Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 150: Trừng trị




Đại học F đang định xây dựng lại một thư viện mới, cho học sinh có một môi trường học tập tốt hơn, nhưng khổ nổi số tiền quá mức khổng lồ, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào xoay sở, liền kéo dài chậm chạp không có tiến triển.

Nam Cung Thần cũng không biết từ chỗ nào biết đến tin tức này, liền tự mình đến gặp lãnh đạo của nhà trường, rất trực tiếp nói rõ ý đến: tập đoàn Đế Hào Tư có thể tài trợ toàn bộ dự án xây dựng, điều kiện duy nhất chính là trả lại danh dự cho Lương Chân Chân, vả lại sau này trong trường học không cho phép lại xuất hiện bất kỳ lời đồn đãi nào gây bất lợi cho cô, về việc phần thưởng và học bổng cô đáng lẽ được nhận thì không thể thiếu.

Tóm lại, tất cả phải trở về như cũ.ChiMy-lllêquúyđônn

Bởi vì một số tiền lớn và lực uy hiếp của nhà họ Đằng như vậy, lãnh đạo nhà trường liên tục không ngừng đồng ý, cam kết nhất định làm theo, sẽ âm thầm gây áp lực đè xuống chuyện lần này.

"Được, hi vọng hiệu trưởng Đổng nói được sẽ làm được, đừng để bởi vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến danh tiếng của cả trường học. Với Lương Chân Chân cá nhân mà nói, cô có thể chuyển trường thậm chí ra nước ngoài học, về sau vài năm trở về đoán chừng chuyện này đã sớm bay theo năm tháng, không có ảnh hưởng lớn đến cô ấy; nhưng mà đối với trường học lại khác, một khi đăng báo hoặc là lan tin ra ngoài xã hội sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt gì, truyền vào trong tai gia đình phụ huynh học sinh, tổn thất chỉ có hiệu trưởng Đổng mà thôi; huống chi căn cơ của nhà họ Đằng ở thành phố C khổng lồ, muốn che chở một người, không có người dám nói chữ ‘ không ’. Tất cả quan hệ lợi hại, tôi đã phân tích rất chu đáo, nên làm sao, tôi nghĩ hiệu trưởng Đổng nên rất rõ ràng chứ?" Nam Cung Thần cười híp mắt nói, giọng nói trầm bồng du dương, nặng nhẹ có lực.

Hiệu trưởng Đổng vội vàng nói: "Anh Nam Cung yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa, bảo đảm lúc Lương Chân Chân trở về trường học, tất cả lời đồn đãi lúc trước sẽ không lại xuất hiện."ChiMy-lllêquúyđônn

Đây là việc thứ nhất mà Nam Cung Thần phải làm khi trở về thành phố C, sau khi hiểu rõ toàn bộ mọi việc anh và cậu chủ liền bày mưu đặt kế đến trường học, tiến hành một trận uy hiếp và dụ dỗ với hiệu trưởng.

Sau khi làm xong chuyện này, anh ngồi trên xe gọi điện thoại phái người đi điều tra người chửi bới Lương Chân Chân chính là cô nữ sinh Trần Khả Doanh, biết được cô đang trên đường đến sân bay, lập tức chạy xe tới đó.

Trần Khả Doanh rất không muốn rời khỏi quê quán của cô, nhưng Phương Y Nhu uy hiếp đe dọa cô, nói nếu cô không rời đi liền phá hủy cô, phá hủy cô còn thảm hơn Lương Chân Chân, bị người người phỉ nhổ; rời đi lại có rất nhiều chỗ tốt, có thể được miễn phí ra nước ngoài học, cua trai đẹp nước khác, còn có thể tiêu xài thoải mái.

Vừa so sánh hai việc, rất rõ ràng đi ra nước ngoài tốt hơn nhiều, cô liền đồng ý, có điều phải ở nhà mè nheo với cha mẹ một hồi, trì hoãn nửa tiếng nên vừa lúc bị Nam Cung Thần bắt được rồi.

"Trần tiểu thư, tôi biết rõ cô chỉ bị người khác lợi dụng, chỉ cần cô nói cho tôi biết người đó là ai, tôi có thể bảo đảm cô sẽ an toàn, trở lại cuộc sống bình thường của cô; ngược lại, cô sẽ bị kiện lên tòa án, sau đó vào tù!" Nam Cung Thần nói hai câu sau rất dữ dội, nhất là câu cuối cùng, chữ nào cũng là châu ngọc, đánh vào sự yếu ớt trong lòng trần Khả Doanh.

Nhưng cô cảm giác mình nói ra sẽ càng thảm hại hơn, trong ti vi không phải đều diễn như vậy sao? Cô tương đương với một sát thủ, lấy tiền của một người đi giết một người, kết quả bị bắt, chỉ có thể khép chặt miệng mới có thể được một con đường sống, một khi khai ra chủ mưu vậy cũng chỉ có một con đường chết.

Cho nên cô lắc đầu một cái, người đàn ông này nhất định đang hù dọa cô, anh có chứng cớ gì mà bắt mình ngồi tù? Mình không có làm chuyện giết người phóng hỏa, nhiều lắm chỉ mắng người khác mấy câu, hình như trên luật pháp không có quy định mắng chửi người cũng là tội phạm chứ?

Nam Cung Thần không ngờ tới miệng cô ta rất kín, cư nhiên không có chút hành động nào, rốt cuộc người sau lưng cô ta là loại người nào? Rốt cuộc cho cô ta bao nhiêu chỗ tốt mới khiến cho cô ta kín miệng như thế?ChiMy-lllêquúyđônn

Lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, "Hiệu trưởng Đổng sao? Gửi hoàn cảnh gia đình của Trần Khả Doanh vào điện thoại di động của tôi, cám ơn."

Sau đó nở nụ cười nhìn cô gái trước mắt đang ngây ra như phỗng, "Cô có thể không nói cái gì cũng không sao, nhưng tôi cái gì cũng có thể tra được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, muốn một người vào tù, có rất nhiều phương pháp, không nhất định phải là tội phạm mới vào tù, có đôi khi phạm vào tội chết mà không biết vì sao, cô cảm thấy thế nào?"

Trần Khả Doanh cảm thấy nụ cười của anh làm cho người khác cảm giác rợn cả tóc gáy, hơn nữa nghe thấy vừa rồi anh gọi điện thoại cho hiệu trưởng Đổng, trong lòng càng thêm thấp thỏm, cô vẫn đang suy đoán thân phận của anh, thù hận đối với Lương Chân Chân cũng càng sâu, sao số của con tiểu tiện nhân kia tốt như vậy! Vớt được một người giàu có quyền thế như vậy! Thật làm cho người khác cảm thấy hận!

Không bao lâu, hiệu trưởng Đổng đã gửi tin nhắn tới, Nam Cung Thần liếc mắt nhìn rồi đọc ra, "Trần Lâm, nhân viên của một công ty nhỏ XX; Lỗ Hương, nhân viên thu ngân trong siêu thị, địa chỉ nhà. . . . . ."

"Đừng đọc nữa, cầu xin anh đừng đọc, tôi nói, tôi nói còn không được sao?" Trần Khả Doanh hô khàn cả giọng, trên đời này vốn không công bằng, người có tiền có thế thì có thể dùng tay làm mưa làm gió, còn người không có tiền thì bị bắt buộc, không có quyền lựa chọn.

"Nói mau." Giọng điệu của Nam Cung Thần lạnh thấu xương, thứ người như thế đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cần phải uy hiếp mới bằng lòng nói ra.

"Anh phải bảo đảm tôi nói ra sẽ không gặp bất kì nguy hiểm gì, Phương. . . . . . Phương Y Nhu cô ta khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho tôi đấy."ChiMy-lllêquúyđônn

Phương Y Nhu? Khóe miệng của Nam Cung Thần co giật hai cái, lại là cô ta? Cô ta làm như vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ cô ta không biết nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm sao? Hay là. . . . . . Bởi vì ghen tỵ mà sinh ra thù hận?

Mặc dù cậu chủ suy đoán sự việc lần này và sự việc tạp chí lần trước sẽ là cùng một người làm, nhưng vẫn cần chứng cớ mới được, xem ra anh phải đi phái thêm người điều tra đêm hôm đó ở "Hoàng Triều Thịnh Yến" rồi, nói không chừng có thể phát hiện ra thứ gì.

"Trần tiểu thư yên tâm, chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp, chúng tôi sẽ xử lý cô đơn giản." Nam Cung Thần cười đến giống như một con hồ ly giảo hoạt.

Trần Khả Doanh giống như bị kinh sợ nhìn anh, bờ môi không ngừng run rẩy, "Anh. . . . . . Không phải anh nói chỉ cần tôi nói ra là được rồi sao?"

"Tôi nói có thể giúp cô thoát khỏi bàn tay của Phương Y Nhu, trở lại cuộc sống bình thường, nhưng không nói cô sẽ không bị trừng phạt, chẳng lẽ Trần tiểu thư cảm thấy sau khi mình làm cái chuyện vu oan người khác đó còn có thể yên tâm thoải mái xem như không có chuyện gì xảy ra sao? Chậc chậc chậc. . . . . . Trên đời nào có chuyện tốt như vậy?"

"Anh! Vu oan? Tôi vu oan cô ta hồi nào! Chẳng lẽ cô ta không phải là là tình nhân của anh sao? Nếu dám đi bước này thì cũng đừng sợ người khác nói!"

Nam Cung Thần híp mắt nhìn cô gái hung dữ trước mắt, sự cợt nhã những ngày qua đã sớm không thấy, vẻ mặt lạnh đến khiến cho người khác phát rét, thật là một cô gái ngu ngốc không có thuốc cứu chữa!ChiMy-lllêquúyđônn

"Mở miệng lợi hại như thế, giữ lại chẳng phải sẽ là một mối họa sao? Tôi đang suy nghĩ, có đồ vật gì đó, không cẩn thận ăn phải sẽ bị câm, không biết Trần tiểu thư cảm thấy cái suy nghĩ này như thế nào?" Mặc dù là cười nói, nhưng giọng điệu lạnh lùng trước nay chưa từng có.

Đi theo Đằng Cận Tư hơn tám năm, mặc dù không học được khí chất và phong thái của cậu chủ, nhưng phương thức giọng nói và vẻ mặt vẫn có thể học được giống mấy phần, bình thường anh có thói quen cợt nhã, phong lưu phóng khoáng dí dỏm, cứ có cảm giác anh chỉ là một play boy, nhưng người cũng có hai mặt, một khi tàn nhẫn, cũng không kém chút nào.

Trần Khả Doanh sợ đến cả người đều run rẩy, buồn bã khóc nói: "Tôi không nói, không bao giờ nói lung tung nữa, cầu xin anh đừng biến tôi thành người câm. . . . . ." Vừa mới tiếp xúc đến ánh mắt của Nam Cung Thần, lập tức ngậm miệng, cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa.

"Tốt nhất cô hãy tự nhớ những gì cô nói! Tôi có thể thả cô đi, có điều từ giờ trở đi, tôi sẽ phái người giám sát cô cả ngày lẫn đêm... nếu cô lại không quản được miệng của mình, câm, sẽ là "lựa chọn duy nhất" của cô."

Sau khi nói xong anh liền phái người mang cô đến chỗ an toàn, không để cho Phương Y Nhu phát hiện cô còn chưa ra khỏi nước.

Trần Khả Doanh mặc cho những người đó dẫn mình đến một căn phòng xa lạ, nghe được âm thanh khóa trái cửa, cô sợ đến đặt mông ngồi xuống dưới đất gào khóc, vừa nghĩ tới sau này mình có thể sẽ bị độc thành câm, hàm răng cũng run rẩy, trên người không khống chế được run lẩy bẩy.

Trong lòng có một loại đau khổ không nói ra lời, khuyết điểm lớn nhất của cô chính là không quản được miệng của mình, bình thường chuyện thích làm nhất là nhiều chuyện trên trời dưới đất, nhưng bây giờ muốn cô câm miệng, quả thật chính là hình phạt tàn nhẫn!ChiMy-lllêquúyđônn

Nam Cung Thần trở lại trên xe liền trực tiếp lái xe đến "Hoàng Triều Thịnh Yến", anh nghĩ trước hết không nên bứt dây động rừng, về phần cậu chủ, anh cần xác thực tin tức chính xác, sau đó mới đánh cho chủ mưu xuống mười tám tầng địa ngục, cho nên anh còn phải đi tìm chứng cớ.

*****

Cũng trong lúc đó, bên trong biệt thự Lan Đình Uyển, Lương Chân Chân ngủ thẳng buổi trưa mới từ từ tỉnh lại, lười biếng xoay người, sờ sờ bên giường, trống rỗng, liền biết ác ma đi làm.

Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua trước khi ngủ anh nói nhỏ bên tai mình "Ngày mai không cần đi học, đợi sau khi xử lý mọi chuyện rồi hẳn đi." Cô rất muốn gọi điện thoại hỏi anh, phải đợi bao lâu đây?

Nhưng nghĩ lại, nhất định sẽ không nhanh như vậy, vẫn là nên yên tâm ở chỗ này mấy ngày đi, dù sao cô cũng không muốn trở về trường học, chỗ đó có quá nhiều kí ức đau buồn, nghỉ cũng tốt.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cô liền hỏi Hạ Đông ở đây có phòng sách không, cô muốn yên tĩnh đọc sách một mình.ChiMy-lllêquúyđônn

Hạ Đông mỉm cười mang cô đến phòng sách trên lầu ba, ở trong đó quả thật có thể so với một thư viện mô hình nhỏ, chỉ là phần lớn đều là sách về tài chính, kinh tế học, Time Magazine, toàn cầu...; còn một phần nhỏ là các loại sách lịch sử và địa lý văn hóa, không tìm thấy một quyển tiểu thuyết nào.

Trời ơi. . . . . . Phòng sách của ác ma thật đúng là không thích hợp với cô 吖!