Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 116




Chương 116 Xảy ra chuyện gì rồi?

Một lúc sau, tất cả mọi người đều quay lưng về phía Diệp Mộc Châu, tiến về phía tiền sảnh.

Mà xung quanh lễ phục Nguyệt Tực cũng chỉ còn lại hai người Diệp Mộc Châu cùng với Giản Ngưng Tuyết.

Ở góc độ mà người ngoài không nhìn thấy được, ánh mắt của Giản Ngưng Tuyết ngang nhiên đắc ý hạ trên người Diệp Mộc Châu, đồ ngu ngốc này.

Cô còn có tâm trạng ở đây thưởng thức lễ phục sao? Chỉ e cô còn không biết sắp tới phải đối mặt với điều gì đó!

Đợi một lúc nữa, xem con người đáng ghét này còn cười được không!

Trong mắt Giản Ngưng Tuyết lóe lên, trong con người ngập tràn vẻ độc ác, cô ta đột nhiên lục ra một thứ đồ từ trong túi áo, hung hăng nhét vào trong tay của Diệp Mộc Châu!

Sau đó nhanh chóng mở miệng, giọng điệu hoảng sợ: “Mộc Châu, cô đang làm gì thế! Cô muốn phá hoại “Nguyệt Tức” sao?”

Tất cả mọi người vô thức quay đầu lại.

Diệp Mộc Châu miết miết thứ đồ bị Giản Ngưng Tuyết mạnh mẽ nhét vào tay, đó là một con dao nhỏ.

Giản Ngưng Tuyết lảo đảo loạng choạng nhào lên phía trước, dùng cơ thể chặn Diệp Mộc Châu lại, vẻ mặt hoảng sợ.

“Mộc Châu! Cô mau dùng tay! Đó là Nguyệt Tức, thế giới cũng chỉ có một bộ Nguyệt Tức, cho dù cô không thích, cũng không thể phá hoại đâu!”

Cô ta cố ý nắm chặt lấy cổ tay của Diệp Mộc Châu, để mặt sáng lóa của con dao nhỏ lộ ra trước mặt mọi người.

Những vị khách hít thở một hơi, mọi người nhìn nhau: “Không phải nói là hôm nay tới thăm dự đấu giá không thể nào mang dao kéo sao? Vì là sợ có người phải hủy lễ phục, làm sao mà Diệp Mộc Châu mang theo dao vào trong rồi?”

“Đây… bà Giản và cố Giản hảo tâm mời cô ta tới chiêm ngưỡng lễ phục, không ngờ rằng cô ta lại ôm theo loại mục đích này tới sao? Muốn phá hủy lễ phục trị giá hai nghìn một trăm tỷ?”.

Sắc mặt của bà Giản biến đổi, vội vàng quay trở lại: “Xảy ra chuyện gì rồi? Ngưng Tuyết, con vừa mới nói gì thế?

Mọi người cũng đều dừng bước, dùng ánh mắt soi mói nhìn Diệp Mộc Châu.

Giản Ngưng Tuyết bật khóc nức nở: “Vừa nãy… con muốn để Mộc Châu lại gần một chút, không ngờ rằng Mộc Châu đột nhiên lấy ra một con dao nhỏ, cắt đứt bộ váy rồi… cũng may lúc đó con vô ý quay đầu, nếu không con cũng không phát hiện ra…”

Bà Giản đi tới kiểm tra lễ phục, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Mộc Châu, nhà họ Giản chúng tôi hảo tâm hảo ý mời cô, đây chính là cô trả thù chúng tôi sao?”

“Quy định của buổi đấu giá không thể mang đồ sắc nhọn, cô lại mang một con dao trang trí bên người, điều này là vì sao? Lẽ nào cô sớm đã tính toán xong rồi, muốn hủy hoại Nguyệt Tức?”.

Diệp Mộc Châu chơi đùa với con dao trong tay, hơi nhếch khóe miệng.

Hà Tĩnh là người đầu tiên đứng ra ngoài, lớn giếng khoa trương hét lên: “Tôi biết cô tới nhà họ Giản không có ý tốt, cô biết bộ lễ phục này bao nhiêu tiền không? Hai nghìn một trăm tỷ! Đây là cô cố ý phá hoại tài sản của người khác, tôi thấy không bằng báo cảnh sát, để Diệp Mộc Châu ngồi tù đi!”.

Mọi người đều lấy lại ý thức: “Nhà họ Giản coi cô ta là khách quý, cô ta lại phá hoại Nguyệt Tực, làm sao lại có loại người lấy oán báo ơn như thế này?”