bước lớn.

Phản ứng rút lui này khiến Chu Vọng Trác nheo mắt lại, song anh nhanh chóng dịu mặt xuống, như thể chưa nhìn thấy gì cả, “Gọi sớm một ngày hay muộn một ngày cũng chẳng khác biệt nhiều đâu, Tiểu Úc, em lớn rồi, tự biết lựa chọn nào là đúng.”

Câu nói này lại khiến Khúc Úc Sơn sững sờ.

Hắn chợt nhớ lại một sự kiện trong quá khứ ——

Đó là trước khi Chu Vọng Trác ra nước ngoài, Khúc Úc Sơn đã từng nhận được thư tình trong năm cuối cấp hai. Khi ấy hắn mới học lớp 9, còn đối phương là đàn anh lớp 11.

Dạo ấy tuy Khúc Úc Sơn đã dậy thì nhưng gương mặt lại giống mẹ Khúc hơn, dòng máu lai khiến hắn trông như một con búp bê tinh xảo, nhất là khi hắn cười rộ lên.

Núm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện mỗi khi cười.

Trong những năm cuối cấp hai và đầu cấp ba thì tình yêu khác giới vẫn là phổ biến hơn cả, còn thuật ngữ đồng tính luyến ái lại chẳng mấy ai biết đến. Tuy nhiên, mặc dù tình yêu khác giới phổ biến hơn, nhưng Khúc Úc Sơn lại chưa từng nhận được bất kỳ bức thư tình nào từ phái nữ.

Ba Khúc vốn lo Khúc Úc Sơn yêu sớm sao nhãng việc học, song khi nghe tin ở trường chưa có cô gái nào tặng thư tình cho hắn thì lại hơi buồn bực, ông bèn kéo Khúc Úc Sơn đến thăm dò tình hình.

“Sao thế được, con trai của ba à, sao con biết được là không hề nhận được thư tình?”

Khúc Úc Sơn bị chọt đúng chuyện buồn, mặt thoáng cái sa sầm, hắn đẩy ba Khúc ra rồi bảo, “Con đi đánh bóng đây.”

“Lại đánh bóng, hôm nào mày cũng đánh là sao, đã học bài chưa?” Ba Khúc hỏi với sau lưng.

Khúc Úc Sơn bỏ lại tiếng cằn nhằn của ba Khúc và chạy một mạch đến sân bóng rổ của trường để chơi một mình. Do là cuối tuần nên trường vắng tanh như chùa Bà Đanh, toàn bộ sân bóng rổ chỉ có tiếng đập bóng của hắn.

Đúng lúc vừa mới đặt mông ngồi xuống nghỉ giải lao thì chợt có người đi tới. Khúc Úc Sơn ngẩng lên thì thấy là một học sinh nam lạ mặt, hắn tưởng người nọ đến tranh sân bóng rổ nên nói nhanh: “Các cậu cứ đánh đi, tớ ngồi thêm lát nữa rồi về luôn.”

“Mình không phải đến giành sân bóng, mà là…” Thấy khuôn mặt sắc nét của Khúc Úc Sơn ở khoảng cách gần như vậy, mặt cậu học sinh liền đỏ bừng. Khúc Úc Sơn vừa chơi bóng xong nên lúc này hai gò má trắng nõn cũng ửng hồng, lúc ngước lên nhìn, đôi mi dài cong vút khẽ chớp chớp càng khiến hắn trông như búp bê.

Cậu học sinh không dám nhìn thêm nữa, nhanh chóng lấy trong túi ra một bức thư rồi nhét vội cho Khúc Úc Sơn, sau đó quay người bỏ chạy.

Khúc Úc Sơn nhìn phong thư màu xanh trong tay, người ngớ ra, sau đó bật cười.

Này là thư tình?

Cuối cùng hắn cũng nhận được thư tình từ một bạn nữ rồi hả?

Cơ mà bạn nữ kia cũng nhát quá, lại nhờ người khác gửi thư tình giúp mình thế này.

Khúc Úc Sơn nhét phong thư vào túi quần rồi lẻn về nhà, đợi đến lúc vào phòng rồi mới vội mở ra xem, vừa mở ra xem cái, sắc mặt của hắn liền cứng lại.

Người viết thư tình cho hắn không phải là một bạn nữ, mà chính là cậu học sinh vừa đưa thư cho hắn. Trong thư cậu học sinh kia nói rằng đang học lớp 11 và thường xuyên nhìn thấy hắn trong ki-ốt của trường.

Bức thư này viết rất buồn nôn, nói gì mà đã trúng tiếng sét ái tình với Khúc Úc Sơn, rồi lại nói là thường xuyên mơ về hắn, còn vui tính chép hẳn một bài tình ca vào trong thư.

Và cuối cùng, đàn anh này đã hẹn gặp Khúc Úc Sơn vào lúc 9h tối nay tại Dốc tình yêu trong trường.

Dốc tình yêu thực ra không phải tên như vậy, mà tại vì mấy đôi yêu đương đều thích ra đó hẹn hò bí mật nên nơi đó mới có cái tên này.

Khúc Úc Sơn – tấm chiếu mới trong làng nhận thư tình đã cực độ ngơ ngác không biết phải làm sao khi nhận được thư cùng tình của một chàng trai cùng giới.

Xoắn quẩy cả ngày, liếc thấy thời gian càng lúc càng gần 9h, Khúc Úc Sơn vẫn là quyết định đạp xe ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Khúc Úc Sơn đến Dốc tình yêu vào lúc muộn như này. Trong thư không ghi địa điểm gặp mặt cụ thể, cho nên hắn bèn đứng ở nơi dễ thấy nhất trong Dốc tình yêu, hơn nữa còn đứng ngay dưới đèn đường, bởi vậy nên Chu Vọng Trác mới liếc cái đã thấy ngay hắn.

Hồi đó Chu Vọng Trác đang học lớp 12. Vừa kết thúc tiết học buổi tối, đang đạp xe về nhà thì bất chợt liếc thấy Khúc Úc Sơn trông như một chú chim ngơ ngác đứng đó.

Thực ra là do ngoại hình Khúc Úc Sơn quá nổi bật.

Toàn trường cũng chỉ có mỗi Khúc Úc Sơn là con lai, vả lại còn xuất hiện đúng thời điểm thẩm mỹ thị chúng của người Trung Quốc nữa.

Thấy Khúc Úc Sơn đang đứng ở Dốc tình yêu và ngó nghiêng nhìn quanh, sau một hồi ngẫm nghĩ, Chu Vọng Trác bèn đạp xe đến rồi dừng trước mặt Khúc Úc Sơn.

“Tiểu Úc, em ở đây làm gì thế? Em không phải tan học lâu rồi sao?”

Bất thình lình nghe thấy giọng Chu Vọng Trác, Khúc Úc Sơn lập tức hết hồn chim én, “Anh… sao anh lại ở đây?”

“Anh vừa học xong tiết tối.” Chu Vọng Trác liếc thấy bức thư tình lấp ló trong túi áo của Khúc Úc Sơn, lông mày không khỏi nhướn lên, “Kia là cái gì?”

Thấy Chu Vọng Trác đã phát hiện ra sự tồn tại của bức thư, Khúc Úc Sơn vội vã giơ tay che lại, “Không có gì! Anh hỏi lắm thế làm gì?”

Thời điểm đó hắn vẫn đang đơn phương ghét bỏ Chu Vọng Trác.

“Thư tình à? Hiện em còn quá nhỏ và chưa biết lựa chọn nào là đúng. Em chưa gặp nhiều người, vì vậy đừng nên vội vàng chọn mối tình đầu.” Chu Vọng Trác duỗi tay ra, “Đưa nó cho anh.”

Thật ra Khúc Úc Sơn đến Dốc tình yêu là tính trả lại thư cho đàn anh đó, nhưng khi thấy Chu Vọng Trác nói điều này với vẻ mặt nghiêm túc dư vậy thì hắn lại không khỏi hơi sờ sợ, vậy nên hắn đã ngoan ngoãn nộp bức thư tình lên.

Đưa xong, hắn lại vội nói: “Anh không được nói cho ba tui!”

“Ừm, giờ về cùng anh nào.” Chu Vọng Trác nhét lá thư vào túi mình.

Từ đó về sau, Khúc Úc Sơn cũng chưa bao giờ gặp lại đàn anh đưa thư tình cho hắn nữa.

Mãi đến sau này Chu Vọng Trác ra nước ngoài, Khúc Úc Sơn mới lại lục tục nhận lại được thư tình, song lúc đó hắn đã thích Chu Vọng Trác theo thiết lập của tiểu thuyết rồi nên đối với những bức thư tình đó, hắn đều chẳng thèm mở mà vứt thẳng luôn, sau đó vinh quang nhận được danh hiệu “Thằng cha cặn bã” ở bảng tin của trường.

———-

Năm đó Chu Vọng Trác nói rằng hắn còn quá nhỏ để biết điều gì là đúng, và bây giờ anh lại nói hắn đã trưởng thành rồi nên phải biết điều gì là đúng.

Đương nhiên là Khúc Úc Sơn biết mình nên làm gì bây giờ rồi, chính là phải khiến cho Chu Vọng Trác tăng xông và ép anh phải làm cho mình phá sản.

“Em biết nên làm gì mà, giờ cũng muộn rồi, anh Vọng Trác về đi ạ.” Khúc Úc Sơn quyết định cố ý không đá Thôi Nịnh.

Hắn không đá Thôi Nịnh, như vậy một khi Chu Vọng Trác chim chuột với Thôi Nịnh thì Chu Vọng Trác sẽ biến thành Tuesday vô liêm sỉ ngay.

Nghĩ tới Chu Vọng Trác mới chính là Tuesday, sống lưng Khúc Úc Sơn lập tức thẳng đứng, hắn khoác lên khí thế ‘anh có lý anh đếch sợ’ mà tự tin đuổi người, “Anh Vọng Trác nên về đi ạ, nếu muộn hơn chút nữa có thể sẽ có gấu đấy anh.”

Hắn muốn đẩy Chu Vọng Trác ra ngoài, nhưng lại bị anh giữ tay lại.

“Anh không yên tâm, Tiểu Úc, em gọi ngay bây giờ cho anh, có lẽ cậu ta cũng tỉnh rồi đấy.” Chu Vọng Trác kéo Khúc Úc Sơn tới bàn cạnh đầu giường, nơi đang đặt di động của Khúc Úc Sơn. Anh đưa điện thoại cho Khúc Úc Sơn rồi bảo, “Cần anh mở máy cho em không?”

————

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Khúc Úc Sơn rời đi, căn hộ rộng lớn như vậy giờ đây cũng chỉ còn mỗi mình Thôi Nịnh ở. Cậu đã gọi rất nhiều cuộc cho Khúc Úc Sơn, và cũng gửi không ít tin nhắn.

Lúc đầu, cậu hỏi Khúc Úc Sơn đã đi đâu.

Sau đó, cậu gửi tin xin lỗi Khúc Úc Sơn, nói rằng mình đã biết lỗi rồi.

Và cuối cùng, cậu cầu xin Khúc Úc Sơn cho dù có bất cứ chuyện gì cũng hãy hồi đáp cậu một câu, hoặc một biểu tượng hay chỉ một ký tự thôi cũng được.

Song, Khúc Úc Sơn lại chẳng hề đáp lại cậu dù chỉ một lời.

Không phải chưa từng xa Khúc Úc Sơn bao giờ, nhưng giờ đây mới bảy ngày thôi mà cậu đã thấy sao mà dài đến thế. Mỗi khi làm bài tập, cậu đều không nhịn được thất thần nhìn vào di động, dõi chờ tin tức từ người ấy.

Đêm nay Thôi Nịnh vẫn ngủ trên giường của Khúc Úc Sơn như cũ, cậu đặt điện thoại ngay bên gối để nếu có bất kỳ động tĩnh gì, cậu cũng sẽ nhanh chóng cảm nhận được.

Cậu hy vọng Khúc Úc Sơn sẽ mau hồi đáp cậu.

Có lẽ trời cao thật sự đã nghe thấu tiếng lòng của cậu, khoảng hơn 4h sáng, Thôi Nịnh đột nhiên bị tiếng rung của điện thoại đánh thức. Cậu lập tức mở choàng mắt rồi xoay người cầm điện thoại lên xem.

Là một cuộc gọi WeChat, người gọi chính là Khúc Úc Sơn.

Thôi Nịnh gần như ngay lập tức ấn nghe.

Cậu đưa điện thoại áp sát vào tai, hít một hơi thật sâu rồi mới thận trọng nói: “Khúc tiên sinh?”

“Không làm phiền giấc ngủ của cậu chứ?” Giọng của Khúc Úc Sơn bên kia nghe có vẻ là lạ, nhưng bởi Thôi Nịnh đang rơi vào khoảnh khắc vui sướng vì Khúc Úc Sơn chủ động liên lạc lại nên cậu đã chẳng phát hiện ra.

“Không ạ!” Thôi Nịnh phủ nhận ngay lập tức. Cậu mạnh mẽ chớp mắt mấy lần để gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ, “Khúc tiên sinh ơi, bao giờ anh về ạ? Em nghe trợ lý Sở nói là anh đi Minsk.”

“Tôi…” Khúc Úc Sơn thoáng khựng lại.

Nghe thấy đối phương chợt dừng, cậu mím môi dưới, nhẹ giọng bảo: “Đêm đó em…” Em không hối hận vì đã làm điều ấy, nhưng anh có thể đừng sợ em được không?

Lời còn chưa được nói hết, bởi Thôi Nịnh đã nghe thấy tiếng của một người đàn ông khác bên đầu dây kia.

Giọng nói đó không còn xa lạ gì, vì cậu đã từng nghe thấy nó trước đây.

“Tiểu Úc, em nói cho cậu ta biết đi, cậu ta có quyền biết sự thật mà, phải không?”