Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Chương 167: CHỜ CÁC NGƯỜI ĐẾN CỨU THÌ TRỜI ĐÃ TỐI RỒI




Có thể lấy được “công tử” của Đế Quốc Ám Dạ làm vợ, thì chắc chắn là do hương khói tổ tiên ở phần mộ của nhà họ Đường.

“Tôi cũng cảm thấy như vậy!”

Đông Phương Thế Kiêu vừa mới nói xong, thì mấy Mông Chỉ Nghi ngày bình thường vốn lạnh lùng lại bỗng cong khóe môi lên, nhíu mày, kiêu ngạo cười nói.

“Phụt!”

Đông Phương Thế Kiêu đột nhiên nhìn thấy bộ dạng tự luyến kiêu ngạo của Mông Chỉ Nghi thì thiếu chút đã bật cười thành tiếng.

Anh ta đã ở bên cạnh người phụ nữ này lâu như vậy, vậy mà vì sao lại không biết cô ấy còn có một mặt như vậy, chẳng lẽ khi một cô gái yêu đương thì đều như vậy sao, Đông Phương Thế Kiêu rất nghi ngờ.

Đột nhiên cảm thấy có một tia hồng quang từ phía trên đỉnh đầu quét qua chỗ này, Mông Chỉ Nghi vội lôi Đông Phương Thế Kiêu ngồi xuống, sắc mặt mang theo ý im lặng.

Đối phương còn sắp xếp tay bắn tỉa ở trên cao!

“Mấy tên nhãi này, đi giao dịch mà còn chuẩn bị tay bắn tỉa!” Sắc mặt của Đông Phương Thế Kiêu ngây ngẩn, thoáng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua rừng cây phía bên trên.

Trong lòng cũng đã xác định được đại khái vị trí của tên bắn tỉa.

“Nếu đã có tay bắn tỉa, thì chúng ta đi ra từ chỗ này cũng không thể tránh được họng súng của gã ta, cậu có chủ ý gì không?” Sắc mặt của Đông Phương Thế Kiêu chìm xuống, gương mặt như ánh nắng bình thường bây giờ đã có một tầng lạnh lùng, nhíu mày nhìn về phía Mông Chỉ Nghi.

Sắc mặt của Mông Chỉ Nghi cũng có chút khó coi, tay bắn tỉa trốn ở trên cây, ở vị trí cao có thể dễ dàng phát hiện ra bọn họ, chỉ cần hơi động, thì điều chờ đợi bọn họ chắc chắn sẽ là bị súng bắn nổ đầu.

Im lặng một lát, Mông Chỉ Nghi cầm môt viên đá to bằng nắm đấm ở bên cạnh lên, sắc mặt trầm xuống, nói.

“Chỉ có thể dùng nó thử một chút!”

Vẻ mặt của Đông Phương Thế Kiêu cũng trầm xuống, nhìn thoáng qua tảng đá ở trong tay của Mông Chỉ Nghi, sau đó khẽ gật đầu.

Dã Lang và một nhóm người khác đang ở một bên, im lặng ẩn núp, nhìn thấy Cô Ưng bị chịu đau, vẻ mặt của mấy người bọn họ cũng rất khó coi.

“Dã Lang, phải làm sao bây giờ, nếu Cô Ưng còn tiếp tục bị đánh thì sẽ bị đánh chết mất!”

Mấy anh em trong Thiên Ảnh Vệ đều đã đi đến đây, nhìn thấy bộ dạng đang bị tra tấn của Cô Ưng, đương nhiên là không thể chịu được.

“Trước tiên đừng hoảng, đám người này trang bị vũ khí đầy đủ, cho dù bây giờ chúng ta muốn đi lên cứu cũng phải có kế sách, chẳng lẽ anh muốn chúng ta không cứu được Cô Ưng mà ngược lại bị bọn họ bắt sống sao?”

Dã Lang và Cô Ưng đã được huấn luyện bên cạnh nhau từ nhỏ, nhìn thấy anh em tốt phải chịu cảnh này, trong đáy lòng của anh ta cũng rất khó chịu.

Nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm mà mọi người hành động theo tình cảm, đối phương còn có bao nhiêu người ẩn úp trong chỗ tối mà bọn họ không nhìn thấy, thậm chí vũ khí trong tay của đối phương còn nhiều hơn bọn họ, khả năng chiến đấu cách xa nhau như vậy, nếu không có một kế hoạch tuyệt vời thì chính là lấy trứng chọi đá.

Người nọ sau khi nghe Dã Lang nói cũng hiểu được đạo lí này, vẻ mặt hơi tiết chế lại, táo bạo nói.

“Vậy anh nói đi, chúng ta phải làm gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, Cô Ưng sẽ mất mạng.”

Dã Lang nghe xong, ánh mắt hơi khó coi, nhìn về phía Cô Ưng ở phía xa đang bị đánh vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, nhìn thấy bộ dạng bị đánh sưng mặt lên, không nhịn được cảm thấy mũi anh cũng chua chua.

Đáy mắt cũng đã tức giận đỏ lên!

“Mặc kệ đi, lên trước rồi nói!”

Dã Lang càng xem càng không nhịn được nói, quát mạnh một tiếng, liền muốn đứng lên, thì một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vội vàng vang lên từ phía sau.

“Dừng lại!”

Bỗng nhiên nghe được âm thanh quen thuộc như vậy, toàn bộ thân thể của Dã Lang chấn động, đến cả nhóm người của Thiên Ảnh Vệ cũng lộ ra ánh mắt khiếp sợ, sau đó không khống chế được sự mừng rỡ và vui mừng.

“Số một!”

Cái âm thanh quen thuộc lạnh lùng và trầm thấp như vậy, ngoài trừ Đường Nại thì còn có ai nữa.

Một đám người vừa nghe thấy âm thanh của lão đại, đột nhiên thay đổi sự buồn bực vào táo bạo vừa nãy, vội vàng thể hiện ra vẻ mặt kích động và thoải mái.

Vậy mà lão đại lại không có chuyện gì cả.

Không có tin tức nào có thể khiến cho bọn họ kích động và phấn chấn như vậy cả.

Đám người vội vàng nhìn về phía sau, nhưng nhìn nửa ngày cũng không thấy bóng người nào cả, không khỏi nhíu mày lại.

“Ấy, tại sao lại không có ai cả, không phải là vừa nãy đã xuất hiện ảo giác đấy chứ?”

Vẻ mặt của Dã Lang vô cùng nghi ngờ, tự nhủ như vậy, những người khác cũng nhíu mày, nghi ngờ vừa rồi đã xuất hiện ảo giác.

Một thân ảnh thon dải thẳng tắp vẫn luôn giấu ở trên một tàng cây nào đó, đưa mắt nhìn xuống đám đàn em vụng về phía dưới, bất đắc dĩ lên tiếng: “Ở phía trên.”

Lại nghe thấy âm thanh trầm thấp lạnh lùng vang lên một lần nữa, mọi người mới vội vàng nhìn về phía bên trên, vừa hay thấy một góc áo thoáng lộ ra từ một cái cây lớn, đám người thấy người ở trên quả nhiên là số một, mà số một lại không có việc gì cả, lập tức từng người từng người đều vô cùng kích động.

Sự lo lắng trong lòng về sự mất tích của Đường Nại cũng đã biến mất.

“Số một, anh không có việc gì, thật tốt quá rồi.”

Dã Lang nhìn thấy Đường Nại vẫn bình an ngồi ở trên cây, lập tức nhịn không được kích động hô.

“Chờ các người đến cứu thì trời cũng tối tồi” Đường Nại lạnh lùng lên tiếng, âm thanh mang theo vài phần khinh thường, lạnh lẽo: “Ngoan ngoãn nằm sấp xuống!”

Nghe được tiếng nhắc nhở của Đường Nại, mọi người của Thiên Ảnh Vệ lập tức ngoan ngoãn tiếp túc nằm sấp xuống, ẩn nấp ở trên mặt đất.

Có sự tồn tại của Đường Nại, giống như đã rót một dòng nước ấm vào lòng của mọi người, sự bực bội tức giận vốn dĩ cũng đã biến mất theo sự xuất hiện của Đường Nại, bởi vì người đàn ông đó không phải là ai khác, mà chính là thần trong mắt của đám người Thiên Ảnh Vệ bọn họ.

Là một vị thần không gì không làm được

Đám người vừa mới yên tĩnh lại, thì ở chỗ khác lập tức truyền đến một tiếng va đập nhỏ.

Tiếng va chạm mặc dù không lớn, nhưng có thể khiến cho đám người Thiên Ảnh Vệ vẫn đang vô cùng chú ý nghe được rõ ràng, ánh mắt lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.

Sau khi nhìn thấy, tất cả mọi người dường như đều bị dọa đến mức trái tim đều nhảy ra ngoài, con ngươi không nhịn được hơi trợn to lên, đến cả miệng cũng không nhịn được mà há ra thành hình chữ O.

Mà Đường Nại vẫn luôn ở trên cây, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nhỏ bé đó, ánh mắt cũng chấn động, đáy mắt vốn lạnh lùng vô tình trong chốc lát lại hiện lên sự thâm tình, quyến luyến và yêu thương, thế nhưng ngay khi anh vừa nhìn thấy người phụ nữ kia đang định làm gì ở đó

Đôi mắt thâm thúy u ám lập tức hiện lên sự kinh ngạc và sợ hãi.

“Số một, là mợ chủ!”

Rốt cuộc Dã Lang cũng đã tìm lại được âm thanh trước bóng dáng vừa nhỏ bé lại có khí thế mạnh mẽ như vậy, cũng rất ngạc nhiên, thật vất vả mới bình tĩnh lại, tìm được âm thanh nói với Đường Nại vẫn đang ở trên cây.

Giờ phút này Đường Nại ở trên cây cần gì Dã Lang nhắc nhở, vừa nhìn thấy người phụ nữ mà trong lòng anh luôn nhớ thương đang gặp nguy hiểm, càng không dừng lại một chút nào cả, thân thể thon dài thẳng tắp lập tức nhảy xuống, lộn mấy vòng rơi vào bên trong bụi cỏ.

“Bịch! … A!”

Bởi vì động tác lăn dùng sức quá nhiều, khiến cho lưng của anh vốn dĩ đã bị bỏng, lại phải lăn xuống, cọ sát với cỏ dại, bụi gai và đá nhỏ ở trên mặt đất, khiến cho anh càng thêm đau đớn.