Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 104: Hoàn mỹ kinh người




Lương Chân Chân có chút bất đắc dĩ nhìn anh, cuối cùng vẫn là khuất phục ở dưới dâm uy của anh, đau thương nhàn nhạt chạy vào tim, cô đã không có ý định thích bất kỳ kẻ nào, cái loại đơn thuần yêu say đắm đó đã sớm cách xa cô rồi.

"Tôi cũng không thích ai."

Âm thanh cô nhẹ nghe không ra một chút cảm xúc khác thường.

Đằng Cận Tư nhìn cô hai giây, muốn từ trong ánh mắt của cô nhìn ra nói dối, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy một suối nước trong suốt, không gợn sóng, trong lòng nhất thời không thoải mái, bá đạo ra lệnh:

"Em, chỉ có thể thích anh."

Nam Cung Thần dùng sức cấu bên cạnh bắp đùi của mình, bắt buộc chính mình giờ phút này phải bình tĩnh, phương thức bày tỏ tình yêu của cậu chủ thật sự là thật sự là rất khác người, như thế rất dễ dàng hù dọa cô gái nhỏ này bỏ chạy! ╮(╯▽╰)╭

Trong lòng Lương Chân Chân đúng là có chút rung động, trong nháy mắt cô chút nữa cho rằng ác ma là ưa thích của mình, nhưng lập tức bị chính mình phủ nhận, trong lòng khinh bỉ chính mình luôn suy nghĩ cái không thực tế gì đó, như vậy sẽ làm chính mình lâm vào một loại thế giới hư ảo, bắt đầu sa đọa.

Cô không muốn trả lời câu nói kỳ quái này, thực ra trong lòng muốn nói: Cơ thể của cô đã bị anh chiếm đoạt, chẳng lẽ cô nghĩ thích ai cũng bị anh hạn chế? Đây là anh muốn giam cầm thân thể cùng trái tim cô sao? Không cho cô một chút không gian thở? Không cho cô có một chút tự do suy nghĩ?

Thời điểm hai người đang giằng co không xong, xe chậm rãi dừng sát ở một chỗ bên cạnh khu phố buôn bán.

"Cậu chủ, đến nơi rồi."

Nam Cung Thần lại là người hy sinh làm bia đỡ đạn.

Lương Chân Chân đưa mắt ra ngoài cửa sổ, một nơi sầm uất như thế, cô biết nơi này, nơi tiêu phí cao nhất trong thành phố C, nó được gọi là “con phố của những người giàu”, nơi này gần như tập hợp đủ các loại hàng hóa vật phẩm nổi tiếng của thế giới, mỗi một bộ quần áo trong cửa hàng đều đủ để cô ăn uống chơi bời trong vòng một năm mà vẫn còn dư dả.

Bình thường, bất kể như thế nào cô cũng không dám đặt chân đến nơi này, căn bản cô không phải là người của tầng lớp này, cũng mua không nổi quần áo ở nơi này, tới cũng chỉ là tự rước lấy nhục.

Nhưng hôm nay, cô lại bị ác ma đưa đến đây chọn lựa lễ phục, trong lòng dâng lên một loại vô cùng tự giễu, cuối cùng là chạy không khỏi rồi, chỉ có thể âm thầm mong mỏi tối nay đừng đụng phải người quen là tốt rồi.

Đằng Cận Tư dẫn đầu mở cửa xe đi xuống, đi thẳng tới lầu hai vào "Phi sắc", Lương Chân Chân cố hết sức đi theo phía sau anh, trong lòng có chút sợ ánh mắt của nhân viên phục vụ nhìn mình.

Vậy mà, chờ cô đi vào, mới phát hiện tiệm này lắp đặt thiết bị cực kỳ sạch sẽ, không dính một hạt bụi, treo lẻ tẻ vài món lễ phục, cũng không có vẻ trống trải tán loạn, nó nhất định là bố trí có quy tắc, làm cho người ta liếc mắt nhìn một lần, rất thoải mái.

Cô chú ý tới cái nhãn hiệu "Phi sắc" đó, trong óc giống như mơ hồ nhớ là Giai Ny và Cát gia ở trong ký túc xá đã từng thảo luận qua cái nhãn hiệu này, nhất là cái người sáng lập ra nhãn hiệu này, theo như mấy cô miêu tả, thì phải là một người đàn ông đơn thuần như tiên giáng trần, đẹp đến mức không nhiễm khói lửa nhân gian, cho nên mới tạo ra một tác phẩm đẹp đẽ khiến người ta điên cuồng

Sau khi cô chính thức biết vị “tiên giáng trần” kia thì mới nhận rõ sự chân thật về diện mạo của anh ta, quả thật chính là ——

(khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Vậy tạm thời là nói sau, trở về vấn đề chính.)

"Đằng Thiếu" hai người người nữ phục vụ cung kính khom lưng, họ đều đã từng được Nam Hoa Cận đào tạo chính quy, cho nên biết ba vị huynh đệ của ông chủ, mà vị Đằng Thiếu, vẫn là lần đầu tiên đến thăm.

"Thanh Trường, tạm thời không mở cửa."

Đằng Cận Tư lạnh lùng nói, đây là lần đầu tiên anh mang nai con tới chọn lựa lễ phục, dĩ nhiên phải là buổi biểu diễn dành riêng mới được.

"Dạ, ngài chờ một chút."

Người nữ phục vụ cười trả lời, đối với mấy vị thiếu gia này, ông chủ đã phân phó: phục tùng vô điều kiện.

Lương Chân Chân kinh ngạc nhìn hai người người nữ phục vụ cười tủm tỉm đem hai vị khách trong cửa hàng mời đi, trong lòng nói xấu: Hành động ác liệt! Tác phong bá đạo!

Nhìn thấy trong cửa hàng những người không có nhiệm vụ đều đi hết sạch, Đằng Cận Tư dửng dưng ngồi trên ghế sa lon, hướng về phía hai người phục vụ nói:

"Chọn lựa cho cô ấy một cái dạ phục, mặc vào đừng làm trò hề."

"Dạ, vị tiểu thư này, xin mời đi theo tôi."

Người nữ phục vụ âm thanh ngọt ngào dịu dàng, cười giống như một đóa hoa.

Lương Chân Chân chỉ có thể đi theo họ, ánh mắt dừng lại trên một lễ phục dạ hội màu sắc hoa hồng, rõ ràng rất đơn giản nhưng lại làm cho người ta không dời mắt được, đường cong tuyệt đẹp lưu loát, từ bộ ngực đến làn váy đều rất đơn giản, chỉ có phía bên của vị trí hông,trang trí bằng mọt bông hồng ve vãn, như vẽ rồng điểm mắt làm cho người ta cảm giác trước mắt sáng ngời.

Người nữ phục vụ thấy cô vẫn nhìn chằm chằm món đồ độc nhất vô nhị *"Mân Côi chi tâm" đó, liền đề nghị:

"Nếu như mà cô thích nó, có thể đi vào thử xem một chút."

**Mân Côi chi tâm: tâm của hoa hồng.

Không biết vì sao, Lương Chân Chân chọn trúng cái váy này rồi, thật sự bị nó hấp dẫn, nghe được phục vụ đề nghị, cô xấu hổ gật đầu một cái.

"Có thể không?"

"Dĩ nhiên là có thể ."

Phục vụ cười híp mắt thận trọng lấy lễ phục xuống, ý bảo Lương Chân Chân cùng mình vào phòng thử quần áo, hai người ở bên trong mè nheo hơn 10' sau còn chưa có đi ra.

Đằng Cận Tư có chút không nhịn được rồi, thử một bộ quần áo có cần chậm như vậy sao? Phụ nữ thật sự là phiền toái.

Chính khi anh đang chuẩn bị đứng dậy đi một chút, phân tán cảm xúc nóng nảy ở trong lòng, liền nhìn thấy Lương Chân Chân từ trong phòng thử áo đi ra, cả người đều ngây dại, mắt thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, khiếp sợ, không thể tin, kinh ngạc. . . . . .

Từ trong mắt của anh từng cái xẹt qua, cuối cùng biến thành thực tế trần trụi. Muốn cô.

Món đồ hoa hồng đỏ quà tặng giống như là vì cô mà làm, hoàn mỹ dán sát ở trên người cô, đem lấy vẻ bề ngoài đường cong của cô có lồi có lõm, từ bộ ngực đến trên đầu gối một tấc bề mặt vị trí tất cả đều là dán thật chặt ở trên người, phía dưới còn lại như là cánh hoa nở rộ ra.

Nhưng mà để cho người kinh diễm (kinh sợ, diễm lệ) vẫn là đóa hoa hồng kiều diễm ở hông kia, làm cho người ta thêm vài phần quyến rũ mê hoặc lòng người, giờ phút này Lương Chân Chân giống như một tiểu tinh linh lạc đường rơi xuống nhân gian, đôi mắt không bị ô nhiễm, tinh khiết giống như gương trong nước, sắc và rõ nét, long lanh nước nhìn người khác, để cho người khác không tự giác rơi vào trong đó.

Vải hoa hồng đỏ khéo léo đem thân thể cô bao bọc đẹp đẽ.

Che phủ bộc phát xinh đẹp uyển chuyển, lộ ra không tiếng động hấp dẫn, trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư từ từ bốc cháy lên một ngọn lửa nhỏ, trong cơ thể càng thêm khó nhịn nóng ran.

Hoàn mỹ! Quá đẹp!

Anh chưa bao giờ biết nai con cũng có vẻ đẹp hoàn mỹ đoạt hồn người như thế! Ngay cả hô hấp của anh cũng gần như dừng lại.

Lương Chân Chân bị ánh mắt rừng rực như lửa của Đằng Cận Tư tấn công, mặt hồng mắc cỡ, băn khoăn lo lắng túm làn váy, cái này váy thật sự rất là xinh đẹp, mặc lên người cũng cảm giác mình biến thành công chúa trong thành bảo, có một loại cảm giác mộng ảo.

"Đằng Thiếu, cái váy "Mân Côi chi tâm" này quả thật giống như là vì Lương tiểu thư mà làm ra, quá đẹp!"

Nữ phục vụ từ trong thâm tâm khen nói.

Đằng Cận Tư lúc này mới phục hồi tinh thần lại, mất tự nhiên ho hai tiếng, gian nan quay đầu đi chỗ khác.

"Không được! Thay đổi đi!"

Nhìn nữa anh sợ mình sẽ nhịn không nổi liền muốn nai con ở tại nơi này, ngay cả anh cũng không chịu nổi hấp dẫn, chớ nói chi là những người đàn ông bên ngoài kia rồi, chỉ sợ mới vừa bước vào buổi tiệc, nai con của anh sẽ hấp dẫn tầm mắt của tất cả đàn ông ở đó, những ánh mắt như lang sói dã thú nhất định sẽ đắm đuối nhìn nàng chằm chằm.

Đến lúc đó, nhất định anh sẽ kích động mà muốn móc đi ánh mắt của những người đàn ông kia, nai con là của anh, vẻ đẹp của cô cũng chỉ thuộc về một mình anh! Không thể bị bất kỳ người đàn ông nào khác nhìn thấy!

Cho nên, món đồ lễ phục đáng chết này phải thay đi!

"A!"

Người nữ phục vụ hiển nhiên không ngờ tới anh sẽ nói như vậy, kinh ngạc há miệng, bày tỏ không hiểu.

Trong lòng Lương Chân Chân càng thêm dâng lên nỗi thất vọng, trong lòng đem ác ma mắng 1000 lần một vạn lần, mắt tinh tường cái gì! Rõ ràng rất đẹp mắt, anh không phải vừa rồi cũng nhìn mà trợn tròn mắt sao?

"Mặc món đồ màu trắng đó."

Ánh mắt Đằng Cận Tư tìm tòi ở trong cửa hàng một vòng, cuối cùng rơi vào một cái váy màu trắng kim cương váy đuôi dài có tua, đoan trang, tao nhã, lộng lẫy, tự nhiên, nền nã, nhưng lại không có nhiều sức sống như chiếc váy màu đỏ kia.

Phục vụ vừa thấy, trong lòng liền hiểu rõ rồi, cười tủm rồi lấy món đồ quần trắng kia xuống giúp Lương Chân Chân thay.

Sau khi đi ra Đằng Cận Tư quả nhiên rất vừa lòng, tuy rằng cũng rất vừa người, nhưng mà bảo thủ hơn so với chiếc váy kia, không lộ ra bả vai, cũng không có vẻ đẹp đẽ mị hoặc, tốt lắm!

"Lấy cái này."

Anh gật đầu đồng ý.

Cái gì đó! Liền thỏa mãn vì chính anh yêu thích! Cái này váy mặc dù cũng rất xinh đẹp, nhưng rõ ràng món đồ màu đỏ kia càng đẹp mắt hơn! Lương Chân Chân nói thầm trong lòng.

Trong đầu cô bỗng nhiên lại hiện ra lời nói của người phục vụ nhỏ giọng nói với mình trong lúc thử quần áo.

"Tôi đoán Đằng Thiếu như vậy là vì không muốn cho người đàn ông khác thấy dáng vẻ của cô khi mặc cái váy này, thật sự là rất đẹp đẽ! Hoàn mỹ đến mức làm cho người ta không dời mắt được! Ngay cả tôi, mới vừa rồi cũng rung động."

"Nào có! Căn bản không phải như cô nghĩ!"

Lương Chân Chân hờn dỗi trả lời, trong đầu dâng lên một loại cảm giác là lạ, thật sự là như vậy sao? Nhưng....

Đợi thợ trang điểm giúp cô đem tóc dài đơn giản cuộn lên, trong một cái nhìn tinh tế và trang nhã, nhìn chính mình trong gương, Lương Chân Chân cảm thấy có chút hoảng hốt, đây là cô sao? Thật là xinh đẹp!"

"Đi thôi."

Đằng Cận Tư nhìn cô gái nhỏ ngây ngốc đứng ở trước gương, không vui mở miệng.