Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 124: Cái kia đau vậy sao?




Quan Hạo Lê cảm thấy thật là không có biện pháp đánh thông tư tưởng của anh ta, chỉ đành phải chỉ vào một phần da thịt nhỏ lộ ra ngoài của Lương Chân Chân nói: "Anh xem ở đây có mạch máu sao? Cũng không thể để cho tôi tùy tiện tìm vị trí đâm xuống chứ?"

"Tại sao cậu không nói sớm." Đằng Cận Tư oán giận nói, nhíu mày nhìn về phía anh, tựa như đang trách cứ tại anh không nói rõ ràng, ngay sau đó cúi đầu kéo quần nai con xuống thêm một chút nữa, tìm được chỗ có mạch máu thì dừng tay.

"Tôi. . . . . ." Quan Hạo Lê giận đến thiếu chút nữa bỏ đi, đại ca, đây là kiến thức cơ bản nhất có được hay không?

Thôi, anh không chấp nhặt với người đang bị choáng, bình tĩnh, bình tĩnh.

Khi ống kim ghim vào trong thịt, Lương Chân Chân đau đến"Oa oa" khóc lên, ngón tay không tự chủ bấm chặt cánh tay Đằng Cận Tư, lúc này không phải nằm mơ, thật sự có người cầm kim tới chích cô, ~~~~(>_<)~~~~

Đột nhiên cô khóc lên làm cho hai đấng mày râu bị hù dọa, trong lòng hai người đồng thời nghi vấn: Cái kia đau vậy sao?

Nhất là Đằng Cận Tư, đau lòng vô cùng, còn tưởng rằng Lê tử tiêm sai vị trí rồi, bằng không sao nai con khóc đến đau lòng như vậy? Mà chỗ trên cánh tay mình bị bấm, tựa như không hề hay biết.

Quan Hạo Lê vừa nhìn đến ánh mắt lạnh như băng, lập tức khoát tay, "Đừng. . . . . . Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không có tiêm sai vị trí, là do nai con nhà cậu quá yếu đuối rồi, hiện tại cả người cô ấy mơ mơ màng màng, đột nhiên bị tiêm, khó tránh khỏi sẽ đau đớn, đây là phản ứng bình thường, anh xoa giúp cô ấy là tốt rồi."

Nghe lời của anh, ánh mắt của Đằng Cận Tư mới hơi hòa hoãn một chút, bàn tay dịu dàng đặt lên chỗ vừa bị tiêm của nai con, chậm rãi vuốt ve, quả nhiên, tiếng khóc của người trong ngực đã nhỏ hơn rất nhiều.

"Tôi đã nói không phải lỗi của tôi mà." Quan Hạo Lê rất lo lắng cho bản thân bị vô tội liền ngồi xuống, rõ ràng anh chính là bác sĩ chuyên nghiệp, lại bị cho rằng là bác sĩ dỏm, cái này bảo anh làm sao mà chịu nổi đây!

Thật may là kim này đâm xuống, Lương Chân Chân không có khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đống, dù sao cô đang ngủ ngon giấc, không thích có người tới "quấy nhiễu" cô, nhất là mấy cây kim này, đau quá!

"Như vậy là được rồi?" Đằng Cận Tư thấy cậu ta thu dọn đồ đạc, một bộ dáng chuẩn bị rời đi, không khỏi lên tiếng hỏi.

"Ặc, chẳng lẽ anh còn muốn tôi ở đây với hai người sao? Tôi đi xuống lầu trước, khi nào truyền nước xong nói cho tôi biết một tiếng, mau bảo người giúp việc nhà anh chuẩn bị cho tôi một bàn thức ăn, đói chết tôi rồi, anhđúng là cái đồ tư sản độc ác!" Quan Hạo Lê tức giận liếc mắt nhìn bạn tốt một cái, sau đó chuẩn bị xuống lầu đi.

"Đợi chút, lúc nào thì lau người cho nai con?" Đằng Cận Tư nhíu mày mà hỏi, trên người nai con nóng như lửa đốt, bởi vì ôm cô, nhiệt độ này truyền sang bản thân, nóng đến nổi trên người anh cũng dấy lên một ngọn lửa rồi.

"Bây giờ có thể rồi, sau khi lau xong đút cô ấy ăn một ít trái cây nhiều nước, hôm nay chưa ăn cơm nên cơ thể cô ấy cực kỳ suy yếu, hơn nữa nóng đến như vậy, dù là đàn ông cường tráng cũng khó mà ăn, huống chi người ta nhỏ yếu như. . . . . . chị dâu." Quan Hạo Lê tạm thời đổi cách xưng hô, đóng hộp thuốc lại rồi rời đi.

******

Trong hoa viên dưới lầu, Hạ Đông đang báo cáo với lão phu nhân chuyện hôm nay, nói chi tiết hết nguyên nhân kết quả.

Đầu điện thoại bên kia Đằng lão phu nhân trầm ngâm một hồi rồi nói: 【 Cô gái kia đã hạ sốt chưa? 】

"Vẫn chưa, nhưng mà bác sĩ Quan đã tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy rồi, bây giờ đang truyền nước biển, đoán chừng một chút nữa sẽ khoẻ lại."

【 A Tư vẫn còn ở trên lầu chăm sóc cô ấy sao? 】

"Ừ, nhìn ra được thiếu gia rất thương Lương tiểu thư, sau khi biết cô ấy phát sốt liền chạy về, còn lao thẳng đến ôm cô ấy vào trong ngực, giữa hai lông mày đều là sự ân cần và trìu mến." Hạ Đông nói.

【 Hạ Đông à, bà cảm thấy cô gái kia như thế nào? Tính tình có thích hợp với A Tư không? 】

Đằng lão phu nhân tôn trọng ý tứ của cháu trai, không có dùng quyền lợi của mình đến gặp Lương Chân Chân, nhưng cho tới nay vẫn bảo Nam Cung Thần và Hạ Đông báo cáo tin tức của cô ấy cho mình, trên căn bản cũng biết một chút chuyện.

Nhưng bà vẫn muốn nghe thử suy nghĩ của Hạ Đông, bà ấy là tâm phúc của mình, đi theo mình mười lăm năm, là người cẩn thận tỉ mỉ, làm chuyện gì cũng không vội không nóng nảy, tính tình ôn hòa, luôn dạy các người giúp việc tâm phục khẩu phục.

Trong lòng Hạ Đông hiểu rõ ràng , thiếu gia lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên có bạn gái, hơn nữa có hứng thú với cô gái này, đây cũng không phải là chuyện vui đùa một chút mà thôi, thậm chí còn rất thương yêu, tự nhiên lão phu nhân sẽ băn khoăn.

Thật ra thì, Đằng lão phu nhân băn khoăn cũng có đạo lý, Đằng gia là một đại gia tộc có quyền thế như vậy, mặc dù bà luôn không quan trọng lắm việc môn đăng hộ đối, nhưng cháu dâu bà phải nghiêm khắc lựa chọn, lúc ấy chọn con dâu bà tuỳ theo con trai, vẫn cho rằng hai người sẽ hạnh phúc giống như mình và chồng, kết quả kết hôn không tới mấy năm, liền thường xuyên gây gổ, còn đòi ly hôn.

Cuối cùng người phụ nữ kia thế nhưng độc ác bỏ A Tư gần năm tuổi rời đi, đây cũng là một trong những nguyên nhân gián tiếp tạo thành tính tình cô độc lạnh lùng sau này của A Tư.

Cho nên, bà vẫn luôn muốn gặp Lương Chân Chân, để ngừa xuất hiện tình huống tương tự lần nữa, bà già rồi, không chịu nổi nữa!

"Theo quan sát gần đây của tôi, tính tình của Lương tiểu thư thiện lương thật thà, thẳng tính đáng yêu, không giống như loại người có lòng tham, có thể có liên quan đến hoàn cảnh gia đình cô ấy, rất chất phác. Cô ấy và thiếu gia đứng chung, một mạnh một yếu, có thể kiềm chế lẫn nhau, hơn nữa vẻ mặt gần đây của thiếu gia ôn hoà hơn rất nhiều." Đây là lời nói thật lòng của Hạ Đông.

【 Có thật không? Đều do thằng nhóc A Tư kia! Giấu diếm không cho tôi gặp, lúc này còn làm con gái nhà người ta ngã bệnh, Hạ Đông à, tuy tôi ở nhà nhưng ngồi không yên, bà nghĩ cách giúp tôi đi. 】

Thật sự Đằng lão phu nhân không sống được rồi, ngày ngày tụng kinh niệm Phật cũng không giảm được nỗi nhớ nhung của bà dành cho cháu trai, càng không ngăn được lòng muốn ôm chắt của bà, cho nên. . . . . .

"Được."

Hạ Đông cười khẽ một tiếng, lão phu nhân thật đúng là Lão Ngoan Đồng ( người già nhưng tâm trí trẻ con ), bà rất may mắn, mình gặp một bà chủ tốt.