Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 114: Chương 7.1




Edit: Norah

Beta: Thanh Xuân

Tối sầm, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Tần Ngôn hoảng hốt mở mắt, cô nằm ở trên giường, không... đó không phải là một cái giường, mà là ván khuôn lớn tạo thành từ mấy tấm ván gỗ, chắc chắn.

Ánh sáng lờ mờ làm cho cô không thấy rõ đồ vật bốn phía, chỉ cảm thấy có gì đó lành lạnh dính lên mu bàn tay trái của mình, vừa thoáng động, cô nhận ra là ống truyền dịch.

Chỗ này là chỗ nào? Cô bị người nào bắt cóc sao?

Một nghi vấn xuất hiện theo sau một nghi vấn, cô muốn nhúc nhích cơ thể, lại phát hiện cả người không có sức, xem ra đối phương truyền dịch dinh dưỡng cho mình, đồng thời còn bỏ thêm một ít thứ khác cho cô.

Không biết cô ngủ bao lâu, Phong Thần thế nào, ba đâu? Bây giờ ông vẫn ổn hay không ổn?

Tần Ngôn cảm thấy giữa mấy chuyện này, dường như có liên quan, nhưng mà là ai? Tại sao muốn bắt cóc cô? Mục tiêu của bọn họ, nếu như không phải Phong Thần, thì chính là ba sao?!

Trong căn phòng nhỏ tỏa ra một chút mùi ẩm mốc, dường như chỉ có một mình cô, Tần Ngôn vừa tỉnh táo lại, suy nghĩ đã bắt đầu sục sôi lên. Vừa mới suy nghĩ phải chạy trốn như thế nào, thì nghe một tiếng "kẽo kẹt" vang lên.

"Hẳn là đã tỉnh lại rồi, cô ta chính là lợi thế quan trọng nhất trong tay chúng ta!"

Giọng nói kia nghe rất khàn khàn, tuổi tác xấp xỉ với ba của cô, cô chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy hai bóng người ngược sáng, đứng ở cửa.

Một chút ánh sáng kia xuyên vào căn phòng nhỏ, làm cho mắt của cô có chút hơi khó chịu.

"Con bé này thật không dễ bắt... Thật sự tỉnh rồi!" Một kẻ khác nói chuyện, tuổi không lớn lắm, nhưng giọng nói cà lơ phất phơ, rất không đứng đắn.

"Nhóc con, cũng đừng trách chúng tôi, ai bảo ba cô nợ chúng tôi! Chỉ cần cô yên phận ngây ngốc, chắc chắn sẽ không chịu đau khổ, nếu không thì, tôi không thể cam đoan, người bên ngoài sẽ đối xử với cô như thế nào."

Dường như người lớn tuổi kia là người dẫn đầu, nói chuyện mười phần có lực, cũng có uy nghiêm.

"Rốt cuộc các người là ai!"

Tần Ngôn híp mắt, không thấy rõ mặt của gã, ba còn có kẻ thù không đội trời chung gì đó sao? Ở trong ấn tượng cô, Tần Thọ Diệp ngoại trừ kẻ thù lớn nhất Lam Thiệu Đường ra, căn bản cũng không có ai có thù với Tần Thọ Diệp.

Cô đang suy đoán thân phận của đối phương trong lòng, người kia đã mở miệng giải đáp cho cô: "Ba cô và Lam Thiệu Đường thiết kế tôi, làm hại gia tộc chúng tôi thất bại hoàn toàn, Lam Thiệu Đường đã chết, ba cô còn sống, ông ta cũng phải trả nợ!"

"Các người là..."

Tần Ngôn nheo mắt lại, chẳng lẽ chính là lần trước, Lam Thiệu Đường lợi dụng Lam Vụ Vũ, làm cho Tần Thọ Diệp rơi vào chỗ nguy hiểm một lần kia? Lần đó Tần Thọ Diệp suýt nữa bỏ mạng, lúc đó Lam Thiệu Đường lại bỉ ổi giải quyết đối phương trước, khiến bọn họ không có chứng cứ vạch trần ông.

Đáng tiếc chính là, lần giao dịch đó, Lam Thiệu Đường trở thành quỷ dưới đao, từ đó im hơi lặng tiếng mai danh ẩn tích.

Cô cho rằng nhà đó sẽ không xuất hiện, không ngờ, bọn họ ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm như vậy.

"Ba của tôi thiếu chút nữa cũng bị Lam Thiệu Đường hại chết..."

"Thù hận bên trong bang của các người, lại khiến cho chúng tôi làm kẻ chết thay, món nợ này tôi đã muốn tính với các người từ lâu.... Chỉ có điều.... Ha ha, bây giờ không trả thù, chúng tôi còn chờ đến khi nào!"

Trên mặt ông già xuất hiện sự phấn khởi chờ đợi rất lâu, Tần Ngôn im lặng, làm người bị hại trong chuyện của Tần Thọ Diệp và Lam Thiệu Đường, bây giờ bọn họ muốn trả thù, nếu đổi lại là cô, cô nhất định cũng sẽ lựa chọn trả thù.

Chuyện này, không có ai đúng ai sai, từ mức độ nhất định mà nói, bọn họ đều là người bị hại, bọn họ đúng lúc bị lợi dụng, mặc dù không có tội, nhưng bây giờ lại nguy hại đến cô, đe dọa đến an toàn tính mạng ba của cô, bọn họ hoàn toàn là thù địch.

Sau khi hai người ra ngoài, Tần Ngôn khó khăn giơ tay lên, sờ dái tai của mình, nhưng uể oải phát hiện, chỗ mình đeo máy truyền tin mini bị người khác lấy xuống. Nhất định là bọn họ!

Cô chán nản nằm trên tấm ván gỗ, bây giờ cô chỉ có thể đợi, ở bên trong phòng tối đen không có ánh sáng, cô không có cách nào biết thời gian, chỉ có thể lựa chọn đợi người đến cứu cô.

Từ lúc sau khi cô tỉnh lại, sẽ có người đi vào đưa đồ cho cô ăn, cô là lợi thế quan trọng nhất trong tay bọn họ, trước khi Tần Thọ Diệp chưa đến, đãi ngộ của cô cũng không tệ lắm.

Ước chừng qua bốn năm ngày, cuối cùng có người đến phòng tối nhỏ, bịt mắt cô lại bằng mảnh vải màu đen. Đối phương bỏ vào một ít thuốc trong thức ăn cho cô, làm cho chân tay cô như nhũn ra, không còn sức lực.

Trong khoảng thời gian này Tần Ngôn vẫn ăn những thức ăn này rất ít, sức lực trong cơ thể khôi phục một chút, cô bị bịt mắt, bị người mang đi. Giả bộ tình trạng không có sức lực, lúc cô vẫn không có cách nào xác định số lượng người của đối phương và địa hình, cô chỉ có thể làm bộ yếu đuối.

Đi khoảng mười phút đồng hồ, cô bị đẩy ngã trong nước bùn lạnh như băng trên mặt đất, theo bản năng kéo mảnh vải trên mắt ra, từ từ mở mắt ra.

Sau khi thích ứng với ánh sáng, cô nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một lão già ngồi ngay phía trên, vừa suy nghĩ, có lẽ chính là người hôm đó đến gặp cô.

"Ông muốn làm gì?"

Cô trầm giọng hỏi dò, ánh mắt tràn đầy lạnh giá, lão già nheo mắt lại, năm tháng để lại vết tàn nhang trên mặt ông.

"Chào hỏi với ba cô đi!"

Lúc này cô mới nhìn thấy bọn họ đã liên lạc với Tần Thọ Diệp rồi: "Ngôn Ngôn, con không sao chứ?"

Tần Thọ Diệp vừa nhìn thấy Tần Ngôn, giọng nói lập tức trở nên kích động, vẻ mặt của Phong Thần bên cạnh kéo thật căng, lúc nhìn thấy Tần Ngôn bình yên vô sự xuất hiện ở trong màn hình, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ba..."

Trong lòng Tần Ngôn vô cùng phức tạp nhìn người đối diện, dường như lão già cũng không thèm để ý bọn họ có mấy người: "Tần Thọ Diệp, mấy năm nay tôi vẫn luôn đợi, cuối cùng để cho tôi đợi được!"

Vẻ mặt của Tần Thọ Diệp nặng nề lại: "Ông muốn thế nào? Người ông muốn trả thù là tôi, thả con gái của tôi ra!"

"Đương nhiên tôi sẽ thả, nhưng ông phải tự mình đến đón cô ta về, đúng rồi, bên cạnh ông chắc chính là con rể của ông đúng không? Ha ha, thật sự là hạnh phúc! Ông không ngờ, còn có thể có thêm rắc rối nhỉ!"

Ông nhìn Tần Ngôn một cái, không sai, nếu như không có bọn họ, Tần Thọ Diệp sẽ nhanh chóng hưởng thụ được niềm vui gia đình, nhưng ông ta nợ bọn họ, là không thể xóa sạch được.

Những năm gần đây, ông vẫn ở trong bóng tối theo dõi bọn họ, ông vẫn không hành động, chính là đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội không thể có sai sót nhầm lẫn!

"Chuyện giữa tôi và ông... đừng liên lụy đến con gái vô tội của tôi, nó không biết gì cả!" Tần Thọ Diệp khôi phục một chút tâm tình, giờ phút này, ông vô cùng căm hận Lam Thiệu Đường: "Ông có điều kiện gì, nói đi!"

"Rất đơn giản..."

Lão già nói một địa chỉ, mục đích rất rõ ràng, muốn một mình Tần Thọ Diệp đến. Cuối cùng, ông nhìn thoáng qua Phong Thần: "Ba ngày sau, nếu như muốn con gái ông không chịu khổ, thì đừng để cho tôi biết, còn có người không liên quan theo tới!"

Nói xong, ông nhanh chóng tắt thiết bị đi, Tần Ngôn oán hận nhìn lão già. Ba của cô bị thương, nhất định cũng không thoát khỏi quan hệ với ông!

Cảm nhận được tầm mắt của cô, lão già quay đầu, tỉ mỉ quan sát cô một hồi: "Nhóc con, cô sẽ nhanh chóng gặp được ba cô." Bỗng nhiên ông nợ nụ cười u ám: "Người ông ta thương yêu nhất là cô, muốn ông ta đau khổ, cũng chỉ có thể làm khổ cô, ai bảo cô là con gái của ông ta chứ!"

"Tôi biết, căn bản ông cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, dùng tôi để đe dọa ba tôi, ông thật đúng là có bản lĩnh!"

Tần Ngôn nhướng lông mày, vẻ mặt khinh thường nhìn đối phương, lão già thấy trên mặt cô không để lộ chút sợ hãi nào, ngược lại còn khiêu khích ông bằng mọi cách.

Lão già hừ lạnh một tiếng, nếu không phải là kẻ thù của Tần Thọ Diệp, ông thật sự luyến tiếc con bé có lòng can đảm sáng suốt như vậy, quả thật đáng tiếc.

"Đạt được mục đích là được, tôi không quan tâm thủ đoạn không ngay thẳng bao nhiêu, năm đó không phải Lam Bang các người cũng lợi dụng chúng tôi sao!"

Ông không áy náy chút nào, ngược lại bởi vì sắp đạt được mục đích mà lộ vẻ vô cùng đắc ý, ông phất phất tay, lập tức có hai người đàn ông vạm vỡ kéo Tần Ngôn lên, không thấy có chút thương hương tiếc ngọc nào.

Bị thô lỗ đẩy về phòng tối nhỏ, Tần Ngôn ngồi ở trên tấm ván gỗ, trong đầu quay về cảnh tượng vừa rồi.

Người của đối phương có hơn mười người, mặc dù số người không nhiều lắm, nhưng súng ống cũng là hỏa lực rất mạnh, hơn nữa nhìn ra được, những người đó đều là nhân viên được huấn luyện nghiêm chỉnh, rất giống bộ đội đặc chủng của quốc gia.

Muốn chạy khỏi từ trong tay những người đó, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.

Cô hơi chán nản, càng đáng hận chính là, căn phòng này không thông gió, cô buồn bực không có cách nào bình ổn tâm trạng lại.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với bên kia, bên này Tần Thọ Diệp rơi vào im lặng, ý của lão già kia rất rõ ràng, nếu như bọn họ dám giở trò bịp bợm, vậy tình hình của Tần Ngôn sẽ rất nguy hiểm.

"Nếu như lão già kia dám động vào Ngôn Ngôn, tôi nhất định sẽ băm ông ta thành thịt vụn!"

Phong Thần nhìn màn hình đã tối đen, tay căng thẳng nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay cũng hơi nhô lên. Anh cũng không nỡ xuống nặng tay với Tần Ngôn, những tên đó lại dám đẩy cô trên mặt đất, nếu không phải đã rèn luyện nhiều năm như vậy, anh đã sớm thiếu kiên nhẫn muốn chém người!

Chỉ là trên người Tần Ngôn không có vết thương nào, cũng làm anh thả lỏng tâm tình, nhưng làm anh lo lắng, đối phương có hành hạ cô không.

"Đến lúc đó các người đừng đi theo!"

Tần Thọ Diệp nóng lòng con gái rượu, vết thương đạn bắn trên người còn chưa khỏi hẳn, đã dặn dò cấp dưới bên người đi chuẩn bị.

"Không được, như vậy quá nguy hiểm, Ngôn Ngôn cũng không muốn thấy ba vùi mình vào cảnh nguy hiểm."

Phong Thần lập tức phản đối, lão già kia vừa nhìn chính là một nhân vật hung ác, sau khi Tần Thọ Diệp đi, sao có thểndễ dàng thả Tần Ngôn như vậy chứ?

Mục tiêu của ông là hai người Tần Thọ Diệp và Tần Ngôn!

"Phong Thần, ông ta..."

"Con sẽ sắp xếp, đến lúc đó, hai người đều sẽ bình yên vô sự trở về, tin tưởng con!"

Cách làm của đối phương đã khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của anh, ở địa bàn của anh động vào người của anh, còn đe dọa đến tính mạng của cô! Trong đôi mắt Phong Thần xuất hiện hai ngọn lửa, Tư Đồ Kiều bên cạnh cũng cảm nhận được sát khí của anh.

Kể từ khi anh đi lên chính đạo, Từ Đồ Kiều đã rất ít nhìn thấy một mặt này của Phong Thần, anh dám khẳng định, đối phương nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

Ba ngày rất nhanh đã đến, một chiếc xe lẻ loi lao vùn vụt trên đường hoang vắng, Tần Thọ Diệp một thân một mình đến nơi đã giao hẹn.

"Ông đúng là đúng giờ."

Lão già xuất hiện ở trên đài cao, Tần Thọ Diệp nheo mắt lại, vết thương đạn bắn làm cho sắc mặt của ông rất khó coi: "Tôi đã đến rồi, con gái của tôi đâu?"

Lão già phất phất tay, Tần Ngôn bị trói lại bị treo ngược giữa không trung, hình như là cô hôn mê bất tỉnh, sợi tóc che nửa khuôn mặt lại, nhìn không rõ mặt của cô lắm.

Tần Thọ Diệp lập tức nói: "Ông mau thả con bé xuống!"

"Ha ha, Tần Thọ Diệp, ông đúng là quan tâm đứa con gái này, một khi đã như vậy, làm sao tôi lại có thể bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy chứ?!"

Lão già cười ha ha, trong mắt không ngừng lóe ra ánh sáng điên cuồng, ông đợi lâu như vậy, rốt cuộc đến lúc có thể trả thù rồi!

"Đừng cho là tôi không biết, chuyện năm đó ông cũng có phần tham gia!"

Mắt Tần Thọ Diệp sáng như đuốc, sáng rực nhìn lão già trên đài cao, Lam Thiệu Đường năm đó đã đạt được nhận thức chung với bọn họ, chỉ cần bọn họ giết ông, vậy mọi thứ của ông ở trong Lam Bang, đều sẽ chuyển đến tay bọn họ.

Chỉ là Lam Thiệu Đường không ngờ, ông cũng giữ lại một tay, mới có thể gặp nạn lớn mà không chết!

"Nói là lợi dụng các người, nếu không phải ông vì lợi ích làm mờ mắt, cũng sẽ không bị Lam Thiệu Đường tính kế, cuối cùng càng sẽ không bị ông ta đuổi giết!"

Mỗi chữ Tần Thọ Diệp đều nói vào tâm lý của lão già, vẻ mặt của ông có hơi khó coi, Lam Thiệu Đường đã từng hứa hẹn với ông, là món lợi kếch xù mê người như vậy, làm sao ông có thể không động lòng được cơ chứ?

Cũng bởi vì như vậy, ông làm cho gia tộc suy vong, còn con của ông đã hi sinh trong trận đuổi giết kia.

Lời của ông làm cho lão già lọt vào trong hồi ức trước kia, sắc mặt hơi trầm xuống, tay nắm lan can trước người hơi nắm chặt, bỗng nhiên, ông khẽ cười một tiếng.

"Các người làm tôi mất đi con trai, mất đi tất cả, hôm nay, cha con hai người cũng đừng mong còn sống đi ra ngoài!"

Ánh mắt lão già rét lạnh, tràn đầy ý muốn giết người, nhưng bàn tay ông còn chưa vung xuống, bên ngoài đã truyền đến âm thanh đánh nhau mãnh liệt. "Ông lại có thể..."

Tần Thọ Diệp nhanh chóng lấy súng ra, đánh về phía lão già, lập tức tình hình rơi vào hỗn loạn, Phong Thần sải bước vọt đến về phía bên này, sau lưng lại mang theo một đội ngũ tinh nhuệ.

Trên người Phong Thần mang theo sát khí nồng đậm, mắt thấy sắp bị đối phương bao vây, lão già đi đến trước sợi dây treo ngược Tần Ngôn, một tay ông cầm dao găm, vừa nhìn đám người Phong Thần ép sát từng bước.

"Tất cả dừng tay cho tôi, nếu không mạng của con nhóc này sẽ kết thúc!"

"Dừng tay!"

Phong Thần giơ tay lên, anh nheo mắt lại, nhìn người bị treo ngược giữa không trung: "Lão già chết tiệt, ông tốt nhất thả cô ấy xuống cho tôi, nếu không thì ông sẽ nhanh chóng biến thành tổ ong vò vẽ!"

Lão già hừ lạnh một tiếng: "Dù sao thì tôi cũng không muốn sống, có cô ta theo tôi làm bạn, vậy tôi cũng đáng!"

Tư Đồ Kiều đi đến bên người Phong Thần, trong lòng không khỏi nổi lên một chút lòng thương hại với lão già này, động vào Tần Ngôn, mạng già này của ông đã phải giao vào tay Diêm Vương.

Nhìn từ độ cao kia, nếu như Tần Ngôn rơi xuống, nhất định sẽ ngã chết.

"Có chút kỳ lạ, anh..."

Phong Thần nói mấy câu bên tai Tư Đồ Kiều, Tư Đồ Kiều lập tức im lặng rời đi: "Ông thả Ngôn Ngôn ra, tôi sẽ bỏ qua cho ông, như thế nào?"

Lão già khinh thường cười nói: "Hôm nay mạng của các người đều ở trên tay tôi, cậu lại có thể đe dọa tôi?"

"Ông là nói những quả bom kia sao?" Phong Thần nhìn thấy trên mặt lão già xuất hiện sự cứng ngắc ngắn ngủi, sự lạnh lẽo sắc bén trong mắt anh càng tăng lên: "Những quả bom kia đã thành phế liệu, ông đã không có đường lui."

Khi bọn họ bắt đầu đánh vào, Tư Đồ Kiều đã dẫn một đội ngũ khác đi giải quyết những quả bom kia, năng suất làm việc cũng không tệ lắm.

Trên mặt lão già đã sớm không cười nổi: "Các người nhặt xác cho cô ta đi!"

Nói xong, dao găm trên tay hung hăng cắt dây thừng một cái, con ngươi của Phong Thần co lại, không để ý tới súng của đối phương chỉ về phía mình, vượt qua vài thứ ôm người rơi xuống vào trong ngực.

Mấy tiếng "thịch thịch thịch", Phong Thần ôm người lộn mấy vòng trên mặt đất, bỗng nhiên anh cảm giác được một chút không hợp lý.

"Thần, cẩn thận!"