Bá Y Thiên Hạ

Chương 240: Đổ chú vi lỗ quyết đấu hành




- Quyết đấu? Với thực lực của ngươi như thế này thì làm sao có thể quyết đấu với bổn Hoàng chứ?

Ba Nhĩ Hi Đặc lộ ra vẻ khó hiểu.

Đoạn Vân giải thích:

- Ta nói là cho thủ hạ chúng ta đánh vài trận tỷ thí. Như vậy đi, các ngươi không phải có mười lăm người đang nằm trong tay chúng ta sao? Chúng ta sẽ đấu sáu trường tỷ thí. Mười Hải Tộc bình thường sẽ là vật cược cho một lần tỷ thí, chỉ cần các ngươi thắng, mười đại cao thủ Hải Tộc cấp mười một sẽ trả lại cho các ngươi. Còn tứ đại Hải Vương và Vi Nhi thì chia ra làm vật cược cho các tỷ thí khác, các ngươi thắng một trận, ta sẽ trả lại cho các ngươi một người.

- Được lắm. Bổn Hoàng đồng ý. Mặc dù ta không biết vì sao ngươi tự tin như thế, nhưng ngươi muốn đưa thủ hạ của ngươi cho ta giết, vậy bổn Hoàng cũng không thể ngăn ngươi được. Ngươi nói, rốt cuộc làm sao quyết đấu đây? - Vẻ mặt Ba Nhĩ Hi Đặc rất uy nghiêm chấp thuận.

Đoạn Vân nhìn thực lực của đám Hải Tộc, ngẫm nghĩ suy tính một lát rồi nói:

- Bên kia ngươi có một trăm hai mươi cao thủ nhìn qua như là Hộ vệ Hải Tộc, còn ta bên này vừa lúc cũng có một trăm hai mươi Thú nhân Hộ vệ. Ta xem, cứ để họ đánh với nhau một trận đi, coi như họ đánh trận đầu.

- Từ từ...! Ngươi nói là Thú nhân Hộ vệ hả? Có phải đầu óc ngươi hư hỏng chập mạch nặng rồi không? Đám Thú Nhân đến cả Thần cấp cũng chưa tới, ngươi còn dám đưa bọn chúng ra đấu với võ sĩ Hải Tộc cấp mười một của bổn Hoàng, chẳng lẽ ngươi muốn dùng loại phương thức đưa dê dâng miệng cọp này để làm giảm bớt lửa giận của ta sao?

Hải Hoàng hỏi có chút khó tin. Theo hắn nghĩ Đoạn Vân tuyệt đối là muốn đưa thủ hạ mình ra chịu chết. Thú Nhân, xem ra cũng không khác nhân loại cho lắm, chỉ mạnh hơn chút ít. Hắn cũng biết, Thú Nhân bình thường không có khả năng xuất hiện cao thủ Thần cấp được. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Việc này không phiền hà đến Ngài phí tâm. Trận thứ hai, ta nghĩ để cho tứ đại cao thủ Hải Tộc của các ngươi, à, phải trừ đi Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc và Sa Ngư Hoàng Ba Lạp Cương. Bốn đại cao thủ này sẽ đấu với hai mươi Ma thú thủ hạ của ta. Mặc dù lần này nhân số của chúng ta chiếm ưu thế một chút, nhưng thực lực của chúng ta xem ra hơi yếu, còn bốn đại cao thủ các ngươi hẳn đều là cấp mười hai rồi. Sắp xếp vậy có được không?

- Không có vấn đề gì! Nhưng chúng ta như vậy bên này chỉ còn lại có bổn Hoàng và Ba Lạp Cương thôi. Vậy làm sao đấu đủ sáu trận đây? - Ba Nhĩ Hi Đặc vẫn một vẻ hồ nghi nhức óc.

Đoạn Vân nói:

- À, là như thế này! Bởi vì thủ hạ của ta cũng có vài tên muốn so chiêu với hai siêu cấp cao thủ các ngươi. Do đó, ta nghĩ hai đại cao thủ các ngươi một người đánh hai trận.

- Lão Đại, hai trận đánh như thế nào? - Đạt Nhĩ Ba hơi vội vàng khẩn cấp hỏi.

Đoạn Vân cười cười, không để ý đến Đạt Nhĩ Ba, nói:

- Vì hai cao thủ này thật sự quá lợi hại, do đó chúng ta không có khả năng một đối một với các ngươi được!

- Ha ha ha, cho dù các ngươi lên hết, ai có thể làm khó dễ được ta? - Sa Ngư Hoàng Ba Lạp Cương thú vị bật cười lớn.

- Không, chúng ta sẽ không lên hết đâu. Là như thế này, các ngươi xin nhìn đây! Ta chia đám thủ hạ còn lại ra làm bốn phần. Bảy Cuồng Chiến sĩ một nhóm, mười người này chính là mười đại cao thủ của Thần Long đảo, năm tên này, là vài Ma sủng không còn dùng được của ta …

- Lão Đại, điên à, chúng ta làm sao không còn dùng được chứ? - Phì Tử chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói vẻ hờn giận.

Đoạn Vân cười quát lớn:

- Đại nhân nói chuyện tiểu hài tử đứng một bên im lặng mà nghe! À, còn có ba tên này, Thần Long đảo Đảo chủ Âu Đặc Tư, còn có hai con của hắn nữa!

- Thiếu gia, ngươi không cho ta đánh à? - Diệp Cô Thành nói với Đoạn Vân.

- À, bối rối quá! Còn có đại hộ vệ Diệp Cô Thành của ta. Hắn thì... Thì làm quái còn gì mà đánh … cái này … tính ra... Để cho hắn trực tiếp đánh với Thái tử Ốc Đặc Nhĩ của Bắc Hải đi. Ốc Đặc Nhĩ Nhạc phụ đại nhân, vất vả cho ngươi rồi!

Đoạn Vân cười nói. Từ vẻ mặt hắn xem ra hắn rất tự tin khi an bài cục diện trường quyết đấu.

- Đoạn Vân, ta muốn biết tại sao ngươi tự tin như thế? Chẳng lẽ ngươi không hề thương xót cho thủ hạ của mình? - Ba Nhĩ Hi Đặc hỏi rất bình thản.

Đoạn Vân cười cười quỷ dị, nói:

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Còn nữa, ta tuyên bố quy tắc quyết đấu. Trong quyết đấu sinh tử nên không thể đầu hàng. Kết cục thất bại chỉ có hai, trở thành tử thi, hoặc là trở thành tù binh. Còn có nghi vấn gì nữa không?

Đông Hải Sa Ngư Hoàng nghe Đoạn Vân nói thế, cười nói:

- Ha ha, nguyên là ngươi định đầu hàng. Nhưng đã là quyết đấu, vậy thì không cho phép đầu hàng đâu. Do đó, trong quá trình quyết đấu, cho dù các ngươi đầu hàng, chúng ta theo qui tắc vẫn đánh chết!

Nghe thế, Đoạn Vân nhíu nhíu mày lắc đầu, nói:

- Như vậy đi, sửa lại một chút thôi! Không cho phép đầu hàng, không cho phép lui về phía sau!

- Vậy bắt đầu nhé? Nhưng trước tiên, phiền ngươi đem những Hải Tộc bị ngươi cầm tù ra đây cho chúng ta xem cái đã! - Ba Nhĩ Hi Đặc nói với vẻ mặt nghiêm lạnh.

Đoạn Vân cười cười, vỗ vỗ tay. Chẳng mấy chốc, Tiểu Bạch tự mình mang theo Nhân Ngư Công chúa Ngải Vi Nhi xuất hiện trên tường thành.

- Hoàng gia gia, Phụ vương...!

Ngải Vi Nhi nghẹn ngào khích động quay về phía Hải Hoàng và Thái tử đang đứng trên không trung kêu lớn.

- Vi Nhi, tên cầm thú này đã có làm gì ngươi chưa...?

Đã lâu không gặp con gái, Nhân Ngư Thái tử Ốc Đặc Nhĩ vừa xúc động vừa lo lắng. Còn Hải Hoàng tựa hồ chỉ có chút hưng phấn. Xem ra, "khối băng sơn" mỹ nữ của họ ở Bắc Hải quả là cũng rất có tình cảm. Nhưng Đoạn Vân phát hiện, trong ánh mắt của Hải Hoàng tựa hồ thiếu cái gì đó. Nhưng hắn chỉ cho rằng đó là vì làm Hoàng đế lâu quá rồi, nên nhân tính cơ bản cũng bị tiêu vong.

- Phụ vương, con không việc gì cả. Hắn luôn luôn đối xử với con rất tốt. Chỉ có điều hắn phong ấn một thân thực lực của con. Bọn Ba Tây thúc thúc cũng đều bị hắn bắt rồi, nhưng con cũng không biết hắn giam giữ họ ở đâu nữa! - Ngải Vi Nhi quay về phía không trung gào lớn lên.

Đoạn Vân cười hềnh hệch, đon đả nói:

- Nhạc phụ đại nhân, kỳ thật ta cũng rất thích con gái của ngươi, mà con gái ngươi cũng đồng ý gả cho ta rồi. Do đó, ta muốn cưới Vi Nhi làm vợ, không biết ý Ngài thế nào?

Ốc Đặc Nhĩ sắc mặt trầm trọng nói:

- Hừ! Ngươi đừng có nằm mơ! Chốc nữa đây ngươi sẽ trở thành người chết rồi. Con gái ta làm sao có thể gả cho một người chết được chứ? Hơn nữa, cho dù chúng ta tha cho ngươi, nó cũng không thể gả cho một tên nhân loại bình thường được. Lần này, cho dù không chết, ngươi cũng sẽ biến thành tàn phế!

- Đừng thế mà! Phụ vương, ngươi không thể tha cho hắn sao?

Ngải Vi Nhi nghe Phụ vương muốn xuống tay cạn tàu ráo máng với Đoạn Vân, ai oán thất sắc bật thốt lên.

- Vi Nhi, ngươi không phải là thích cái tên nhân loại tà ác này đó chứ?

Nghe Ngải Vi Nhi cầu tình cho Đoạn Vân như thế, Ốc Đặc Nhĩ giật mình hỏi. Dưới sự truy vấn của Ốc Đặc Nhĩ, Ngải Vi Nhi lại đỏ mặt. Đoạn Vân đại sắc lang này vừa thấy nàng đỏ mặt bẽn lẽn thẹn thò thì thần tình phát ngây phát ngốc. Ai, mị lực của mình xem ra lại tăng trưởng không ít rồi.

- Oan nghiệt! Đoạn Vân, hôm nay ngươi nhất định phải chết!

Thấy vẻ mặt đỏ lựng như ráng chiều của Ngải Vi Nhi, Ốc Đặc Nhĩ kích động không cách nào diễn tả hết được.

- Như thế nào, chúng ta có thể bắt đầu trận tỷ thí đầu tiên chưa?

Đoạn Vân quay về đám Hải Tộc trên không trung khiêu chiến.

- Tứ đại Hải Vương đâu? - Ba Nhĩ Hi Đặc nói rất nghiêm túc.

Đoạn Vân lập tức lấy từ Không gian giới tử ra một khối tượng băng của Hứa Đức Lạp, rồi ra lệnh cho Ngưu Ma Vương làm tan nó ra. Rồi chỉ vài phút sau khi được Đoạn Vân chữa trị, Hứa Đức Lạp tỉnh dậy.

Nhưng câu nói đầu tiên của hắn sau khi tỉnh lại là:

- Thả ta đi mà!

Đoạn Vân nhớ lúc trước mình quên không điểm á huyệt của hắn, khi Âu Đặc Tư đóng băng hắn, phỏng chừng hắn đang cầu xin tha thứ.

Chứng kiến Đoạn Vân cứu sống bức tượng băng Hứa Đức Lạp, cả đám Hải Tộc đều cảm thấy tột cùng nghi hoặc.

- Như thế nào? Về phần những người khác, để phòng việc các ngươi nói không giữ lời, do đó ta không đưa họ ra đây. Trên thế giới này, ngoại trừ ta, không có ai có thể làm họ sống lại được đâu! - Đoạn Vân vẻ uy nghiêm khẳng định.

- Hải Hoàng đại nhân, họ đích thật...!

Hứa Đức Lạp thấy rõ tình thế, muốn ra hiệu cho Hải Hoàng về thực lực của đám người Đoạn Vân, nhưng Đoạn Vân lập tức tiến lên điểm á huyệt của hắn. Cả người hắn vốn không thể nhúc nhích, bây giờ đến cả mở miệng cũng không còn làm được nữa.

- Được rồi. Đừng nói chúng ta khi dễ ngươi, nơi này là địa bàn của ngươi, tất cả chúng ta đều nghe ngươi an bài. Địa điểm và thứ tự trận đấu do ngươi đưa ra! - Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc dâng cao chiến ý.

- Được! Trận đầu do một trăm hai mươi võ sĩ Hải Tộc của các ngươi đánh với một trăm hai mươi Thú nhân hộ vệ của ta. Địa điểm là ở ngoài thành, cũng chính là khu đất trống dưới chân các ngươi đó. Nhưng, các ngươi phải lui ra phía sau hai dặm!

Đoạn Vân chỉ vào khoảng đất trống dưới chân họ. Sau khi đám Cự long ở Đường Cổ Lạp Sơn lần đầu tiên xâm phạm lãnh thổ của Đoạn Vân, năm mươi đầu Cự long đã bị Ma tinh đại pháo bắn rơi ở khu đất đó. Lần đó, năm mươi đầu Cự long đã có cống hiến không ít, rơi xuống làm đất ở khu vực đó được lèn xuống rất chặt. Sau đó Đoạn Vân lại còn đặc ý sai người dùng xi măng trát lại một lần, biến khối đất đó trở thành một tràng đấu võ rất lý tưởng.

- Từ từ, trước tiên ngươi phải nói là vật đánh cược lần này là gì chứ? - Ốc Đặc Nhĩ nhìn con gái mình nói vẻ kích động.

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Đánh cuộc lần này hả? Ta nghĩ ngươi cũng không hy vọng đánh cược Ngải Vi Nhi đó chứ? Đánh cuộc lần này là thập đại cao thủ Hải Tộc của các ngươi.

Chẳng mấy chốc, dưới sự chỉ đạo của Đoạn Vân, đám Hải Tộc đã lui ra phía sau hai dặm, còn một trăm hai mươi võ sĩ Hải Tộc cầm những vũ khí đặc biệt ở đáy biển, dùng hình thái loài người đứng ở rất nghiêm chỉnh ở khối đất trống ngoài thành.

Một trăm hai mươi Thú nhân Hộ vệ của Đoạn Vân đứng trên tường thành nhìn Đoạn Vân với vẻ rất hưng phấn.

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Trên người các ngươi có thuốc để bảo vệ tánh mạng rồi chứ? Thực lực các ngươi cũng đã đủ mạnh, trận chiến này đối với các ngươi thì chắc hẳn cũng không phải là việc khó khăn quá sức. Thực lực của các ngươi đều là cấp mười một hậu giai rồi, đối mặt với một trăm hai mươi Hải Tộc, ta nghĩ với hình thái loài người của họ thì chúng ta có thể ra tay tàn sát hơn phân nửa. Các ngươi cứ phóng tay phóng chân mà tàn sát đi. Bình thường trong khi huấn luyện, các ngươi không phải nói bị gò bó tay chân, đánh nhau không thoải mái sao? Lần này, ta muốn xem xem các ngươi dũng mãnh như thế nào trước mặt địch nhân. Mẹ kiếp, Ma tinh của Hải thú cấp mười một chắc rất có giá. Ha ha...! Truyền hiệu lệnh của ta, xếp thành trận hình nghênh địch!

- Rõ!

Sau một tiếng hô lớn, Thú nhân Hộ vệ nhảy ào xuống tường thành, hướng về phía một trăm hai mươi Hải Tộc cao thủ lao tới.

Trong nháy mắt, một trăm hai mươi Thú nhân Hộ vệ đã chỉnh tề đứng thành một nhóm đối diện với đám võ sĩ Hải Tộc.

Thấy hai đội ngũ đã chuẩn bị sẵn sàng, Đoạn Vân gầm lên:

- Hai quân chuẩn bị... Quyết đấu bắt đầu!

Sau tiếng hô "bắt đầu" của Đoạn Vân, Thú nhân Hộ vệ, võ sĩ Hải Tộc hộc tốc lao vào nhau đánh giết.