Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 70




hật ra thì, Nghiêm Hi cũng không muốn nói như vậy, dù sao chuyện này không liên quan đến Chu Khải. Nhưng ai bảo anh ta xui xẻo cưới phải một người phụ nữ như vậy. Hôm nay anh ta đi ra ngoài với Lý Lệ coi như anh ta xui xẻo. Nếu vợ chồng bọn họ muốn diễn kịch vợ chồng tình cảm sâu đậm trước mặt cô, như vậy thì chỉ có thể là đồng cam cộng khổ thôi.

Dù sao thì, bò bít tết chín năm phần cũng là ý của cô ta, vậy thì không phải là lỗi của người nào đó. Hai thứ này không khác nhau, chỉ là lấy trong nồi ra, sau đó cho vào một chút gia vị mà thôi.

Cho nên khi Lý Lệ nhìn thấy bò bít tết năm phần trên bàn trước mặt mình, sắc mặt hết sức khó coi. Cô ta nhìn thấy đĩa bò bít tết, lập tức muốn ói, dường như nhìn thấy thứ này khiến cô nhớ đến cuộc sống phố phường trước kia tận mắt nhìn thấy cảnh làm thịt heo. Là cô tận mắt nhìn thấy con dao trắng đâm vào, sau khi rút ra con dao đã nhuốm màu đỏ. Khi đó cô bị dọa nhảy lên, phút chốc không thể nhịn được, ngay lập tức ói ra ngoài – năm ấy cô mười tuổi.

Bây giờ nhìn miếng thịt bò này, sắc mặt Lý Lệ vô cùng khó coi, trắng bệch, liếc mắt nhìn Chu Khải đối diện không hề thay đổi sắc mặt, Lý Lệ chợt cảm thấy có phải Nghiêm Hi thấu hiểu cô quá không, hay là do cô chưa từng gặp loại người có đẳng cấp như vậy.

Nhìn dáng ăn ưu nhã của Nghiêm Hi, rõ ràng ăn rất thô lỗ, nhưng vì sao không để cho người ta có cảm giác này. Ngược lại giống như một nàng công chúa cao quý, cho dù ăn như thế nào, cử chỉ vẫn rất hoàn hảo không thể soi mói.

Nghiêm Hi nâng ly rượu lên miệng nhỏ uống, lặng lẽ quan sát vẻ mặt khó coi của Lý Lệ khi cầm dao nĩa lên, trong mắt ánh lên nụ cười lạnh lẽo. Không phải là nói rất dễ nghe sao, diễn kịch tốt như vậy, sao có thể không ăn nổi miếng thịt tươi?

Nghiêm Hi nhìn lại Lãnh Diễm đối diện vừa nhai vừa nhìn cô cười, im lặng nhìn trời. Không phải người này cố ý chọc giận cô khiến cô tức giận không có chỗ phát tác, đúng lúc Lý Lệ xui xẻo tự mình dẫn xác đến, có thể không may mắn hứng lấy.

Lãnh Diễm chỉ cười không nói, chỉ chuyển mắt sang nhìn Chu Khải đang từ tốn ăn bò bít tết, mặt không đổi sắc nói : “Mùi vị thứ này thế nào, đầu bếp này năm đó là do Hi Hi tự mình chọn. Hi Hi nói không hề khoa trương chút nào, tôi đã chọn trong số những người giỏi nhất, có thể làm được món ăn vừa với khẩu vị của cô ấy chứng tỏ tay nghề đầu bếp này có thể tương đương với đầu bếp khách sạn năm sao.”

Vừa dứt lời, động tác Chu Khải bỗng ngưng lại, không tự chủ ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hi bên cạnh đang ưu nhã vui vẻ ăn, chợt nghĩ đến lời cô nói trong buổi tối ở vườn hoa bệnh viện. Cô nói, nhà họ Chu vẫn chưa đạt đến trình độ giàu có khiến cô phải diễn trò. Khi đó hắn cũng cảm thấy Nghiêm Hi nói quá, lúc ấy hắn nghĩ, lúc này thực sự Nghiêm Hi bị buộc đến bước đường cùng, không thể lui được nữa, chỉ có thể nói ra một câu không để người khác làm rõ thực hư.

Nhưng nhìn Nghiêm Hi hôm nay, Chu Khải chợt cảm thấy thật sự bản thân hắn không biết chút gì về Nghiêm Hi. Trước kia Nghiêm Hi cũng là một cô gái khá cẩu thả, đâu giống với người phụ nữ tao nhã cao quý hiện tại.

Nghiêm Hi đang ăn, cảm nhận được ánh mắt thương cảm của Chu Khải, giả bộ không hiểu nhìn Chu Khải nói: “Sao vậy, không thích ăn bò bít tết sao? Lúc nãy nghe Lý Lệ nói, bò bít tết chín năm phần có mùi vị ngon nhất, tôi còn tưởng hai người thích ăn bò bít tết chín năm phần nhất. Sao anh không nói sớm.” Nói xong nét mặt vẫn như vẻ khách khí, băn khoăn nhìn sang Lý Lệ: “Lý Lệ, cô cũng không nhắc nhở tôi sớm, thì ra cô thích ăn bò bít tết chín năm phần. Nếu Chu Khải không thích ăn cần gì phải miễn cưỡng, vẫn là tôi bảo người đổi cho anh ấy.” Nói xong cũng gọi người tới bưng phần bò bít tết trước mặt Chu Khải.

Bởi vậy, không chỉ có Lý Lệ, ngay cả Chu Khải cũng có thể cảm nhận được Nghiêm Hi như không có ý thù địch. Bò bít tết của Chu Khải trên bàn đã được lấy đi, sau đó người bồi bàn nhanh chóng đưa một phần bò bít tết chín bảy phần lên. Chu Khải cúi đầu nhìn, thật ra hắn đã ăn đủ kiểu bò bít tết, thậm chí cũng có thể ăn được chín ba phần mà mặt vẫn không đổi sắc, nhưng thích nhất là chín bảy phần.

Ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Hi đang nhìn mình cười, Chu Khải khẽ mỉm cười, sau đó cắt một phần nhỏ, bỏ vào trong miệng cẩn thận thưởng thức. Nghiêm Hi khẽ cong mắt hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Chu Khải gật đầu một cái, “Rất được, mùi vị rất ngon.”

Nghiêm Hi lộ ra nét mặt vậy thì tốt, tiếp tục ăn phần của mình, giống như Lý Lệ bên mình cầm dao nĩa mà không thể dùng không tồn tại, cố ý trêu chọc Chu Khải: “Anh không biết, tôi đã mất rất nhiều tâm huyết mới tìm được vị đầu bếp này.”

Lãnh Diễm đối diện chợt không hài lòng với việc Nghiêm Hi bỗng nhiệt tình với Chu Khải, đùa giỡn: “Đúng vậy, chỉ có cái miệng nhỏ nhắn được nuôi dưỡng của em mới có thể tìm được một vị đầu bếp thế này. Đây là do nhà họ Lãnh đặc biệt bồi dưỡng nên khẩu vị này cho em. Thật sự không biết nên khen em bị làm hư hay là nói em cái gì tốt…” Lãnh Diễm bất đắc dĩ lắc đầu.

Lý Lệ nắm chặt dao nĩa trong tay, nghiến răng sồn sột. Bây giờ cô ta dường như đã hiểu, Lãnh Diễm và Nghiêm Hi đang phối hợp diễn trò, cố ý vô tình tiết lộ thông tin thân thế cao quý của Nghiêm Hi, vô tình nói cho cô ta biết danh tiếng này.

Liếc mắt nhìn những vị khách xung quanh nhỏ giọng cười nói bàn luận, những người này vốn bởi vì câu nói đầu tiên của Lý Lệ cho nên mới đặt Nghiêm Hi vào vị trí người tình bị bao nuôi. Kết quả không ngờ quản lý đứng đầu nhà hàng còn phải cung kính với Nghiêm Hi. Chẳng qua chỉ việc Nghiêm Hi có thể bảo đầu bếp ở đây làm món cô thích ăn cũng đã khiến cho những người khách xung quanh biết thân phận tôn quý của Nghiêm Hi.

Bọn họ cố ý vô tình muốn nhìn Nghiêm Hi một chút, rốt cuộc cô là người phụ nữ như thế nào mới có quyền thế như vậy?

Việc bọn họ xem Nghiêm Hi như thế nào không quan trọng, Lý Lệ nhạy cảm sẽ cảm thấy những người này đang cười mình vừa nói xằng bậy, bây giờ ít nhiều có thể đoán được thân phận đặc biệt của Nghiêm Hi, đứng trong bóng tối cười nhạo mình có mắt không tròng thôi.

Bàn tay dần nắm chặt, bởi vì khớp xương dùng quá sức trở nên trắng bệch dần, chuôi kim loại cầm trong lòng bàn tay, cảm giác lành lạnh xuyên thấu qua da truyền vào trong từng mạch máu trong cơ thể, lúc sau mạch máu di chuyển đến trái tim. Lý Lệ cảm thấy, mấy người này rõ ràng đang coi mình như một thằng hề.

Nghiêm Hi chợt quay đầu lại, không hề bất ngờ nhìn thấy sự căm thù trong mắt Lý Lệ. Có gì phải căm thù? Nghiêm Hi hơi không hiểu nghiêng đầu nheo mắt nhìn Lý Lệ, cô nghĩ, lúc trước Lý Lệ diễu võ dương oai trong tối ngoài sáng với mình cũng không nói làm gì, tại sao lúc biết được một ít về thân phận của mình lại trở nên căm thù?

Không ngờ, Nghiêm Hi cười híp mắt hỏi: “Sao Lý Lệ không ăn vậy? Tôi dám cá bò bít tết chín năm phần này chỉ có ở thành phố A, duy nhất không nơi nào có, hoàn toàn không cho phép người bình thường muốn vào nơi này ăn. À, đúng rồi, nói đến đây, lúc nãy hai người vào đây bằng cách nào?

Căn phòng này không phải người bình thường nào cũng có thể đi vào tùy tiện. Đường đường là nhà hàng Tây trong khách sạn sáu sao, không phải là nơi người bình thường có thể đi vào.

Lý Lệ nghe Nghiêm Hi hỏi vậy, chỉ cảm thấy Nghiêm Hi đang sỉ nhục mình, mắt nhìn chòng chọc vào Nghiêm Hi, cuối cùng không nhịn được hung dữ nói: “Nghiêm Hi, cô còn muốn giả vờ cái gì, bây giờ cô đang làm gì, khoe khoang trước mặt tôi sao? Khoe khoang cô tìm được đàn ông, đủ quyền đủ thế, đủ nhiều tiền? A, Nghiêm Hi, sao tôi chưa nghĩ tới, thì ra Nghiêm Hi cô cũng là loại người ghét nghèo thích giàu. Vậy lúc đầu cô còn giả vờ như tôi đang nhúng tay vào chuyện tình yêu của các người làm gì? Có biết không, bây giờ tôi suy nghĩ một chút cũng cảm thấy cô diễn trò rất giỏi, cô không tham gia nghệ thuật quả thật rất lãng phí.”

Lý Lệ biết Nghiêm Hi đang cố tình khiêu khích mình nói ra những lời không ngọt, nhất là không xứng với hình ảnh dịu dàng bình thường trước mặt Chu Khải, như vậy sẽ gây ấn tượng như thế nào trong lòng Chu Khải?

Nhưng cuối cùng Lý Lệ vẫn bị nắm lấy điểm yếu, đó chính là hư vinh trong lòng Lý Lệ vô cùng lớn. Lúc nãy khi Lý Lệ kéo Chu Khải xuất hiện, giọng nói không lớn không nhỏ cũng đã truyền khắp phòng ăn, cố ý như vô tình tiết lộ tin tức Nghiêm Hi ở cạnh người lắm tiền, vô tình đặt Nghiêm Hi vào biên giới đạo đức, chịu mọi sự sỉ nhục. Ai đâu ngờ, chỉ một câu nói đầu tiên của Nghiêm Hi cũng có thể lật ngược tình thế. Sao Lý Lệ có thể cam tâm, cô ta chỉ cảm giác trong lòng càng tức giận hơn, nếu không phát tiết ra ngoài có lẽ bản thân cũng bị bốc cháy.

Quả nhiên Lý Lệ vừa dứt lời, ba người tại chỗ đều sửng sốt. Mặc dù Lãnh Diễm và Nghiêm Hi đã biết nội tâm chân thật của Lý Lệ, nhưng vẫn rất ngạc nhiên, nhưng Chu Khải vẫn là người tối sầm mặt nhất.

Hân hoan gặp mặt bạn cũ cùng diễn kịch thì thế nào, bây giờ hắn chỉ cảm thấy mình rất nhức đầu, càng không ngờ thêm là Nghiêm Hi vốn biếng nhác đột nhiên trở thành công chúa cao cao tại thượng, mà Lý Lệ luôn luôn dịu dàng, đột nhiên như nuốt phải thuốc nổ, lúc này nhìn như muốn phun lửa vào khuôn mặt vô tội của Nghiêm Hi, khao khát thiêu cháy Nghiêm Hi.

Chu Khải không chịu nổi nữa. Hắn cảm thấy mặc dù lời Nghiêm Hi nói không có nhiều ám hiệu, nhưng hắn không ngốc. Lúc trước xen lẫn trong mấy lời nói dịu dàng của Lý Lệ còn có mấy lời phá hủy danh dự Nghiêm Hi. Cho nên không phải bởi vì Lãnh Diễm có mặt ở đây, mà bởi vì hắn không có bất kì lời nào để nói.

Chu Khải vừa muốn há mồm bác bỏ lời Lý Lệ đã nghe thấy Lãnh Diễm bên kia lạnh lùng nói trước hắn : “Chu thiếu phu nhân là đang nói đến Hi Hi sao? Sao tôi cảm thấy những lời cô nói giống như đang nói đến cô vậy?” Lãnh Diễm vô cùng lười biếng nói, khí lạnh xung quanh nhanh chóng khuếch tán, ảnh hưởng đến một khoảng xung quanh.

Cuối cùng cơn giận khắp người Lý Lệ vẫn không chống cự nổi khí lạnh trên người Lãnh Diễm. Đối mặt với Lãnh Diễm rét lạnh như vậy, Lý Lệ đột nhiên cảm thấy trong lòng mình run rẩy. Người đàn ông này hình như trời sinh đã vương giả, cao cao tại thượng nhìn xuống mấy người dân khiến hắn không vui, chỉ cần thoáng dậm chân là có thể khiến cả đám người thua liểng xiểng.

Nghĩ đến mục đích đến thành phố A của mình, trực giác nói cho Lý Lệ biết người đàn ông này không thể chọc, nếu không về sau mình ở thành phố A sẽ không làm được trò trống gì. Nghĩ như vậy, cô ta cố đè nén nỗi tức giận trong lòng, khổ sở cười với Lãnh Diễm: ”Lãnh tiên sinh, tôi cảm thấy hình như Nghiêm Hi có hiểu lầm với tôi, tôi có thể nói chuyện một mình với cô ấy được không?”

Lãnh Diễm nhíu mày, Nghiêm Hi cũng như vậy, khẽ nhíu mày quét một vòng sang Lý Lệ, cười sảng khoái nói: “Giữa chúng ta có hiểu lầm sao? Sao tôi không biết nhỉ?”

Ý câu kia rất rõ ràng, Lý Lệ cô quá đa nghi, tới bây giờ tôi với cô không có hiểu lầm gì.

Lý Lệ sững sờ, thật sự không thể tưởng tượng được lúc Nghiêm Hi cố ý không khách sáo sẽ trưng ra vẻ mặt như vậy. Lý Lệ không còn cách nào khác, Nghiêm Hi không muốn nói, cô ta chỉ có thể đưa mắt nhìn về Chu Khải đối diện cầu cứu. Đáng tiếc, không biết lúc này Chu Khải đang nghĩ gì, hết sức chuyên chú, cho nên không nhìn thấy ánh mắt Lý Lệ.

“Ăn no chưa, ăn no chúng ta nên đi.” Mặc dù từ đầu đến cuối là giọng nói lạnh lùng, lúc nói chuyện với Nghiêm Hi, vô tình còn có tình cảm dịu dàng.

Nghiêm Hi cũng cảm thấy đợi tiếp nữa cũng không có ý nghĩa, gật đầu một cái rồi đứng dậy muốn đi, thấy chú Lý đứng bên nhìn mình mỉm cười, Nghiêm Hi đột nhiên cảm thấy thật có lỗi. Trước kia mặc dù mình kiêu căng, nhưng cho tới nay cũng không biết cố ý gây khó khăn cho người khác. Không biết những người quen cũ hôm nay chứng kiến mình như vậy sẽ có phản ứng gì, không biết có bị dọa sợ không?

Chú Lý dường như nhận ra Nghiêm Hi xấu hổ, yên lặng mỉm cười. Trò đùa giỡn hôm nay ông cũng đã nhận ra từ trước, ông cũng đã chú ý đến lúc Nghiêm Hi và ông chủ đi vào. Chỉ là không ngờ nửa đường lại xuất hiện một đôi vợ chồng, hành động của người phụ nữ kia đều lọt vào trong mắt ông. Ông hiểu tính tình Nghiêm Hi, nếu không phải người phụ nữ kia chạm tới ranh giới cuối cùng của cô, Nghiêm Hi cũng sẽ không làm vậy. Ông cảm thấy chẳng những Nghiêm Hi không làm sai, cô còn làm vô cùng tốt.

Aii, bọn nhỏ đều trưởng thành rồi, đã biết cách bảo vệ bản thân.

Không đợi Nghiêm Hi và chú Lý chào tạm biệt, Lãnh Diễm đi tới ôm eo Nghiêm Hi đi về phía trước. Nghiêm Hi bị động, chỉ có thể ngoan ngoãn bước chân.

Lãnh Diễm không hề quay đầu lại, giọng lạnh lùng truyền khắp cả căn phòng: “Chú Lý, giúp tôi chiêu đãi hai người bạn cũ đường xa tới đây này thật tốt.” Dứt lời, hai người cũng đã biến mất ở phòng ăn.

Lý Lệ vẻ mặt không thể tin nhìn hai người biến mất không còn bóng dáng, trợn trừng hai con mắt to tròn, nỗi tức giận bùng cháy trong lòng không thể kiềm chế được nữa, cô ta quăng dĩa thức ăn trên bàn trước mặt vẫn không thể nguôi giận. Liếc mắt nhìn Chu Khải vẫn đang ngồi yên trên ghế, Lý Lệ hít một hơi thật sâu, kiềm chế nỗi tức giận, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Khải, thật xin lỗi, em không ngờ kết quả sẽ như vậy.” Lý Lệ một mặt tự trách, chỉ sợ Chu Khải không trách cứ cô ta cũng thế, toàn bộ hối tiếc đều lọt vào trong mắt Chu Khải.

Chu Khải ý thức được gì đó, nhưng chút ý thức này cũng không khác gì đang mọc cánh, hắn định bắt lấy nó, nó liền vỗ cánh bay đi. Nhưng không biết tại sao, nhìn vẻ mặt dịu dàng áy náy trước mặt, Chu Khải chợt cảm thấy thật mệt mỏi, mệt mỏi chết đi được. Đó là kiểu mệt mỏi đến từ sâu tận trong lòng, mệt đến mức không muốn duy trì cái gì.

Mắt Lý Lệ rất sáng nhìn Chu Khải đối diện, nhìn vẻ mệt mỏi hiện lên rõ nét ở hai bên thái dương, chợt cảm thấy hơi sợ hãi. Biểu hiện lần này của cô ta quá kém, thậm chí còn bị vài ba lời của Nghiêm Hi phá hỏng cả kiềm chế thường ngày của bản thân, biểu hiện một mặt khác để người ta biết.

“Khải?” Lý Lệ cẩn thận gọi người đàn ông trẻ tuổi đối diện.

Chu Khải nghe Lý Lệ hoảng sợ gọi, thở dài một hơi, giọng nói không thể nhận ra mệt mỏi: “Lý Lệ, chúng ta về thôi, anh rất mệt mỏi.”

Lý Lệ ngơ ngác nhìn Chu Khải, dường như không hiểu tâm tư hắn. Nhưng bởi vì hành động của mình hôm nay, Lý Lệ không dám thử dò xét tùy ý, chỉ đành phải nghe theo lời hắn: “Được, chúng ta về.”

Lúc này chú Lý đứng bên nãy giờ không nói gì đi ra ngăn cản bọn họ. Lý Lệ vốn đang tức giận, khi biết quản lý này biết Nghiêm Hi càng không có ấn tượng tốt. Bây giờ bọn họ muốn đi còn ngăn cản, chân mày Lý Lệ nhíu lại: “Ông có chuyện gì không?”

Chú Lý cười đúng mực, bình thản nói: “Bàn này vẫn chưa thanh toán.”

Lý Lệ lộ vẻ không dám tin: “Ông nói cái gì?” Nhìn vẻ mặt người quản lý, là muốn bọn họ thanh toán cho cả bàn này?

Chú Lý dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lý Lệ: “Bởi vì trước kia Lãnh thiếu gia dẫn tiểu thư đến đây đều không cần tính tiền, nhưng bởi vì lần này có thêm hai vị cho nên là khác nhau, thiếu gia và tiểu thư cũng chưa ăn xong. Hay thế này đi, nếu như hai vị cảm thấy không công bằng, có thể chỉ cần thanh toán phần của hai vị, về phần của thiếu gia và tiểu thư lúc khác sẽ tính!”

Lý Lệ cảm thấy lời nói của ông già này và Nghiêm Hi rất giống nhau, giọng nói êm êm thong thả nghe như thế nào đều giống như đang châm chọc cô ta. Cô ta cảm thấy đây chính là Nghiêm Hi đang buộc lấy mình, vừa định nhất quyết từ chối. Đây là bàn của Lãnh Diễm và Nghiêm Hi, tại sao bọn họ phải thanh toán.

Kết quả Lý Lệ còn chưa nói hết câu, Chu Khải ở bên đã đưa cho cô ta một thẻ Platinum Card, “Phiền nhanh lên một chút!” Bây giờ hắn cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn so đo tính toán với bất kì cái gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng về phòng thật nhanh.

Ai ngờ, Lý Lệ cướp lấy thẻ bạch kim trên tay hắn, Chu Khải cau mày nhìn Lý Lệ, lại thấy vẻ không cam lòng trên mặt cô ta. Chu Khải nhíu nhíu mày, cũng không nói gì nghiêng đầu không nhìn cô ta nữa. Ngồi trên ghế không ngừng xoa trán mình, hắn chỉ cảm thấy chuyện ngày hôm nay dường như lập tức phá hủy cả cuộc đời mình. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày thân phận Nghiêm Hi còn cao hơn cả hắn.

Bên kia, Lý Lệ liếc mắt lướt qua đại sảnh, phát hiện ánh mắt của rất nhiều người cố tình như vô tình quét qua bên này. Lý Lệ biết, hôm nay Nghiêm Hi cư xử như vậy, bản thân cô ta cũng quá mất mặt. Nhưng tại sao còn muốn cô ta thanh toán, cô ta và Chu Khải căn bản không ăn nhiều.

Lý Lệ thở dài một cái, cố gắng khôi phục phong thái tao nhã của thiếu phu nhân nhà họ Chu. Cô ta nhìn Lý giám đốc khẽ mỉm cười: “Lý giám đốc, nếu Lãnh tiên sinh trước kia đều ăn uống chùa ở chỗ này, vậy tại sao lần này còn cần chúng tôi thanh toán. Đây có thể coi như khách sạn mấy người là ma cũ bắt nạt ma mới sao?”

Khách hàng ở đó nghe được Lý Lệ nói vậy, nháy mắt cảm thấy Lý Lệ không phóng khoáng. Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Có thể tốn của cô ta bao nhiêu tiền. Sau đó lại nghe Lý Lệ nói ‘ma cũ bắt nạt ma mới’, mọi người chợt hiểu. A, thì ra là người vùng khác, khó trách keo kiệt như vậy.

Chu Khải ngồi trên ghế thực sự không nhịn nổi, lạnh lùng đứng lên, lấy thẻ bạch kim trong tay Lý Lệ, không nói hai lời đưa cho Lý giám đốc, áy náy nói: “Xin lỗi.” Rồi sau đó xoay người lạnh lùng nhìn Lý Lệ một cái.

Lý Lệ vừa định phản kháng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Chu Khải làm cho không thốt nên lời. Lý Lệ rõ ràng nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Chu Khải. Hôm nay Nghiêm Hi làm cô ta bẽ mặt, không những làm lộ thân phận ngầm của bản thân, còn mãnh liệt phá hủy hình tượng cô ta trong lòng Chu Khải. Chu Khải vốn dĩ không yêu cô ta, bây giờ bị Nghiêm Hi chọc giận bộc lộ bản chất không giống thường ngày. Chẳng lẽ cứ như vậy liền bị Chu Khải chán ghét?

Lý Lệ nhanh chóng suy nghĩ, muốn tìm một biện pháp cấp cứu trong thời gian ngắn nhất. Bỗng nhiên, Lý Lệ khổ sở cười, lại nhìn Chu Khải đang bất động ngồi trên ghế một lần nữa, chậm rãi đứng ở trước mặt Chu Khải, vẻ mặt khổ sở xem Chu Khải căng thẳng trong lòng.

Lý Lệ lặng lẽ nhìn từng li từng tấc tình cảm trong mắt Chu Khải, tiếp tục tiết mục bản thân khổ sở, tự giễu nói: “Em biết em kém xa cô ấy. Ngày trước thật đúng là vậy, bây giờ sau khi biết thân phận cao cao tại thượng của cô ấy càng khẳng định hơn. Em vốn là một kẻ bị ba mẹ vứt bỏ, chỉ là tốt số được ba mẹ nuôi nuôi dưỡng. Em vẫn nghĩ rằng cuộc đời em về sau sẽ tươi sáng, nhưng chưa từng nghĩ đến năm năm tuổi lại thay đổi. Mẹ nuôi chết, ba nuôi bị người ta tống vào ngục giam, cũng chỉ còn lại một mình em. Trong năm tháng quá khứ lâu dài, trong đầu em chỉ có thể nghĩ đến một vấn đề duy nhất đó là làm thế nào để ăn no. Cho đến khi sắp bước vào đại học, Phó tổng tập đoàn Thánh Đức tới tìm em, hơn nữa còn chia lợi nhuận cho em, lúc đó em mới dần bắt đầu sống cuộc sống bình thường. Em yêu anh, chẳng lẽ điều này cũng có lỗi soa? EM hiểu em không bằng Nghiêm Hi, nhưng em đã rất nỗ lực…” Còn chưa nói hết câu, nước mắt Lý Lệ không ngừng rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào đến mức hoàn toàn không phát ra được chút âm thanh nào, còn muốn nói thêm vài ba câu nhưng không thể, liền trực tiếp cúi xuống, nằm trên đầu gối Chu Khải.

Chu Khải lập tức cảm thấy không biết làm thế nào, nơi này là nơi công cộng, hắn cảm thấy Lý Lệ vừa hành động như vậy, ít nhất, hắn nhìn thấy ánh mắt chế giễu trong đại sảnh không ngừng bắn sang.

Hắn không có cảm giác gì đối với Lý Lệ, nhưng ít nhất sẽ cảm thấy cô ta yếu đuối, mình cũng không nỡ nói năng nặng lời. Ai ngờ Nghiêm Hi chỉ nói hai câu bâng quơ cũng khiến bản chất Lý Lệ hoàn toàn lộ ra. Tại sao lúc đầu ba mẹ mình cảm thấy Lý Lệ là người tốt? Hay là nói, bọn họ căn bản không để ý đến con dâu tương lai của mình như thế nào, chỉ cần con dâu mang đến tiền tài là tốt rồi?

Chu Khải chợt cảm thấy thương tâm, cuộc đời mình đã được an bài như vậy?

Lúc này, giám đốc Lý đã quay lại, vẻ mặt áy náy nhìn hai người, đắn đo nói: “Thật ngại quá, thẻ này không đủ.”

Chu Khải vốn bị Lý Lệ làm cho không vui, nghe vậy càng thêm nhíu chặt chân mày. Hắn nhìn Lý giám đốc, cũng không quan tâm đến Lý Lệ đang nằm trên đầu gối mình, “Sao có thể, mặc dù tiền bên trong thẻ chiều nay tiêu rất nhiều, nhưng ít ra vẫn còn vài chục vạn!” Hắn đã từng nghe nói thức ăn nơi này rất đắt, nhưng cũng không thể đắt đến mức đó cơ chứ?

Lý giám đốc nghe vậy sững sờ, Lý Lệ nằm trên đầu gối Chu Khải cũng cứng đờ người. Lý giám đốc lặng lẽ lườm Lý Lệ nằm trên đầu gối Chu Khải, sau đó thoáng áy náy nói: “Trong thẻ chỉ còn bảy vạn tiền! Mà chi phí cần mười bảy vạn.”

Nghe vậy, Chu Khải co rút mắt, cúi đầu nhìn Lý Lệ đang lặng lẽ đứng dậy, mắt kín đáo không nhìn rõ thần thái bên trong.

Lý Lệ né tránh ánh mắt kịch liệt, thật sự không dám nhìn Chu Khải, giả bộ bình tĩnh nhìn Lý giám đốc: “Một bữa cơm ở đây sao có thể tốn mười bảy vạn?”

Lý giám đốc khẽ mỉm cười. Mặc dù ông cũng xem thường Lý Lệ không phóng khoáng, nhưng bọn họ duy trì ngành dịch vụ đã biết cách đối xử với khách hàng nào cũng sẽ không đổi nét mặt. Ông khẽ mỉm cười, nhẫn nại giải thích với Lý Lệ: “Bởi vì nhà hàng chúng tôi là nhà hàng duy nhất của khách sạn sáu sao, giá tiền ở đây đều do khách sạn quy định, chúng tôi cũng không làm chủ được. Hơn nữa lúc nãy cô đã làm vỡ cái khay được học giả tiếng tăm đặc biệt chế luyện, hơn nữa lại là một bộ nguyên, cô chỉ làm rơi một cái, những thứ khác cũng không thể dùng, cho nên mới hơi cao.”

Chu Khải hiểu rõ, bởi như vậy, chi phí không thiếu, nhưng là…

Chu Khải nhìn chằm chằm thẻ bạch kim Lý giám đốc đưa tới tay mình, lại nhìn Lý Lệ bình tĩnh đứng trước mặt mình, trong lòng cười lạnh.