Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 86




Yến Hoài đuổi theo, một hòn đá nhỏ liền bắn vào vai khấu Kiệt!

Khấu Kiệt hoảng sợ, mánh khóe này, là chính mình dạy, quay đầu, muốn nhìn Yến Hoài một chút, nhưng Yến Hoài đã nhân lúc anh chần chờ liền xông tới bên cạnh!

Trong phút chốc, Yến Hoài đã nắm chặt hồng cờ ở trong tay!

Mà Khấu Kiệt cũng chạy tới, Thương Truy Ý, Nhạc Không Thượng cũng chạy lên.

Dương Cốc Ân nhìn đồng hồ bấm giây, nhìn các chiến sĩ một đám người chạy lại đây vượt qua đường.

Dương Cốc Ân cau mày, nhìn các chiến sĩ mệt sẽ gục xuống, điên cuồng hét lên một tiếng, " Các cậu đang làm gì đó? Tốc độ lại chênh lệch lớn như vậy?"

Ngay tức khắc, các chiến sĩ đều xếp thành một hàng, mà bốn người Khấu Kiệt cũng đứng thành một hàng.

Dương Cốc Ân nhìn người trước mặt, ánh mắt nhìn Yến Hoài, gật gật đầu, "Chúc mừng cháu, tốt lắm !"

Dưới ngực Yến Hoài phập phồng, thở hổn hển, la lớn: "Vâng!"

Dương Cốc Ân gật gật đầu, ý bảo đại đội trưởng Dịch Sơn có thể cho bọn lính giải tán, lúc này cũng đến hơn sáu giờ chiều, đến lúc ăn cơm.

Dịch Sơn nhìn binh lính trước mặt mình, nghiêm túc nói: "Tuy rằng các cậu không kịp ba người bọn họ, nhưng, tôi vẫn muốn nói với các cậu rằng, nhìn chung tốc độ của các cậu đều đã tăng lên!"

Lập tức, toàn bộ mọi người trong hàng có chút kích động, nhưng, Dịch Sơn nói tiếp câu cũng làm cho nụ cười của mọi người cứng ngắc :

"Tốc đọ của các cậu có thể tăng nhanh như thế, chứng minh rằng, tiềm lực của các cậu là vô hạn! Vậy nên rèn luyện tốt, ngày mai bắt đầu, tăng cường độ huấn luyện!"

Nhìn toàn bộ đội ngũ có chút chán nản, Yến Hoài vụng trộm che miệng nở nụ cười.

Quân đội như vậy, mới có thể bảo vệ quốc gia đi! Đội ngũ như vậy, mới có anh em thực sự, mới không còn buồn tẻ như vậy!

Rốt cục ăn cơm xong, bốn người đổi quần áo khi trở về, xoay người, liền đi ra sân huấn luyện.

Gió đêm thổi tới trên mặt bốn người, có chút thoải mái dễ chịu.

Yến hoài xoay người, nhìn sân huấn luyện.

Ba, ba đã chưa? Con đã thành công, con đã chứng minh, con có thể ! Chẳng qua, hôm nay chia xa, lại không biết khi nào thì trở về đây?

"Đi, ông nội còn đang chờ chúng ta!"

"Ừ." Thương Truy Ý vỗ vỗ bả vai Nhạc Không Thượng, ôm lấy anh đi ra ngoài quân khu.

Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, "Đi thôi! Nơi này hẳn là có kỷ niệm trước kia đúng không?"

Yến Hoài gật gật đầu, tỏ vẻ cam chịu.

"Là về ba ruột của em Yến tiên sinh?" Khấu Kiệt mạnh dạn đoán, lúc ấy ở trên sân bay chợt nghe cô đề cập đến ba, Yến tư thiếu.

"Ừ, ba em, là một quân nhân, từng đi lính ở trong này." Yến Hoài xoay người, đi ra ngoài.

Khấu Kiệt gật gật đầu, thật là sâu xa!

--

Khấu Đức ở giữa văn phòng nhìn bọn họ đi ra ngoài quân khu, lúc này, Dương Cốc Ân lập tức liền chạy đến, "Tham mưu trưởng a! Ngài còn không trở về? Đợi cho bị bọn họ phát hiện sao?"

"A!" Khấu Đức lúc này mới nhớ tới, lập tức thu dọn mọi thứ, "Chạy nhanh , kéo bọn họ đi ăn cơm!"

"Bọn họ vừa mới ở quân khu ăn xong. . . . . ."

"Kéo bọn họ đi hóng gió!" Khấu Đức đi ra ngoài, quay đầu, lại nhìn về phía Dương Cốc Ân, "Sao cậu không ở một chỗ cùng nhóm bọn họ?"

"Ách, tôi xem xem tham mưu trưởng ngài a!"

"Cút ra một bên!" Khấu Đức chạy nhanh ra cửa sau đến bệnh viện quân khu chín.

Dương Cốc Ân cũng đuổi kịp, lập tức liền đuổi theo bọn Khấu Kiệt.