Bá Y Thiên Hạ

Chương 250: Khuyến hàng cuồng tưởng nhân ngư khủng




Sau khi đã điều trị cho mỹ nhân ngư gợi cảm của mình, tâm tình của hắn vui như hội, hí hửng đi tới phòng giam Nhân Ngư thái tử Ốc Đặc Nhĩ. Hiện tại, Sa Ngư Hoàng đã bị đám thủ hạ của hắn đánh cho trọng thương, thân thể đã phần lớn đã bị phế. Cha của Ngải Vi Nhi, Nhân Ngư thái tử Ốc Đặc Nhĩ, cũng vì có liên quan tới Hải dương mị hoặc mà bị biến thành một lão đầu tóc bạc phơ. Còn ba tên Hải tộc cao thủ cấp mười hai, toàn bộ bị trọng thương. Năm đại cao thủ Hải tộc này, ngoại trừ Ốc Đặc Nhĩ ra, toàn bộ đều bị hắn đóng băng lại. Nhưng, đối với tới tên Đoạn Vân biến thái này, hắn cho rằng nếu đóng băng đám thương binh lại, lúc đó không cảm giác được sự đau khổ, như vậy quá tiện nghi cho chúng rồi. Vì vậy, Đoạn Vân nhất nhất giải đông cứu tỉnh một đám Hải tộc. Tam đại cao thủ cấp mười hai, bị đóng băng trước khi hóa hình, do đó hắn giam chúng cùng chỗ với Ốc Đặc Nhĩ. Tên đầu cá mập khổng lồ thì vì bị thương quá nặng không thể hóa hình, nên hắn tìm một căn phòng lớn bỏ y vào đó, rồi ra lệnh cho Thú nhân hộ vệ canh giữ nghiêm ngặt.

Không quản tới năm tên Hải tộc cao thủ này nữa, Đoạn Vân đầu tiên ra lệnh hai Thú nhân võ sĩ áp giải Ốc Đặc Nhĩ tới một gian phòng. Hắn muốn thử dùng một phương thức rất hòa bình để thu phục hai đại thế lực ở Hải tộc. Đầu tiên, Đoạn Vân muốn đem Nhân Ngư thái tử ra khai đao.

Nhìn Ốc Đặc Nhĩ già nua, Đoạn Vân ngoắc tay ra hiệu cho một thủ hạ, ghé tai gã nói nhỏ, tên võ sĩ đó lập tức dùng một tốc độ rất khoa trương biến mất khỏi chỗ của mình.

- Đoạn Vân! Tại sao ngươi lại đem ta tới nơi này, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?

Thương tổn của Ốc Đặc Nhĩ dù sao cũng không nghiêm trọng như Vi Nhi, với lại thực lực của y rất cường hãn, tuy nói y là một lão đầu, nhưng khí lực để nói chuyện thì còn rất dồi dào.

Đoạn Vân cười he he trả lời:

- Thái tử điện hạ cần gì phải sốt ruột thế? Chẳng lẽ ngươi không muốn phụ hoàng ngươi sống lại? Ngươi cũng biết mặc dù phụ hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc của ngươi đã chết, nhưng thực lực của lão đã là cấp mười ba, chỉ cần linh hồn còn tồn tại ta cũng có thể cứu sống được.

- Ngươi có thể cứu sống phụ hoàng ta thật chứ? Đối với người chết, cho dù là Sinh Mạng nữ thần cũng chưa chắc có biện pháp cứu sống được đâu.

Ốc Đặc Nhĩ nói vẻ kích động.

Đoạn Vân rất nhàn nhã tựa lưng vào ghế, vẻ mặt ẩn hiện vẻ khoái chí, khẽ gật đầu:

- Ta nói có thể chữa cho Ba Nhĩ Hi Đặc sống lại, nghĩa là có thể làm được. Hơn nữa, ta còn có thể khôi phục lại cho ngươi nữa giống như trước, không … so với lúc trước còn trẻ hơn nữa.

- Ngươi nói ngươi có thể khôi phục cho ta về lại hình dáng ba mươi mấy tuổi hả? Điều này sao có thể?

Ốc Đặc Nhĩ nói với nét mặt khó tin.

Đoạn Vân gác chân lên bàn, nói đủng đỉnh vẻ dễ dàng:

- Với Đoạn Vân ta, không có cái gì không có khả năng. Ngươi chớ quên, ta là một tế tự, một tế tự có năng lực kỳ lạ. Vừa rồi ta vừa mới trị liệu thành công cho Ngải Vi Nhi. Vi Nhi bây giờ mặc dù chưa khôi phục lại dung mạo hai mươi tuổi lúc trước, nhưng cũng đã khôi phục thành công tới ba mươi tuổi rồi.

- Ngươi nói thật chứ? Vi Nhi, nó khỏe không?

Nghe Đoạn Vân nói thế, tuy chẳng biết thật giả ra sao, nhưng Ốc Đặc Nhĩ thân làm phụ mẫu lúc này lộ ra vẻ mặt vô cùng hưng phấn không thể dấu được.

- Phụ vương.

Bỗng nhiên thanh âm Ngải Vi Nhi từ ngoài cửa truyền tới, trong ngữ khí mang theo nỗi mong nhớ vô bờ. Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn dắt của một Thú nhân võ sĩ, nàng xuất hiện trên bậc cửa.

- Vi Nhi.

Ốc Đặc Nhĩ đang đứng giữa phòng, vừa thấy Ngải Vi Nhi lập tức đứng lên đón con. Vài thủ hạ của Đoạn Vân đang muốn ngăn trở, thấy hắn đưa mắt ra hiệu liền vội rụt tay lại. Trong tích tắc, hai cha con đau khổ ôm nhau giữa phòng.

- Phụ vương! Cha không việc gì chứ? Xem ra cha già đi rất nhiều.

Nắm cánh tay Ốc Đặc Nhĩ, Ngải Vi Nhi khóc lóc thảm thiết rồi đánh giá sự già nua của phụ vương mình.

- Vi Nhi, phụ vương không có việc gì đâu.

Ốc Đặc Nhĩ cũng rất kích động, hai hàng nước mắt không kìm được chảy dài xuống cặp má nhăn nheo.

Đoạn Vân rất thích ý dựa ghế ngồi nhìn cảnh đó, xem ra cảnh đoàn tụ ở nơi nào cũng tràn đầy xúc động. nguồn TruyenFull.vn

Một lát sau, Ngải Vi Nhi tạm thời rời khỏi vòng tay Ốc Đặc Nhĩ, nàng đi đến trước mặt Đoạn Vân, rồi đột nhiên quì xuống trước mặt hắn.

- Đoạn Vân ta van chàng, hãy cứu phụ vương của ta. Ta nguyện ý làm trâu làm ngựa hầu hạ ngươi cả đời. - Ngải Vi Nhi vẻ mặt khẩn thiết van xin.

Thấy giai nhân quỳ xuống, Đoạn Vân thật sự quả rất khó chịu. Hắn lập tức dùng chân khí nâng Ngải Vi Nhi lên, khuyên nhủ:

- Vi Nhi, chuyện phụ vương và Hoàng gia gia, nàng cũng không thể làm chủ được. Nàng trước hết đứng qua một bên, ta cam đoan rằng sẽ không để cho phụ vương nàng chết đâu. Còn khôi phục cho lão có được như lúc ban đầu hay không, vậy phải xem phụ vương nàng có nguyện ý hay không hay không nữa. Người đâu, dẫn Vi Nhi đi.

- Vân... Ta van cầu chàng.

Ngải Vi Nhi không dám để mặc chuyện này, bởi vì nàng biết chỉ cần Đoạn Vân nguyện ý, phụ vương của nàng cũng có thể khôi phục lại tuổi thanh xuân.

- Vi Nhi tiểu thư, xin theo ta.

Tên Thú Nhân bước đến khom người mời với Vi Nhi. Nàng nhìn thấy Đoạn Vân đang nhắm hai mắt, rồi nhìn nhìn Ốc Đặc Nhĩ già nua, cắn môi bất lực bước ra ngoài.

- Đoạn Vân, ngươi muốn thế nào?

Khi Ngải Vi Nhi đi rồi, Ốc Đặc Nhĩ có chút kích động nói với hắn.

Đoạn Vân từ trên ghế đứng lên, hứng thú đánh giá Nhân Ngư trước mắt mình. Sau khi quan sát kỹ lưỡng một phen, hắn cười nhận xét:

- Ốc Đặc Nhĩ, ngươi quả thật sự là có thực lực cường hãn nhỉ. Sinh mạng năng lượng đã lưu thất hơn một nửa rồi mà còn có thể đứng vững như thế này. Nhưng dưới tình huống ngươi bị trọng thương mà sinh mạng năng lượng bị mất đi, thân thể ngươi đã phải chịu nội thương nghiêm trọng một lần nữa. Nhưng ta có thể nói với ngươi thế này, nếu ta không chữa trị cho ngươi, cho dù ngươi có thể may mắn sống sót, thực lực của ngươi đại khái cũng không còn lại bao nhiêu nữa đâu. Cả người ngươi đầy thương tích, cho dù có sống toàn thân cũng sẽ tê liệt. Ta ước đoán, tình huống tốt nhất là sau khi vết thương khỏi hẳn, thực lực đạt tới được thần cấp đã là vạn hạnh lắm rồi. Bình thường cũng chỉ đạt tới thánh cấp thôi. À, mà thánh cấp Nhân Ngư hẳn là cũng còn tốt đấy nhỉ. Chỉ không biết Nhân Ngư vừa sinh ra là cấp mấy ta? Ha ha ha…

- Đoạn Vân, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Nghe hắn nói thế, Ốc Đặc Nhĩ tỏ ra rất thống khổ. Đích xác, một siêu cường giả cấp mười hai hậu giai, thoáng cái thực lực đã giáng xuống tới đến cả thần cấp cũng không đạt, vô luận là ai cũng sẽ khó có thể chịu đựng được.

Đoạn Vân dùng một loại ánh mắt rất uy nghiêm nhìn Ốc Đặc Nhĩ, nói nghiêm nghị:

- Ta muốn Bắc Hải của các ngươi.

- Không được.

Nghe Đoạn Vân lại đưa ra điều kiện như vậy, Ốc Đặc Nhĩ ngoác miệng phản đối.

Cười lạnh một tiếng, Đoạn Vân nói:

- Không được sao? Ốc Đặc Nhĩ, ta khuyên ngươi nên thức thời đi. Lúc này, Bắc Hải bộ tộc các ngươi đã không còn bao nhiêu thực lực. Ngươi chớ quên phụ hoàng ngươi bây giờ là một cổ thi thể. Còn trong Bắc Hải bộ tộc của ngươi, Thất Đại Hải vương cũng chỉ còn lại Nhị Hải vương đệ đệ ngươi và Tam Hải vương muội phu của ngươi mà thôi. Hà hà… hai đại cao thủ cấp mười hai, thật sự là cường đại ha. Các ngươi có bao nhiêu lực lượng cấp mười một đây? Một trăm hai mươi võ sĩ cấp mười một lần trước, ngươi đừng nói cho toàn bộ đều là thế lực của Đông hải đó nhé? Thần cấp hả? Một ngàn hay là hai ngàn? Cửu cấp thì sao, chắc là không tới một vạn? À, được rồi, Bắc Hải bộ tộc các ngươi được xưng là có trên một ức Hải tộc tướng sĩ, ta đây muốn biết trong đại quân Hải tộc của ngươi, tổng số có bao nhiêu Hải thú có trí tuệ?

- Ngươi....

Nghe ngữ khí hắn có chút quái dị, Ốc Đặc Nhĩ vừa tức vừa sợ, lão hoàn toàn không ngờ, nam nhân trước mắt nhìn như không có đến nửa điểm thực lực, thế mà hiểu rất tường tận về tình hình Bắc Hải của mình.

Đoạn Vân vừa nói dứt lời, lại tiếp tục:

- Được rồi! Ngươi xem thực lực thủ hạ Thần Long của ta có tốt không? Hẳn là phải coi như là đồ tốt chứ hả. Ta nghĩ, sau khi Long nhập đại hải, bằng vào chủng tộc thiên phú, cộng với đại quân hơn mười vạn trí tuệ Hải thú thủ hạ, nếu muốn khai chiến với Bắc Hải các ngươi, gần như nắm chắc phần thắng. Dù sao các ngươi đều trở thành tù binh rồi, hai hải vương còn lại, căn bản không đủ gây khó khăn cho ta. Dù sao Thần Long không phải mấy con thằn lằn ở Đường Cổ Lạp Sơn, Thần Long bộ tộc, họ trời sinh đã là hoàng giả trên biển. Ta dám khẳng định, trong Đại Hải cho dù là một Thần Long cấp mười một bình thường, nếu cần chống lại một đầu Hải thú cấp mười hai cũng tuyệt đối đánh thắng. Hơn nữa, long uy của Thần Long là một thứ uy áp mà tất cả Hải thú cường đại không thể ngăn cản được. Nếu ta đem mười đại Thần long đưa tới Bắc Hải các ngươi, ta dám cam đoan, cả Bắc Hải các ngươi xem như có thể không còn tồn tại nữa.

- Ha ha… Đoạn Vân! Những lời này mà ngươi cũng có thể khoe môi, múa mép được sao. Ta nhìn thấy mấy con xú trùng kỳ quái màu vàng kim đâu có cái gì goi là chủng tộc thiên phú đặc biệt đâu chứ? Nhìn họ là biết là ma thú sinh ra ở rừng rậm. Ngươi đưa họ lên làm bá chủ trên biển, ta xem những lời này của ngươi, tựa hồ hơi khoác loác rồi. - Nghe Đoạn Vân nói thế, Ốc Đặc Nhĩ vểnh râu cười.

Đoạn Vân lắc đầu, tiếp tục:

- Tin hay không do ngươi thôi. Thần Long có thủy hệ thiên phú, đó là chủng tộc khác không so sánh được. Hừ, ta cần gì phải nói với ngươi điều này chứ? Đơn giản một chút, thẳng thắn một chút, các ngươi có đáp ứng điều kiện ta vừa nói không? Nên nhớ, còn có thể cứu sống cả phụ hoàng ngươi nữa đó.

Nghe hắn vừa nói như vậy, Ốc Đặc Nhĩ lâm vào tình cảnh rất khó xử. Lúc này, sự cường đại của Đoạn Vân là không có gì phải nghi ngờ nữa. Thú nhân võ sĩ cường đại, ma thú dũng mãnh, Thần Long bộ tộc chiến lực mười phần, lại còn có một đám siêu Cuồng chiến sĩ làm cho người ta nghe qua là sởn tóc gáy... tất cả những người này đều là chung đoan vũ lực mà Đoạn Vân đã đưa ra. Lực lượng như vậy so với Bắc Hải bây giờ thì đích thực là mạnh hơn vài phần. Xem ra, vận mệnh của bộ tộc Bắc Hải chắc sắp kêt thúc nhưng Ốc Đặc Nhĩ vẫn không hề biểu hiện chút lo lắng nào. Lão cho rằng, dù sao Hải giới cũng rất rộng lớn, lớn hơn nhiều so với những gì Đoạn Vân có khả năng giải thích được. Hơn nữa, vũ lực của Bắc Hải cũng không chỉ thuần túy chỉ như hắn biết.

- Đoạn Vân, việc đưa toàn tộc đầu hàng dưới cờ của ngươi là một sự tình rất trọng đại, ta không thể làm chủ được. Hay là ngươi cứu sống phụ hoàng ta trước đi, sau đó ngươi nói với ông ấy.

Sau khi đảo con ngươi giống như rang lạc, Nhân Ngư Ốc Đặc Nhĩ phun ra vài câu làm cho Đoạn Vân cơ hồ muốn thổ huyết tại chỗ.

Hắn nổi giận đùng đùng muốn xịt cả khói:

- Hừ, không cứu. Để cho Hải Hoàng của các ngươi cứ chết như vậy cũng được. Dù sao Bắc Hải bộ tộc các ngươi cũng chẳng còn bao nhiêu thực lực nữa. Ta sẽ ra lệnh cho Thần Long bộ tộc tấn công Bắc Hải. Ta tin rằng không tới vài ngày, Bắc Hải bộ tộc các ngươi sẽ toàn bộ bị tiêu diệt. Các ngươi đã muốn diệt tộc, ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi. Ta xem các ngươi làm sao ngăn cản được mấy ngàn thần cấp và mấy vạn thánh cấp của Thần Long bộ tộc ta. Các ngươi muốn tìm chết, vậy thì cứ đợi đó.

- Thần cấp? Thánh cấp? Ta thấy thần cấp thánh cấp của ngươi khi vào biển rộng sẽ trở thành cấp mấy đây?

Ốc Đặc Nhĩ cười lạnh thách thức, nhưng trong lòng lại vô cùng xáo động. Lực lượng này quả là quá sức kinh khủng.

- Phải không? Nhưng ta đang nói đến Hải thú mà

Đoạn Vân lạnh lùng cười trả lời. Kỳ thật Thần Long đảo bây giờ, số lượng Hải thú thần cấp cũng vào khoảng bảy trăm, trong đó có năm trăm Hải thú thần cấp sơ trung giai, một trăm hai mươi Hải thú thần cấp hậu giai hoặc đỉnh giai. Nhưng lực lượng cửu cấp thì phải quá một vạn. Số lượng Hải thú cấp tám thì phải nói là tuyệt đối kinh khủng, có mười vạn con. Đại quân như vậy nếu phối hợp với đám chung đoan, muốn công nhập Bắc Hải, thật sự cũng chẳng phải là việc gì khó khăn.

- Không có khả năng này. - Ốc Đặc Nhĩ tỏ ra vô cùng khiếp sợ.