Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 66: Vậy....là muồn cưng chiều em thật tốt sao?




Editor: ChiMy

Hai tay Đằng Cận Tư dùng sức đẩy cánh tay đang vòng trên eo mình của cô ra. Nhìn cô gái trần trụi trong lòng, bàn tay cố định sau ót của cô, cúi đầu chiếm lấy hai cánh môi mềm mại, hung hăng mút. Mút, gặm hết lần này đến lần khác. Cắn, sức lực to lớn giống như đang tuyên bố quyền sở hữu của anh.

Đây là vật sở hữu của anh! Không ai được phép đụng tới!

Lương Chân Chân có chút không chịu nổi anh cắn mút mạnh bạo như thế. Cắn, đầu cô có chút choáng váng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chạy tới ôm lấy anh chỉ là muốn cầu xin anh bỏ qua cho anh trai, cũng không phải —— để bị ăn sạch sành sanh.

Đau! Đôi môi truyền tới đau đớn khiến đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, trên trán đổ đầy mồ hôi, hàm răng đang ngậm chặt cũng đau đến không giữ được, hơi sơ suất không đề phòng, lưỡi của anh liền tiến quân thần tốc, mang theo sự xâm lược cuồng quét sạch sẽ mỗi một chỗ trong miệng cô, mút lấy mật ngọt trong miệng cô, đầu lưỡi càng thêm bá đạo dây dưa, quấy nhiễu đến nỗi hô hấp của cô cũng dồn dập theo.

Cô cảm thấy anh giống như một cơn mưa lớn đang tức giận, căn bản cũng không phải là hôn, mà là tức giận cắn mút, đôi môi cô đau đến chết lặng. Mình thật giống như món điểm tâm ngọt trong miệng của anh, mặc cho anh điên cuồng cắn mút.

Hai chân đứng không vững xụi lơ xuống, lại bị một đôi tay khoẻ mạnh có lực bế lên, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị nhẫn tâm ném tới trên ghế sa lon.

"A!" Lương Chân Chân kêu lên một tiếng, nhanh chóng cầm lấy nệm trên ghế sa lon lên che lấp chỗ kín của mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn ác ma từng bước từng bước đi về phía mình.

Đi đến cách mình ba bước, anh dừng lại, con ngươi u ám lạnh lùng nhìn cô, đùa cợt châm chọc nói: "Thế nào? Mới vừa rồi là ai chủ động chạy tới ôm chặt tôi? Bây giờ lại giả vờ ngây thơ? Chẳng lẽ nụ hôn này làm cho em nhớ lại chuyện gì sao?"

"Không! Tôi chỉ không muốn để anh rời đi. . . . . ." Lương Chân Chân uất ức lắc đầu một cái, tại sao anh ta lại nói mình như vậy?

"Không muốn tôi rời đi? Vậy. . . . . . là muốn tôi cưng chiều em thật tốt sao? " Trong mắt Đằng Cận Tư nhuốm đầy tơ máu tàn ác, hiển nhiên như ác ma chuyển thế.

Lương Chân Chân gắt gao cắn môi, yên lặng thừa nhận anh đùa cợt, biết giờ phút này mình nói cái gì cũng không không xong, nói không chừng còn chọc giận ác ma, như vậy chuyện của anh trai sẽ không có một tia hi vọng nào.

"Ôi? Tỏ ra oan ức như vậy? Là đang nhớ tới chuyện ôm ấp và hôn hít với anh trai em sao?" Ngón trỏ của Đằng Cận Tư nâng cằm của cô lên, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình, ngay cả anh cũng không ý thức được trong lời nói của mình nồng nặc mùi dấm chua.

Mà lúc này Lương Chân Chân bị hù doạ càng không suy nghĩ tới phương diện kia, chỉ biết sợ hãi trợn tròn mắt, trong đầu nhớ lại lời vừa rồi của anh ta nói " ôm ấp và hôn hít với anh trai ", anh phái người theo dõi mình sao?

Thì ra toàn bộ hành tung của mình đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta, ở trước mặt của anh, mình chỉ như con tôm nhỏ trong suốt, nhảy lên thế nào cũng trốn không thoát bàn tay năm ngón của anh ta.

Nhìn bộ dáng cô ngây người như phỗng, Đằng Cận Tư cho là cô thật sự đang nhớ lại tất cả với người đàn ông kia, trong mắt tức giận chồng chất, cả người tựa như phủ lên một tầng băng mỏng, lạnh thấu xương.

Đàn ông lãnh khốc vốn rất đáng sợ, đàn ông lãnh khốc lại ghen tuông càng đáng sợ hơn!

Thuần thục cởi hết quần áo trên người mình, khỏa thân đến gần Lương Chân Chân đang co ro trên ghế sa lon, khuôn mặt đầy tức giận này khiến cô sợ đến lui về sau.

Thật sự cô và anh trai không có cái gì, anh trai chỉ nhẹ nhàng chạm trên trán cô một cái, căn bản không phải là hôn, hơn nữa cái đó ôm cũng là có nguyên nhân.

"Nhớ tôi đã nói gì với em không?" Đằng Cận Tư đi tới gần cô, kẹp cô ở giữa hai chân mình, khiến cô không nhúc nhích được.

Lương Chân Chân sợ hãi lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, anh nói qua nhiều lời như vậy, sao cô biết bây giờ anh đang nói đến câu nào?

"Bất kỳ người đàn ông nào dùng chỗ nào chạm vào em, tôi lập tức chặt chỗ đó của hắn!" Giọng nói của anh giống như tới từ địa ngục hung dữ vô tình.

"Không. . . . . . anh trai. . . . . . không có hôn tôi, lúc ấy. . . . . . hoàn cảnh lúc ấy. . . . . . đặc biệt, tôi. . . . . . Chúng tôi không phải. . . . . . như anh nghĩ. . . . . . như vậy." Lương Chân Chân bị bộ dáng khát máu của anh dọa đến nỗi nói chuyện lắp ba lắp bắp, những lời này sao cô không nhớ rõ được, vẫn còn nhớ khi lần đầu tiên khi nghe được những lời này đã mang đến cho cô một trận rung động mãnh liệt, cô cho là chuyện như vậy chỉ có các đại ca xã hội đen trong ti vi mới làm ra, không ngờ ——

"Hả? Vậy thì là gì?" Đằng Cận Tư nắm thật cằm của Lương Chân Chân, cắn răng nghiến lợi hỏi.

"Ngày ấy. . . . . . tôi đến tòa án. . . . . . gánh tội thay anh trai, anh ấy cảm thấy. . . . . . tôi rất ngu, sau đó. . . . . . hôn. . . . . . trán của tôi, thật sự chỉ là. . . . . . quan hệ. . . . . . anh em bình thường." Lương Chân Chân run rẩy giải thích.

"Hắn ta nói không sai, em —— quả thật rất ngu." Ngón tay của Đằng Cận Tư xoa cánh môi sưng đỏ của cô, có thâm ý khác nói.

Lương Chân Chân có chút đoán không ra ý nghĩ của anh, mở to tròng mắt đen sững sờ nhìn anh.

"Gánh tội thay? Em cho rằng em đi gánh tội thay hắn ta thì hắn không cần ngồi tù sao?"

"Tôi. . . . . ." Cô còn chưa nói hết liền bị Đằng Cận Tư cắt đứt.

"Hừ! Đừng nói chuyện, đừng ở trước mặt của tôi nhắc tới người đàn ông khác, nhất là hắn ta! Nếu không. . . . . ." Ngón tay của anh dọc theo cằm của cô từ từ đi xuống, cổ, xương quai xanh, cho đến khi đặt lên viên anh đào màu đỏ tím——

Nhào nặn thật mạnh, mang theo ý trừng phạt dày đặc, ngay sau đó dùng miệng ngậm, hung hăng gặm. Cắn, trêu chọc. Mút, cho đến khi nó cứng lên. Hai đỉnh dựng thẳng lên, tươi đẹp ướt át, quyến rũ người khác phạm tội.

Lương Chân Chân cực kì xấu hổ đối với phản ứng thành thực trong cơ thể của mình, khó chịu, ngón tay nắm thật chặt góc ghế sa lon, một mực cắn chặt đôi môi buộc mình không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng mặc dù như thế, cô vẫn cảm thấy chính mình sắp không chống đỡ được. Đột nhiên một vật nóng rực dán chặt vào chỗ riêng tư của cô. Nơi đó, mạch đập nhảy lên khiến gương mặt cô đỏ ửng vì xấu hổ, lo lắng di chuyển xuống, lại phát hiện nó giống như lại lớn hơn một chút, cô bị doạ sợ không dám lộn xộn nữa.

Nhìn cô gái xinh đẹp mềm mại đáng yêu cùng với làn da ửng hồng trước mặt, hầu kết của Đằng Cận Tư không nhịn được chuyển động hai lần, tham muốn chiếm giữ trong lòng càng thêm mãnh liệt, cô là của anh! Chỉ có thể là của anh! Dáng vẻ dịu dàng mảnh mai thừa hoan nằm ở dưới người anh của cô chỉ có anh được quyền nhìn thấy! Đàn ông khác đừng hòng mơ tưởng!

Trong tròng mắt đen dâng lên sự ghen tỵ nồng đậm, trừng phạt ngậm lấy một bên đẫy đà, dùng sức cắn, lưu lại ở phía trên một dấu răng hồng hồng, ngón tay chậm rãi trượt xuống về phía rừng rậm kia.

"Không. . . . . ." Lương Chân Chân run rẩy mở miệng, nhưng giọng nói của cô chẳng khác gì thùng rỗng kêu to, căn bản không có một chút xíu tác dụng nào, ngược lại có một dáng vẻ nhõng nhẽo nửa từ chối nửa hoan nghênh, tựa hồ đang nói ra một tầng ý khác.

"Bảo bối ngoan, tôi sẽ—— yêu em." Đằng Cận Tư tà mị nhếch môi, toàn bộ khí nóng trong miệng phun hết vào bên tai nhạy cảm của Lương Chân Chân, chọc cho cô khẽ run một trận, không khống chế được liên tục thở gấp.

Đối với phản ứng của cô, Đằng Cận Tư cực kỳ hài lòng, ngón tay tà ác duỗi vào, tìm đúng chỗ nào đó rồi bắt đầu vân vê. Quen thuộc, mỗi một cái đều cố ý nhanh, chính xác, ngoan độc. . . . . .

Kích thích đến nỗi Lương Chân Chân không khống chế được khẽ ngâm nga. Ưm một tiếng, ngay sau đó kịp phản ứng gắt gao cắn chặt đôi môi, sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy! Không biết thẹn như vậy! Rõ ràng mạnh bạo, dữ dội, mà cô còn cảm thấy. . . . . . có chút xíu sung sướng sao.

Đây nhất định không phải là cảm xúc chân thật của cô, chỉ bởi vì cơ thể quen thuộc anh xoa nắn, mò mẩn, cho nên mới không thể khống chế suy nghĩ như vậy.

Lại có một đầu ngón tay duỗi vào, trong nháy mắt, từng đợt từng đợt khoái cảm trong cơ thể truyền đến, thẳng đến từng dây thần kinh trong người cô, nhưng cô vẫn ép buộc mình nhịn xuống, nhất định phải nhịn được!

"Ngoan, đừng chịu đựng, rên lên."

Giọng nói của Đằng Cận Tư mị hoặc khàn khàn, mang theo sức hấp dẫn trí mạng, khiến Lương Chân Chân thiếu chút nữa không chịu đựng nổi rên thành tiếng.

Nơi nào đó dưới bụng đã sớm kêu gào muốn xông vào, duỗi lưng một cái, xông vào ——

Mặc dù đã dạo đầu đầy đủ, nhưng bởi vì đã hơn mười ngày không có đi vào, chỗ ấy vẫn còn rất chặt. Dồn ép khiến anh có chút không chịu nổi, thịt non bốn phương tám hướng chặt chẽ bao vây lấy anh, có một loại sảng khoái mất hồn.

"A. . . . . ." Rốt cuộc trong nháy mắt lúc Lương Chân Chân bị xỏ xuyên qua kêu lên một tiếng, vốn là tiếng kháng nghị đau đớn, nhưng thanh âm nhỏ nhẹ nghe nũng nịu mất hồn như vậy.

Đằng Cận Tư bị âm thanh quyến rũ của cô làm cho xương cũng mềm đi, động tác cũng càng thêm mãnh liệt, một lần so với một lần còn mạnh hơn khiến Lương Chân Chân sắp không chịu nổi, móng tay cắm thật sâu vào trong ghế sofa.

Đau đớn lúc đầu đã từ từ bị một loại khoái cảm không nói nên lời thay thế, Lương Chân Chân cực hận mình như vậy, nhưng cố tình không thể ra sức, chỉ có thể nhịn.

Cô không biết khi nào anh mới có thể dừng lại, giống như là một cuộc chiến mãi mãi không kết thúc, ép tới cô không thở nổi, theo tần số rung động của anh mà cô thỉnh thoảng liên tục thở gấp; thỉnh thoảng ngâm nga buồn bực. A, vui sướng trong cơ thể tựa như muốn nổ tung, truyền khắp cả người.

Từ trên ghế sa lon trong phòng khách rồi đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Lương Chân Chân không biết anh muốn mình bao nhiêu lần, trong lòng cực kỳ căm hận thể lực anh tốt như vậy!

Sau khi xong chuyện, cô chỉ cảm thấy gân cốt cả người mình sắp gảy, nhất là phía dưới, đau đến cô không dám khép hai chân lại. Vốn cô định sau khi xong chuyện. Cô sẽ bàn bạc chuyện của anh trai, nhưng giờ phút này cô mệt mỏi đến nỗi không mở mắt lên nổi, căn bản không có hơi sức mở miệng nói chuyện, mê man ngủ thiếp đi.