Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 54: Đồng tử




Người trên Tiên Đô kể rằng Linh Vương rất hay cười.

Nụ cười của chàng lắm khi thật nhạt, đuôi mắt đọng chút biếng lười bèn loé lên như ánh sao. Thi thoảng ánh sao ấy ngời ngời phóng khoáng, thực phù hợp với cái tên nơi ở chàng.

Địa vị chàng trên Tiên Đô cực kỳ đặc biệt nhưng bản thân không hề cao ngạo. Chàng thân thiện với bất kỳ người nào bắt chuyện với mình, thường trêu chọc và cũng hay đùa giỡn, đôi khi chòng ghẹo và lắm lúc tinh ranh.

Tính tình như thế hẳn nên giúp mọi người cảm thấy hoà đồng dễ gần, nhưng lạ lẫm thay, đến cả những người thầm ngưỡng mộ chàng sau này cũng không dám thân thiết với chàng.

Có lẽ bởi việc mà chàng đảm nhiệm là một bí mật không ai có thể biết nên đã tạo cảm giác thần bí và kéo giãn khoảng cách với người khác.

Các toà dao cung ngọc của chúng tiên trên Tiên Đô đều có đồng tử và tiên sứ theo hầu đặng chăm nom sự vụ hằng ngày. Lại vẫn chỉ riêng Linh Vương là ngoại lệ.

Chàng yêu thích sự rộn rã lắm đấy, nhưng Toạ Xuân Phong ngay từ thuở đầu đã không có cả tiên sứ lẫn tiên đồng.

Tiên Đô có một nơi gọi là Lễ các, chuyên phụ trách công việc ngày thường của các thần tiên.

Thời điểm đó, Lễ các có hai vị tiên quan phụ trách, một nàng tiên có tên Mộng Cô với tính cách hung bạo có tiếng, chỉ cần trái ý một câu là hất phất trần quạt người ra tít xa, muốn bao nhiêu xa có bấy nhiêu xa.

Vị còn lại tên Tang Phụng, là một tiên nhân tuấn tú to cao, mặt mũi sắc bén như ưng nhưng rất chuyên tâm công việc. Có lẽ anh ta đã quen lo toan mọi người từ trước khi phi thăng rồi, nên khi lên Tiên Đô cũng không sửa đổi tính tình mà rất đam mê đóng vai trò một người huynh trưởng, một người quản gia, một người cha cho người khác.

Một lần nào đó, Tang Phụng nhịn hết nổi, bèn ngồi lì ở Toạ Xuân Phong bảy ngày bảy đêm liền để chờ bắt cho bằng được Linh Vương vừa trở về từ nhân gian.

Vừa lên tới đã được nhận đại lễ, Linh Vương rất chi sợ hãi.

“Ôi chao? Đại lễ đến bực này ta không nhận nổi đâu,” Linh Vương nghiêng người sang bên, tiện tay bắt lấy tiểu đồng tử của Tang Phụng chắn trước người mình để nhận thay phần quà biếu kia.

Tiểu đồng tử: “…”

Tang Phụng: “…”

“Chú có chuyện gì cần nói cứ nói, không cần phải cúi đầu,” Linh Vương đặt tay lên đầu tiểu đồng tử, gương mặt còn giấu sau chiếc mặt nạ thường đeo, giọng nói vọng ra từ phía sau mặt nạ nên nghe có vẻ nghèn nghẹt không rõ ràng.

“Việc này…” Tang Phụng nhìn chiếc mặt nạ bạc chạm vân nọ mà hơi do dự chút đỉnh. Dầu sau một Linh Vương đeo mặt nạ thì cho dù có nói đùa cỡ nào cũng không khỏi tạo cảm giác bí ẩn.

Dường như Linh Vương cảm nhận được, bèn vén chiếc mặt nạ lên phân nửa.

Tang Phụng thả lỏng ngay lập tức. Anh đưa tiểu đồng tử về rồi ngỏ giọng van nài với Linh Vương mà rằng, “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì đâu, nhưng mà… thưa đại nhân, ngài cũng nên có vài tiên sứ và đồng tử.”

Nét cười cong cong trên khoé môi Linh Vương thu về, chàng nói, “Không cần.”

Tang Phụng: “…”

“Những việc này cũng tính là sự vụ thường nhật, hẳn cũng do chúng tôi đảm đương. Bên phía Lễ các đã chuẩn bị vài người cho ngài từ sớm, người cũng chờ đã lâu rồi, hẳn ngài cũng cần một hai người chứ.”

Linh Vương rất dễ chịu, nhưng không dễ dàng bị thuyết phục. “Lần trước ta đã nói không cần, ta cũng có ở Toạ Xuân Phong mỗi ngày đâu, cần nhiều tiên sứ với đồng tử để làm gì?”

Tang Phụng: “Chúng tiên ai cũng có, chỉ riêng chỗ đại nhân là không, như vậy tôi không yên tâm.”

Bản thân Ô Hành Tuyết không phải người hay lo toan này nọ nên thật sự không thể hiểu được tại sao trong phủ mình không người thì lại khiến người khác không yên tâm.

Chàng bèn mỉm cười đáp lời, “Chúng tiên ai cũng có thật à? Không bất kỳ một ai không muốn có sao? Ta không tin.”

Tang Phụng: “…”

Một hồi lâu sau, Tang Phụng mới không cam lòng mà thừa nhận, “Thôi được, thật ra chỗ bên Thiên Túc cũng không muốn.”

Ô Hành Tuyết nhướng mày.

Tang Phụng lật đật bổ sung, “Thế nhưng tính tình Thiên Túc chẳng thế còn gì.”

Ô Hành Tuyết: “Thế nào?”

Tang Phụng ngẫm nghĩ một lát, nói, “Theo lời của Mộng Cô thì nếu đưa tiên sứ và tiểu đồng qua bên đấy chỉ hai hôm chúng sẽ bị đông cứng chết mất thôi.”

Ô Hành Tuyết: “?”

Trước đây, sau khi tỉnh dậy trong Toạ Xuân Phong, chàng từng nghe qua việc Thiên đạo triệu hoán một người khác thành tiên, nhận danh tự “Miễn” trời ban, danh hào Thiên Túc.

Thế nhưng thứ nhất, chàng cũng không mấy hứng thú với việc Tiên Đô có thêm những vị tiên nào. Thứ hai, dù chàng thân thiện cười nói với tất cả mọi người, nhưng không chủ động tìm đến cung phủ của người nào cả, và đoán chừng vị Thiên Túc kia cũng không có sở thích giao du kết bạn với chúng tiên.

Hơn nữa, bọn họ có những nhiệm vụ khác nhau, nên qua nửa năm rồi cũng chỉ mới nghe danh chứ chưa bao giờ gặp mặt.

Mỗi lần chàng trở về Tiên Đô đều nghe được lời ong tiếng ve về tên của Thiên Túc, lần nào cũng kèm mấy câu mắm muối kiểu “Tính tình như vậy, thế mà lại còn như thế này như thế nọ”.

Nghe nhiều lần thì có không muốn để ý cũng không được.

Nhưng sự tò mò của Ô Hành Tuyết vô cùng có giới hạn.

Chàng vừa trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ cắt đứt một dòng sự sống, giờ đây cảm thấy cực kỳ lười, chỉ muốn nghỉ ngơi.

Song, nụ cười nhoẻn bên khoé môi chàng dễ dàng đánh lừa người khác nên Tang Phụng hoàn toàn không nhận ra.

“Thôi, không nói chuyện bên ấy nữa. Tôi nghe kể rằng đại nhân rất yêu chuộng sự sôi động, sao có thể để chỗ mình ở vắng vẻ như vậy được,” Tang Phụng nói. “Không lẽ ngài… sợ tiên sứ và tiên đồng làm phiền mình?”

Chưa chờ Linh Vương mở miệng, anh ta đã nói tiếp, “Lễ các luôn đặt tâm huyết vào giúp đỡ cho các vị, tiên sứ và đồng tử dĩ nhiên vừa lễ độ vừa nghe lời, hành vi và ứng xử đều theo phép tắc chuẩn mực, chắc chắn sẽ không làm phiền Linh Vương!”

Anh ta khoe mẽ xong chốt lời khuyên một câu, “Ngài cần một đứa đúng không.”

“Không.”

“…”

Ô Hành Tuyết tự nói với bản thân rằng tiên sứ và đồng tử xuất thân từ Lễ các các người đúng thật là nghe lời nhưng đứa nào đứa nấy đều cổ hủ và nhàm chán. Giờ kêu ta hốt về xếp thành một hàng cũng chả sôi động hơn tẹo nào, rước vô làm gì?

Nhưng Ô Hành Tuyết nghe bảo vị Tang Phụng đại nhân này tự mình rèn luyện tính cách cho các tiên sứ và đồng tử. Xét thấy không nên bôi nhọ mặt mũi người khác, chàng bèn ậm ờ một câu mà nói, “Dù ta rất thích không khí sôi động nhưng có người trong nhà thì không ngủ được.”

Không cách nào bắt bẻ lý do này, Tang Phụng nài nỉ một hồi cũng không thành công, chỉ đành thở dài ngao ngán, không cam lòng cất bước rời khỏi. Bộ dáng anh ta thất thểu tới nỗi Ô Hành Tuyết cũng động lòng, bèn lịch sự bổ sung thêm, “Sau này nếu thiếu người, ta sẽ đến hỏi chỗ chú nhé.”

“Được, tôi biết rồi.” 

Chỉ trách Tang Phụng quá chi thật thà, chứ chỉ cần nấp vài đêm ở Toạ Xuân Phong để theo dõi là biết ngay mấy lời của Linh Vương đều là xạo láo.

Đặc biệt là câu “Trong nhà có người thì không ngủ được”.

Chàng ra đời ở Lạc Hoa Đài, hoá thành người từ việc lắng nghe tiếng ồn ào sôi động, xưa giờ không ngại có tiếng người hay tiếng động trong nhà. Mà trái lại, chàng phải nghe thấy tiếng ồn mới có thể nghỉ ngơi được.

Tiếng hoa rơi cũng được mà tiếng gió lay cũng được, hay có một lần trước đây khi nhắm mắt dưỡng thần, chàng còn thả linh khí ra để ngưng tụ thành bóng người đánh trống đánh chiêng, ca hẳn một vở tuồng.

Và chỉ cần nghiêng đầu lắng nghe, chàng đã có thể chìm sâu vào giấc ngủ ngon.

***

Thời điểm đó, Ô Hành Tuyết quả thật không muốn tìm tiên sứ, tiểu đồng gì cả, mãi đến một lần chàng thực nhiệm nhiệm vụ tẩy sạch nhánh rẽ nằm loạn, tẩy thẳng một đường tới cánh đồng Gia Minh.

Nhìn chung, mấy việc như có người thay đổi quá khứ, tạo thành lối rẽ chệch đi hướng ban đầu thường có những biểu hiện tương tự. Chẳng hạn như có người và vật xuất hiện ở những mảnh đất lẽ ra không nên có, chẳng hạn như dòng thời gian bị rối loạn nên bị kéo đến một thời điểm nào đó trong quá khứ hoặc tương lai, rồi chẳng hạn như có người lâm vào trạng huống dị thường mà bảo sống cũng không phải mà chết cũng không phải.

Ô Hành Tuyết đã thấy những cảnh ấy rất nhiều lần, dù không có thiên chiếu cũng có thể liếc mắt đã nhận ra ngay.

Hiềm nỗi, sau khi những dòng rẽ nằm loạn kia bị chặt đứt rồi thì không còn biểu hiện nào có thể nhận ra bằng mắt thường được nữa mà tuyệt nhiên phải nhờ đến thiên chiếu chỉ rõ.

Chỉ là Ô Hành Tuyết cũng không mù quáng tin tưởng thiên chiếu, sẽ không vì một lời xác nhận ổn thoả của thiên chiếu mà nhắm mắt làm ngơ hết mọi thứ còn lại. Thông thường, chàng sẽ theo dõi nhân quả, cẩn thận truy xét kỹ càng từng li từng tí một để xác nhận nhánh rẽ này đã không còn rối loạn nữa rồi mới trở về Tiên Đô.

Thế nên mỗi chuyến chàng xuống nhân gian đều mất thời gian rất lâu chứ không hoàn thành trong nhất thời vài khắc. Đồng thời, những việc qua tay chàng đều chưa từng xuất hiện sai lầm.

Bởi vậy mà vào ngày hôm đó, chàng đã sững sờ hêt một lúc khi nhìn thấy hai linh phách gầy tong giữa cánh đồng Gia Minh.

Chàng đối mặt với hai tiểu quỷ nọ một hồi mới ngỡ ra đây chính là hai “quỷ hài nhi” trên cánh đồng Gia Minh trong truyền thuyết. 

Giai thoại đó đã lưu truyền trong khoảng thời gian ba năm chàng bị phong bế năm giác quan, để rồi khi choàng mắt tỉnh lại, thiên chiếu đầu tiên chàng nhận được chính là đưa tất cả những người trong câu chuyện đó quay về quỹ đạo.

Chàng đã mất tận mười ngày tới lui những năm tháng khác nhau để cắt đứt nhân quả đan xen, đưa người tu sĩ đã khuấy lên hoạ loạn trở về khởi điểm ban đầu.

Chàng cầm thanh kiếm trên tay và chứng kiến cái chết thảm thương của tu sĩ nọ, đảm bảo người kia bước trên số mệnh đã an bài cho mình. Sau đó đã đưa tất cả hệ luỵ trở về vốn dĩ.

Chàng có nhớ rất rõ hai anh em không còn đường lui và phải dấn mình qua cánh đồng Gia Minh cuối cùng đã đến được thủ đô kia. Sau đó chàng kiểm tra rất kỹ lưỡng và xác nhận mọi việc đều trở về nguyên trạng chứ không còn một nhánh lệch nào.

Vậy hai linh phách phiêu bạt trên cánh đồng Gia Minh này từ đâu mà ra?

Không chỉ thế, hai linh phách nọ trông thấy chàng còn lót tót chạy lại, ngẩng mặt mà hô to, “Thần tiên!”

Trông ra rõ ràng là biết mặt chàng.

Vậy thì kỳ lạ vô cùng.

Lẽ ra không nên có một ai nhớ được những chuyện chàng đã làm — người được đưa về quỹ đạo luôn nghĩ rằng mình luôn luôn đi theo đúng quỹ đạo này chứ chưa hề có chuyện sai lệch nào xảy ra. 

Ô Hành Tuyết nhíu mày, thầm đoán thiên chiếu đã không đúng chỗ nào, hoặc bản thân mình đã tẩy không sạch nên còn sơ sót.

Nhưng khi chàng đưa tay ra xem kỹ lại thì thấy hai linh phách kia không phải linh phách thật mà giống như hai ảo ảnh vậy. Song chàng vẫn không yên lòng nên kiểm tra kỹ lưỡng lại lần nữa. Một lúc lâu sau, chàng mới xác định mình không mắc phải sơ sót nào, hai anh em kia đang ở thủ đô nọ và sống những tháng ngày họ xứng đáng được có rồi.

Còn ảo ảnh trên cánh đồng Gia Minh này có lẽ là dấu tích còn lại của quá trình sinh tử quay về quỹ đạo vốn có, nó là một minh chứng cho những việc chàng đã từng làm trước đây.

Ô Hành Tuyết bần thần đôi chút, đoạn quay sang hỏi hai ảo ảnh kia, “Hai đứa đã từng gặp ta à?”

Đứa nhỏ lắc đầu nguầy nguậy.

Đứa lớn ngẫm nghĩ một chút rồi chỉ vào mặt nạ và nói, “Con từng gặp.”

Ô Hành Tuyết hỏi tiếp, “Gặp ở đâu?”

Hai đứa đều không nhớ được, bèn lẳng lặng lắc đầu.

“Vậy sao hai đứa lại vòng vòng ở đây làm gì?” Ô Hành Tuyết hất cằm chỉ khu vực hoang vắng không một bóng người này.

Hai tiểu quỷ mở to mắt nghĩ ngợi, mà nghĩ sao cũng không nhớ lý do.

Ô Hành Tuyết đã tỏ tường trong lòng.

Dù gì cũng chỉ là tàn ảnh, làm sao nhớ được tất cả mọi chuyện.

Tàn ảnh sẽ không gây ảnh hưởng đến quỹ đạo, sau vài ngày rồi cũng sẽ tan biến. Ô Hành Tuyết tính nổi lên cơn gió để tiễn chúng một đoạn đường.

Ngờ đâu hai tiểu quỷ nọ nhìn chòng chọc chàng với ánh mắt trông mong kèm thêm đôi phần tủi thân.

Ô Hành Tuyết nghĩ lại một chút, bèn thả tay xuống và cất giọng quạu quọ, “Vậy hai đứa tự xử đi nha, ta đi đây.”

Thế rồi đi chưa tới hai bước thì hai tiểu quỷ đã nhảy phốc tới bám vô người chàng.

Ô Hành Tuyết ngừng thì chúng nó ngừng. Ô Hành Tuyết đi thì chúng nó lại lẽo đẽo theo.

Sau mấy bận như vậy, đường đường là Linh Vương cũng chỉ đành ngồi xổm xuống và nói, “Muốn ăn vạ ta đấy hửm?”

Hai tiểu quỷ hiên ngang gật đầu.

Ô Hành Tuyết: “…”

Được lắm.

Trái phải đều không có ai làm phiền, thôi thì cứ coi như dán hai đứa người giấy bên mình đi vậy.

Chàng nghĩ thầm.

Thế là ba hôm sau, một lời đồn lan khắp Tiên Đô, đồn rằng sau khi nhận nhiệm vụ trở về, Linh Vương đã mang theo bên mình hai nhóc tiểu đồng tử, việc này chọc Tang Phụng đại nhân ở Lễ các ức tới phát khóc.

Đến chính Tang Phụng nghe được tin đồn còn hãi hùng khôn cùng, mà Linh Vương lại tin nửa vế sau. Thế là chàng dẫn hai đứa tiểu đồng tử ghé thăm Lễ các một chuyến với lý do muốn an ủi Tang Phụng.

Kết quả sau một canh giờ an ủi, Tang Phụng muốn khóc thật.

Linh Vương thấy tình hình không ổn, bèn ngoảnh mặt toan bỏ chạy với hai tiểu đồng tử nhà mình.

Tang Phụng nấc lên từ phía sau, “Đại nhân ơi! Vậy mấy đồng tử tuyệt vời đã chuẩn bị sẵn chỗ tôi phải đưa đi đâu bây giờ? Họ đã ở chỗ tôi gần nửa năm rồi đại nhân à!”

Linh Vương đáp lời mà không ngừng chân, cũng không ngoảnh đầu lại, “Giữ đó gây hoạ cho Thiên Túc đi, biết đâu được.”

Người chàng cao dỏng, chân đã dài còn vội vã bước lẹ hơn vì sợ Tang Phụng nồng hậu quá mức sẽ lập tức bám theo. Hai tiểu đồng tử còn chưa quen với đường phố Tiên Đô nên chỉ có thể lon ton đằng sau với cặp chân ngắn ngủn của mình, sau một lúc bị bỏ xa cả khoảng dài.

Ô Hành Tuyết đi đến thang bạch ngọc rồi mới sực nhớ giờ mình đã có đồng tử, bởi vậy phải dừng bước và quay đầu lại chờ hai đứa nhóc kia theo kịp.

Vào khoảnh khắc đó, lần đầu chàng gặp Tiêu Phục Huyên trên Tiên Đô.

Ô Hành Tuyết nghe thấy tiếng leng keng be bé như vỏ kiếm và thân kiếm khỏ nhẹ vào nhau. Vừa quay đầu lại, chàng nhìn thấy Thiên Túc thượng tiên đeo kiếm và bước lên từ bên dưới bậc thang bạch ngọc.

Người nọ có vẻ cũng thấy bên trên thang có người, bèn ngước mắt nhìn lên.

Gió Tiên Đô thổi qua người ấy rồi phất nhẹ lên trên. Trong hương gió, Ô Hành Tuyết ngửi thấy hơi thở của linh phách quen thuộc.

Nháy mắt đó, chàng thoáng giật mình giữa làn gió.

Còn đối phương cũng nán lại bước chân, không rõ vì điều gì.

Ô Hành Tuyết hoàn hồn, mấp máy cánh môi mỏng, vừa tính mở miệng thì chợt thấy hai bóng đen lon ton chạy lại phía mình trong hớt hải và suýt nữa đã hấp tấp tông thẳng vào chân chàng.

Vừa chạy còn vừa hỏi, “Tâu đại nhân, Thiên Túc là ai ạ? Sao vừa nãy người bảo đi gây hoạ cho y?”

Ô Hành Tuyết: “…”

Thiên Túc vừa nhấc chân tính bước tiếp đi lướt qua bọn họ thì nghe được câu này, bèn đột nhiên ngừng lại.

❄︎

Lời tác giả:

Ngủ ngon ~ mình đã gửi lì xì cho chương trước trước khi cập nhật chương này rồi, có điều hệ thống sẽ hơi chậm chút nha ~

Cá:

Ngoài lề xíu, bữa giờ tui nghĩ mãi về xưng hô của Huyên với Tuyết sau khi chính thức yêu đương á nhưng mà vẫn chưa tìm được giải pháp hợp lý.

Với tính cách của Linh Vương thì tui muốn để Tuyết xưng hô ta – chàng, tự vì ta – ngươi thì lạnh lùng quá, mà Linh Vương rất là tiêu sái mờ nhỉ.

Vấn đề là ở Thiên Túc, anh ta lạnh lùng quá xá, xưng ta – chàng thì không hợp, mà ta – người thì xa cách quá, ta – huynh lại càng không được, thế là hợp lý nhất chỉ có ta – ngươi (?).

Nếu các bạn có ý tưởng gì có thể góp ý cho tui với hen ~ tạm thời đặt trước vậy chứ chừng nào yêu đương thì hên xui hihi.