Bá Y Thiên Hạ

Chương 339: Thế giới tẫn đầu




- Đại băng sơn, ta rất muốn biết từ đây mà đi tiếp về phía nam thì tới nơi nào?

Sau khi thu phục được con Băng Long tiền sử cường hãn, Đoạn Vân nhìn về phía băng tuyết mênh mông ở phía nam trong lòng không khỏi nổi lên sự tò mò hỏi.

- Chủ nhân, chỗ ta bị phong ấn đã là cực nam rồi. Nếu tiếp tục đi về phía nam chắc sẽ tới tận cùng của thế giới.

Đại băng sơn biến thân thành một vị trung niên nam tử cung kính trả lời.

- Tận cùng của thế giới? Chẳng lẽ thế giới này thật là trời tròn đất vuông sao?

Đoạn Vân càng tò mò hơn. Chẳng lẽ thế giới này không giống như những gì mà mình tưởng tượng?

- Trời tròn đất vuông? Chủ nhân nói thật là kỳ quái. Ta không biết có phải trời tròn không, nhưng đất thì không vuông. Đất dưới chân chúng ta theo ta biết hẳn là một hình thoi.

- Hình thoi? Làm sao ngươi biết được?

Đoạn Vân nghi hoặc hỏi. Nếu nói thế giới này bề ngoài là một hình thoi thì nó chẳng phải là một quả cầu hình thoi sau? Nếu là như thế vậy tại sao lại có điểm tận cùng của thế giới?

- Chủ nhân, chỉ cần chúng ta không xé rách màng ngăn với Thần giới và điều kiện tiên quyết là phải bay thật cao, chúng ta sẽ phát hiện ra hình dáng của thế giới này.

Đại băng sơn nói tiếp.

- Ta rất muốn biết, ai có năng lực bay được trong hư không? Còn nữa, chẳng lẽ Thần giới ở trên đầu chúng ta sao?

Đoạn Vân càng lúc càng nghi hoặc hơn.

- Chủ nhân, ngài có thể không biết. Năng lượng đạt cấp bậc Chân thần cường giả thì có thể bằng vào thân thể cường hãn bay trong hư không. Đối với câu hỏi thứ hai của chủ nhân, ta thấy Thần giới cũng không phải ở trên đầu chúng ta. Nói đúng ra, thông đạo giữa Thần giới và Nhân giới ở trên đầu của chúng ta. Cửa vào hai đại Thần giới, ở Thần giới nhìn vào chỉ là một cánh cửa, nhưng ở Nhân giới nó cơ hồ bao trùm cả bầu trời của hai đại lục. Thần giới là một thế giới tương tự như Ma giới, cấp bậc cao hơn Nhân giới rất nhiều.

- Vậy hai đại Thần giới chẳng phải là có hai mặt sao? - Đoạn Vân hỏi lại.

- Không, hai Thần giới đồng thời tồn tại. - Đại băng sơn nói rất khẳng định.

Nghe thế, Đoạn Vân càng mù mờ không hiểu hơn. Đoạn Vân biết một khi nô lệ khế ước sinh hiệu lực, tên Đại băng sơn này không có khả năng lừa mình. Theo như lời Đại băng sơn thì hắn toàn nói sự thật mà mắt hắn chứng kiến, Đoạn Vân cũng dám khẳng định trăm phần trăm là nô lệ khế ước tuyệt đối đã sinh hiệu lực, không có khả năng Đại băng sơn nói dối.

- Đại băng sơn, ta hỏi lại ngươi, ngươi hẳn là biết hai Nguyệt Lượng trên đầu chúng ta, nhưng ngươi có biết trên Nguyệt Lượng có cái gì không? - Đoạn Vân hỏi Đại băng sơn với vẻ nghiêm túc.

- Chủ nhân, câu hỏi của ngài quả là khó cho ta. Nguyệt Lượng cách xa đại lục như thế, làm sao ta có thể thấy những gì ở trên Nguyệt Lượng cho được?

- Cao thủ cấp bậc Chân thần có thể bay được trong hư không, vậy tại sao không ai có thể bay đến nguyệt cầu nhỉ? - Đoạn Vân một lần nữa hỏi lại.

- Việc này, chủ nhân, mặc dù có vài cường giả có thể bay trong hư không, nhưng Nguyệt Lượng xa như vậy, xa đến mức không thể bay tới, cho dù có năng lực mạnh đến đâu cũng không có khả năng bay mãi ở trong hư không được.

Đại băng sơn nói.

- Đại băng sơn, nếu ta nói có thần ở trên Nguyệt Lượng, ngươi thấy như thế nào?

- Chủ nhân, trên Nguyệt Lượng làm sao có thần được chứ? Theo ta được biết, Thần giới căn bản không nhìn tới Nguyệt Lượng.

- Thần giới nhìn không tới Nguyệt Lượng? Chẳng lẽ Thần giới chính là hai nguyệt cầu kia?

Đoạn Vân không khỏi lẩm bẩm! Nếu ở Thần giới không nhìn tới Nguyệt Lượng, vậy thì Thần giới rất có thể chính là hai nguyệt cầu rồi!

- Đại băng sơn, ngươi đi tới Thần giới bao giờ chưa? - Đoạn Vân hỏi tiếp

- Thời tiền sử ta cũng đi qua vài lần, nhưng nghe nói bây giờ thông đạo giữa Thần giới và Nhân giới đã bị phong kín. Thần giới và Nhân giới coi như đã hoàn toàn bị ngăn cách.

- Vậy ngươi đứng ở Thần giới nhìn thấy đại lục như thế nào? Là một hình cầu chuyển động hả?

Mấy chuyện về thế giới này thực sự đã hoàn toàn làm cho Đoạn Vân hồ đồ. Mẹ kiếp, sao mọi thứ trở nên phức tạp như vậy?

- Chủ nhân thật thích nói giỡn. Ở Thần giới làm sao có thể nhìn thấy đại lục được? Căn bản là hai thế giới khác nhau mà. - Đại Băng Sơn cười khẽ nói.

Ta xỉu! Rốt cuộc đây là một loại thế giới gì thế này? Chẳng lẽ giữa nguyệt cầu và đại lục có một mặt thủy tinh? Xuyên thấu qua một mặt thủy tinh, từ đại lục có thể thấy nguyệt cầu. Còn thần ở Nguyệt Lượng thì nhìn không thấy đại lục? Chẳng lẽ Thần giới không phải là hai nguyệt cầu đó? Nhưng việc này cũng quá huyền bí, hai nguyệt cầu chẳng phải cũng đối ứng với hai nửa đại lục sao? Một loại Thần giới Phương đông tương đương với nhân tộc, một bên là Thần giới Phương tây điểu nhân. Việc này có tương ứng không? Chẳng lẽ thật sự có Càn Khôn?

Nhưng làm sao giải thích được việc hai nguyệt cầu đó đang có chiến tranh? Chẳng lẽ chỉ là sự trùng hợp? Chẳng lẽ là xung đột của hai chủng tộc khác nhau? Hoặc là nơi đó căn bản chỉ là một phần của thần tộc lạc loài? Mẹ kiếp, chẳng lẽ cả hai chủng tộc cùng nhau rơi xuống đó? À, cho dù là đồng thời bị đày ải, làm sao lại xảo diệu lạc xuống hai nguyệt cầu bất đồng?

Mẹ kiếp, trở về đè Tinh Linh nữ thần ra hỏi lại mới được.

Láo! Mụ đàn bà này cũng thiệt là láo, đã là người của gia tộc thế mà không hé răng lộ ra nửa điểm. Lần này phải bảo Pháp Lạp Kì gia tăng 'kềm kẹp' và quản lý mới được. Nếu mụ đàn bà đó dám không nghe lời, trực tiếp để Pháp Lạp Kì ăn gỏi sống mụ luôn.

- Không nói vấn đề này nữa, Đại băng sơn, vừa rồi ngươi nói tận cùng thế giới là chuyện gì thế? Chẳng lẽ ở nơi đó không còn là thế giới nữa à? Chẳng lẽ không gian ở đó dừng lại hả?

Đối với sự tồn tại của Thần giới Đoạn Vân hoàn toàn mù mờ, bây giờ hắn chuyển chủ đề sang điểm tận cùng của thế giới.

- Chủ nhân, ở chỗ cực nam của Nam cực Băng nguyên chính là tận cùng thế giới này. - Đại băng sơn khẳng định.

- Đại băng sơn, ngươi có tới điểm cực nam này chưa? Tận cùng thế giới rốt cuộc là cái dạng gì?

Đoạn Vân hỏi Đại băng sơn một lần nữa.

- Ta cũng không rõ ràng nơi đó là cái gì. Nhưng ở Thần giới vẫn một mạch truyền lưu một thuyết pháp: thông qua tận cùng thế giới chúng ta có thể đi tới một thế giới khác.

- Một thế giới khác?

Đoạn Vân không khỏi sinh ra chút hưng phấn. Chẳng lẽ mình đến từ phương hướng này? Vậy mình có thể thông qua điểm tận cùng thế giới này trở về địa cầu rồi? Nhưng những lời kế tiếp của Đại băng sơn trong nháy mắt đã đập tan ảo tưởng ngây thơ của Đoạn Vân. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Chủ nhân, theo ta được biết, điểm tận cùng thế giới chính là Ma giới.

- Ý của ngươi là từ nơi này có thể tới được Ma giới? - Đoạn Vân hơi giật mình nói.

- Hẳn là vậy, nhưng từ nơi này của Ma giới khó có thể tới được nơi Ma tộc cư ngụ. Thông qua điểm cuối cùng của Nhân giới cũng chính là điểm cuối của Ma giới. Còn điểm tận cùng Ma giới thì hung hiểm dị thường, có vô số mãnh thú cường đại, cho dù là cao thủ cấp bậc Thần vương cũng đừng nghĩ đến việc may mắn thoát khỏi miệng của chúng!

Đại Băng Sơn nói rất nghiêm túc.

Hừ, vốn định từ đây đi Ma giới tìm hiểu tình hình ở Ma giới một phen, bây giờ thì tịt rồi.

- Lão Đại, hay là chúng ta đến xem điểm tận cùng thế giới đi.

Lúc này, Phì Tử cười hì hì nói với Đoạn Vân.

- Chủ nhân, vạn vạn lần không thể. Tận cùng của thế giới rất hung hiểm, rất nhiều vết nứt không gian, lại thường xuyên phát sinh những vụ nổ không gian.

- Vụ nổ không gian?

Hắc, ngươi đơn giản chỉ nói cho ta là vụ nổ big bang của vũ trụ là xong.

- Đúng vậy, vì nơi này là nơi tận cùng hai thế giới, do đó năng lượng không gian rất cuồng bạo, thường xuyên phát sinh va chạm. Còn nữa, ác thú ở Ma giới thường xuyên rình rập ở bên bờ hai giới.

- Ngươi nói là chúng căn bản không bị hạn chế bởi không gian hả? Chúng có thể tự do chạy tới chạy lui giữa hai thế giới?

Đoạn Vân càng giật mình hơn nữa. Hừ, đây là cái quái gì thế nhỉ? Nếu vượt qua dễ dàng như vậy thì có thể sinh ra rất nhiều rắc rối.

- Cũng không thể nói như vậy, bởi vì bọn chúng có thuộc tính năng lượng đặc thù nên mới có thể đi đến một thế giới khác.

- Chúng đã có thể tới được, chúng ta cứ đến xem một chút cũng không sao? Tốt lắm, ta quyết định cùng nhau tới tận cùng thế giới xem xem sao. - Đoạn Vân quyết định.

- Chủ nhân, vì an toàn cho ngài, ta buộc phải ngăn cản ngài.

Đại băng sơn có chút nóng nảy, hắn đứng chắn trước mặt Đoạn Vân. Sau đó Bát đại ác thú cũng đứng ra ngăn phía trước Đoạn Vân.

- Cái gì thế này? Tạo phản hả, các ngươi…

Thấy tình hình như vậy, Đoạn Vân hơi giật mình. Hừ, họ là nô lệ hả? Thế mà dám ngăn đường chủ nhân?

- Chủ nhân, cho dù ngươi giết ta, ta cũng phải ngăn ngươi. Nơi tận cùng thế giới không phải là chỗ chơi. Nơi đó đến cả Thần vương cũng không dám đùa giỡn. Nơi đó là tử vong đó!

Đại băng sơn nói với vẻ mặt khẩn thiết, còn bát đại nô lệ cũng hùa vào cầu khẩn Đoạn Vân.

- Thiếu gia, ta thấy chúng ta cũng không nên đi. Ngươi xem bọn chúng đã dám làm ngược với ý nguyện của ngươi, xem ra nơi đó thật sự quá mức hung hiểm.

Có thể ý thức được sự việc quá nghiêm trọng, Diệp Cô Thành cũng khuyên Đoạn Vân.

- Chủ nhân, nếu ngài cố ý muốn đi, ta xin được đi dò đường.

Âu Đặc Tư nói với Đoạn Vân.

- Lão Đại, chúng ta không nên đi. Xem tình hình nơi đó đích thật rất đáng sợ.

Tiểu Phi Hiệp đại biểu cho năm ma sủng nói.

Nhìn nhìn đám thủ hạ đang khẩn trương ngăn cản, Đoạn Vân cười nói:

- Tốt lắm, không đi thì không đi. Nhưng chín tên nô lệ này thật ra cũng rất trung thành với ta, đáng tiếc nguyên lai thực lực của tám tên lại quá tệ. Xem ra đám này còn phải tu luyện cho thật tốt.

Việc thu phục Đại băng sơn xem ra không phải là một việc lầm lẫn. Ừm, nhưng chín đại nô lệ này quả là có chút to lớn cồng kềnh.

Nơi tận cùng thế giới cũng là điểm tận cùng của Ma giới. Thật cũng muốn đi xem thử. Hừ, biết không thể đi nhưng cũng vẫn làm cho người ta tò mò khó chịu. Mãnh thú ở nơi giao tiếp hai giới lợi hại như vậy sao? Thần vương cũng phải kiêng kị? Nơi đó rốt cuộc tồn tại cái thứ biến thái gì nhỉ? Thật lắm chuyện, mặc kệ, về nhà hảo hảo với lão bà trước cái đã.