Bà Xã Đừng Chạy

Chương 84




Cũng may quản lý của BTD vẫn xem như nhân tính hóa, thời gian làm việc của nhà thiết kế vô cùng không ổn định, cho nên nhân viên thiết kế không có quẹt thẻ, đối với toàn bộ hoạt động vừa nói, chỉ cần hoàn thành phương án đúng hạn, ai quản bạn ở cực nam hay cực bắc chứ.

Khoảng mười giờ sáng, rốt cuộc Tân Đồng đi vào phòng làm việc an toàn, nhưng mà từ xa nhìn lại, tư thế đi ưỡn ẹo làm cho người ta thật sự lo lắng......

Do-ra nhân lúc pha cà phê làm bộ mặt thú vị “A, tối qua có chiến sự?”

Cả người đau nhức, khiến Tân Đồng chỉ muốn ngồi trên ghế, lười ngẩng đầu “Rõ ràng lắm sao?”

“Ừ!” Do-ra bưng ly đi tới ngồi cạnh cô “Nhìn thấy cuộc chiến tương đối thảm thiết.”

Tân Đồng khóc không ra nước mắt, một cô gái không có mắt nhìn cũng có thể thấy rõ, huống chi là dọc đường đi đến đây đã đi qua rất nhiều tinh anh, sợ rằng không tới nửa ngày, sẽ lan truyền trong toàn công ty BTD, Trâu Thần chết tiệt! Tức giận trong lòng, nhưng bây giờ cô không có sức, nằm ở trên bàn “Buổi họp sáng nay tổng giám đốc Lý không nói gì sao.” Bình thường cô sẽ tới sớm một chút, đẽ dàng quan sát mọi hoạt động trong công ty, nhưng mà, sáng nay đứng dậy đã là kỳ tích rồi.......Người nào đó tự biết phận quay về bệnh viện, nếu không.....cô sẽ cắn xé......

“A, bình tĩnh!” Do-ra cẩn thận che cái ly của mình tránh sang một bên “Dù cậu có thấy phong thái của tổng giám đốc Lý thế nào, cũng không thể để tẩu hỏa nhập ma, phải giữ vững tinh thần, cùng mình hít thở sâu.”

Phong thái......Tân Đồng khinh thường bĩu môi, chỉ sợ gió này không kéo dài được bao lâu! “Trong cuộc họp lúc sáng có xảy ra chuyện gì hay không?” Đây mới là điều mà cô muốn biết nhất, hôm qua xảy ra chuyện như vậy, hôm nay phải có kết quả xử lý chứ?”

“Trước mắt gió êm biển lặng, chỉ là” Do-ra thần bí bu lại “Sau đó, Joe vào phòng làm việc của tổng giám đốc Lý, đến giờ vẫn chưa đi ra, hay là, cậu sử dụng đặc quyền của cậu, vào đó giúp mình dò xét xem?”

Hé miệng, giơ tay lên đẩy cà phê tới trước mặt cô “Cô phê nguội sẽ không ngon.” Hai tay bám lên bàn miễn cưỡng đứng dậy “Khụ khụ” khẽ ho nhẹ hai tiếng, sửa lại quần áo trên người “Giúp mình nhìn xem có thể thấy rõ không?” Hé miệng chịu đựng cả người đau nhức, thoải mái bước đi hai bước.

“Rất nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không thấy, chỉ là, mình đề nghị cậu sau này đổi tư thế khác, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn.” Do-ra cúi đầu khẽ uống một hớp cà phê, nhìn vẻ mặt rối rắm của Tân Đồng, cười đến cả người run lên.

“Cười đi, cẩm thận sau này cậu không thể xuống giường đấy!” Khẽ uy hiếp một câu, Tân Đồng nhăn mặt đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.

Lúc Tân Đồng đi vào, Joe đã rời đi, Lý Trung Khải dựa vào ghế, ngón giữa đang kẹp một điếu thuốc đang hút dở, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi.

“Đàn anh? Em giúp anh pha cà phê.” Tân Đồng cầm cái ly trên bàn anh ta đi tới máy pha cà phê trong góc phòng, sau lưng không có tiếng động nào, lại có một sự ấm áp dần dần dựa vào cô.

Một đôi bàn tay đột ngột ôm eo cô, ngay sau đó người phía sau đem trọng lực cơ thể đặt trên người cô.

“Đàn anh?” Cô cố ý tránh ra.

“Để anh ôm một chút.” Giọng Lý Trung Khải đầy mệt mỏi.

Cô vẫn không muốn quá thân mật với anh ta “Em đỡ anh qua kia ngồi.”

“Bây giờ đã như em mong muốn.” Anh ta khẽ thở dài một tiếng, không cẩn thận lắng nghe căn bản sẽ giống như anh ta không nói gì.

“Đàn anh?” Cô quay đầu đẩy anh ta một cái “Anh vừa mới nói cái gì?”

Hít sâu, trọng lực sau lưng cô toàn bộ được gỡ ra, giống như không có chuyện gì xảy ra, khi cô cầm cà phê đã được pha xong cô xoay người lại, người kia đã ngồi sau bàn làm việc như lúc nãy, không còn dáng vẻ mệt mỏi, vẻ mặt trở nên khó lường, vỗ nhẹ một phong bì trên bàn “Em đã đạt được mục đích, kế tiếp có phải là anh hay không?”

Cô mở cửa đi vào liền nhìn thấy phong bì trắng, trong lòng ít nhiều đã có chuẩn, chỉ là không ngờ anh ta lại nói thẳng ra như vậy “Đàn anh, anh nói gì vậy?” Cô nhẹ nhàng đặt cà phê đến trước mặt anh ta “Hình như hôm nay tinh thần anh không tốt lắm, uống vài hớp, tinh thần sẽ tốt thôi.”

Cô không trả lời, anh ta cũng không miễn cưỡng “Hơi mệt chút, chỉ muốn có tiếng nói của riêng mình, không muốn là gánh nặng của nhà họ Tống nữa, không còn nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, nhưng đã nhiều năm trôi qua, đến lúc này lại phát hiện ra, rốt cuộc anh cũng không phải là người của nhà họ Tống.”

Cô hơi sững sờ, không nghĩ tới lúc này anh ta lại nói với cô những lời này “Đàn anh, không phải bây giờ anh đã có sự nghiệp của riêng mình sao?”

Anh ta khẽ cười “Dễ dàng tranh đấu giành thiên hạ, khó thủ giang sơn. Huống chi” Anh ta cúi đầu khẽ dừng lại “Sao anh lại có thể bỏ rơi, cũng không thể xem nhẹ lòng mình, càng không thể từ chối.”

Cô nghe thấy liền sửng sốt, nhưng không nghĩ tới anh ta lại đột nhiên thay đổi đề tài “Joe đã đưa đơn từ chức, anh đã phê chuẩn.”

“Hả?” Có phải chuyện này quá thuận lợi rồi không? “Đã có ứng viên thích hợp rồi sao?”

“Trước tiên cứ như vậy đi.” Anh ta lại dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại “Không có việc gì thì em ra ngoài đi.”

Cô nhíu mày, sao lại cảm thấy hôm nay Lý Trung Khải không bình thường lắm?

Trong bóng đêm mịt mờ, chỉ có ngọn đèn dầu chỉ dẫn mọi người vội vã chạy về nhà.

“Còn dám quay lại sao?” Nghe thấy tiếng cửa quen thuộc vang lên, Tân Đồng ngồi xếp bằng tren ghế sa lon không mặn không nhạt hỏi một câu.

Trâu Thần vốn dĩ đang đổi giày chợt run người, vịn vào tường mới có thể đứng vững, quay đầu nhìn về phía phòng khách, vẻ mặt bình thường “Vợ còn chưa ngủ sao? Đã mười giờ rồi, ngày mai không phải đi làm sao?”

“Không có gì muốn nói sao?” Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm người ở ngoài cửa, bộ dáng giống nhưu anh không nhận sai tôi sẽ không bỏ qua.

Tùy ý cởi quân phục ra, thoải mái đi tới ghế sa lon ngồi xuống, kéo vợ yêu tới “Hì hì, sao em biết nhanh vậy?”

Tối hôm qua nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờm cô không biết mới là người nug “Lần này anh không có gì muốn giải thích sao?” Nhìn bộ dáng của anh, cô hận không thể xé nát anh! Sao lúc trước lại cảm thấy anh giống như hấp hối?

“Anh cũng không có cách nào, người lớn hai nhà đã liên kết rồi, anh còn biết làm thế nào? Nếu như em có ý kiến, chúng ta có thể thương lượng một chút.” Ngang nhiên xông qua, hôn lên mặt cô một cái.

“Ông ngoại em, ông nội anh cũng tham gia sao?” Bừng tỉnh hiểu ra, không trách được có thể lừa gạt tốt như vậy, cô nhe mang, bộ dáng như muốn mài dao tìm người tính sổ.

“Đúng vậy, không chỉ có như thế, còn có ba mẹ cùng bà ngoại, không thiếu một ai.” Anh nở nụ cười tà mị, bộ dạng đắc chí.

“Sao em lại không biết?” Ngây ngốc, đưa tay chọt miếng vải màu vàng trên trán anh “Giả bộ thật là giống!”

“Đau!” Anh kinh hãi, vội vàng gạt tay cô ra “Đây là thật! Không phải vừa rồi em muốn nói chuyện này đó chứ?” Làm bộ đáng thương vuốt ve vết thương của mình.

“Vậy anh đang nói cái gì?” Sao hôm nay tất cả mọi người đều không bình thường, hay là cô không bình thường?

“Em không biết sao!” Anh bừng tỉnh hiểu ra “Không sao, muộn rồi, ngủ thôi, hôm nay ngủ chung hay ngủ riêng?” Vội vàng nói sang chuyện khác.

“Rốt cuộc có chuyện gì! Không nói rõ thì đừng nghĩ tới chuyện đi ngủ!” Nổi giận, nắm quân phục ném lên người anh, nhưng mà tấm thiệp đỏ âm thầm rớt ra, cô nhảy xuống ghế sa lon nhặt lên xem......Cô nhìn thấy mấy chữ thiệp mời đính hôn......Nhưng mà, cô đồng ý đính hôn với anh lúc nào?

Vốn dĩ tức giận, trong nháy mắt nước mặt tràn đầy mặt, chuyện gì cũng không nói với cô, làm như cô là người ngoài vậy! Uất ức quay đầu đi về phía phòng ngủ của mình.

“Đồng Đồng” Anh vội vàng ngăn lại “Không phải mọi người muốn làm cho em vui sao?” Ánh mắt đau lòng “Được rồi, đừng khó chịu nữa, sau này có chuyện gì anh cũng sẽ nói với em.” Đưa tay muốn ôm cô.

Phất tay ra “Em đồng ý đính hôn với anh lúc nào!” Cô mếu máo, không phải đã đeo nhẫn cho anh rồi sao?

“Được, anh sai rồi, trực tiếp kết hôn” Bàn tay lại sờ lên vai cô “Đi, chúng ta về nhà bàn bạc nên tổ chức hôn lễ thế nào.”

“......”

Một ngày mới lại bắt đầu.

“Ha ha ha, hôm qua lại xảy ra chiến sự sao?” Do-ra giống như đã thành thói quen, chép miệng đầy thỏa mãn “Bộ dáng bị đòi hỏi quá độ đến nỗi tiều tụy, mình uống cà phê tinh thần sảng khoái càng uống càng thơm.”

Hé miệng, không chấp! Tân Đồng xoay người đi về phía phòng làm việc.

Vừa mở cửa, mùi thuốc lá xông tới, cô dùng tay phủi phủi rồi đi vào.

Bộ dáng LysTrung Khải vẫn giống như lúc tan làm ngày hôm qua, còn có mấy nhân viên thiết kế lớn tuổi của công ty, bộ dáng chật vật do thức suốt đêm.

Tân Đồng trừng mắt nhìn, rón rén đi mở cửa xua tan khói thuốc.

“Lần này Joe thật quá đáng, tổng giám đốc Lý sao anh lại để yên như vậy, nói đi là đi, còn đem toàn bộ thiết kế sản phẩm B của công ty chúng ta bán cho đối thủ cạnh tranh, người như vậy thật sự cần phải đuổi ra khỏi ngành thiết kế!” Một nhân viên thiết kế lớn tuổi không nhịn được nói ra.

“Vốn dĩ nhân phẩm cậu ta không như vậy, tổng giám đốc của chúng ta niệm tình xưa mới giữ lại, sớm biết cậu ta là một con sói, ban đầu cũng sẽ không thương hại cậu ta tới cửa cầu xin nhiều lần mà miễn cưỡng đồng ý!” Một người khác cũng không nhịn được nói ra.

“Đừng nói nữa......Bây giờ chủ yếu cứu vãn tổn thất của công ty, cũng may chúng ta còn có sản phẩm A, xem như thết kế sản phẩm B không kịp đưa ra thị trường, tối thiểu cũng có thể chống đỡ được một thời gian.” Một nhân viên thiết kế ngồi gần Lý Trung Khải nhất nói “Tổng giám đốc Lý, phòng thiết kế chúng tôi cần nắm chắc thời gian sửa đổi sản phẩm B, còn anh toàn tâm vùi đầu vào sản phẩm A đi, hy vọng sẽ kịp thời gian.”

Lý Trung Khải khẽ gật đầu, ý bảo bọn họ tan họp, mới quay đầu nhìn về phía Tân Đồng “Có thể BTD phải đổi chủ.”

“Hả?” Anh ta nhẹ nhàng nói khiến cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên “Đàn anh đừng nói vậy, hai năm qua anh đã cố gắng rất nhiều, không lẽ chỉ vì Joe mà dao động sao!”

Anh ta cúi đầu “Một người đã dao động, vậy hai người thì sao?”

“Hả?” Cô né tránh.

“Cổ phiếu Tống Thị đang bị người ta thu mua với số lượng lớn, lúc nào ba Viện Viện cũng có thể đem BTD ra thay thế, xem như nỗ lực bao nhiêu năm, không phải chỉ cần dựa vào một câu nói của ông ta, thắng hay bại đều dựa vào sản phẩm A, nếu thành công, có thể ông còn có thể miễn cưỡng giữ lại, nếu thất bại, BTD cũng như anh, đều bị ông ta xem là gánh nặng.” Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô “Tiểu Đồng, em sẽ bảo vệ BTD sao?”

Cô không thể trở về, mặc dù rất hy vọng anh ta thất bại.....hoàn toàn thất bại! Nhưng lúc này cô lại có chút mềm lòng......