[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 22: Chương 21






Ngày đầu tiên sau khi quay trở lại trụ sở công ty, nhà điều chế Tiêu Chiến mất nguyên một buổi sáng, dùng hết mọi lời lẽ để thuyết phục bộ phận tiếp thị và bộ phận kinh doanh chấp nhận Hành trình Ai Cập không có "hương liệu Châu Phi".

Chai nước hoa Hành trình này là một sự mạo hiểm đối với công ty, Tiêu Chiến kiên quyết lựa chọn xoài xanh, chanh và xà phòng, hương cuối dùng long diên hương để khóa lại vị chua đắng của vỏ xoài xanh.

Toàn bộ tác phẩm không có lấy một chút hương hoa cùng sự ngọt ngào, điều này khác hoàn toàn với những loại nước hoa nữ đang bán chạy trên thị trường hiện nay.

Bộ phận tiếp thị đứng mũi chịu sào, bọn họ lưỡng lự rời khỏi phòng họp của bộ phận sáng tạo, ngay lập tức bắt tay vào công tác quảng bá sản phẩm, cần phải tiến hành "trau dồi" khứu giác cho người tiêu dùng trước, để họ tiếp nhận hương thơm trái cây "Ai Cập" có hương giữa là vị đắng và chua.

Quan trọng nhất là các nhà bình phẩm nước hoa đầy kén chọn ở Paris, ở một góc độ nào đó, phản hồi của các nhà bình phẩm nước hoa sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới doanh số bán hàng sau khi phân phối ra thị trường.

Cùng lúc đó, đến buổi chiều, phòng thí nghiệm đã hoàn thành việc phân tích tinh dầu xoài xanh.

Thông qua việc so sánh với một lượng lớn phân tử hàng mẫu, người phụ trách bộ phận sản xuất đã thảo luận với nhà điều chế nước hoa, dự định sẽ sử dụng một loại xoài xanh đến từ miền nam nước Ý để thay thế, độ tương tự của nó là cao nhất.

Bộ phận sản xuất đã cung cấp cho Tiêu Chiến một chai nhỏ để thử.

Bán đảo Apennini có nắng rực rỡ, có biển, quả thật có "cảm giác mát lạnh", nhưng vẫn có sự chênh lệch so với tinh dầu xoài xanh mang về từ Ai Cập.

90% không phải 100%, nhà điều chế Tiêu Chiến cần điều chỉnh công thức pha chế, cố gắng hết sức để giữ được vị chua và làm tăng cảm giác mát mẻ.

Có điều vấn để sản xuất hàng loạt coi như đã được giải quyết xong.

Tảng đá lớn trong lòng Tiêu Chiến rơi xuống, dù cho hàng mẫu có xuất sắc đến đâu, nếu như không có tinh dầu tương tự để thay thế thì việc sản xuất hàng loạt sẽ không thể thực hiện được.

Tiêu Chiến yêu cầu bộ phận sản xuất đặt hàng ngay lập tức, càng nhanh càng tốt.

Xong xuôi hết tất cả mọi thứ, hôm nay Tiêu Chiến mới lần đầu tiên nhìn đến điện thoại của mình, tin nhắn rất nhiều, Suzuki Shun hẹn anh cuối tuần đi ăn.

Tiêu Chiến khéo léo từ chối, hai ba tuần tới là giai đoạn mấu chốt, anh sẽ chỉ ở trong phòng thí nghiệm và ở nhà, một con đường hai địa điểm.

Lướt xuống chút nữa thì thấy tin nhắn của Lola gửi đến, nói rằng tiểu yêu quái bắt đầu tham gia các khóa đào tạo với tư cách là thực tập sinh của bộ phận sáng tạo nước hoa.

Ngày đầu tiên lên lớp.

Khóa đào tạo của công ty lớn đa dạng đủ kiểu, rất nhiều người trẻ tuổi vì những lớp học này mà chen nhau tới thực tập, mùa hè là đông nhất, thực tập sinh đến đây, chủ yếu là tới từ những trường nghệ thuật nổi danh ở Paris.


Tiêu Chiến nhấn số gọi cho Lola, sắp xếp một vài công việc, sau đó hỏi:
"Vương Nhất Bác chọn lớp học gì thế?"
"Tiểu yêu quái buồn cười quá sếp ơi! Buổi sáng cậu ấy bảo với em...!muốn học tài ba.

Ha ha ha ha."
Tiêu Chiến suýt chút nữa phun cà phê ra ngoài, anh đưa điện thoại ra xa, vừa che miệng vừa ho khan.

Chợt nhớ ra, tối qua ở nhà hàng, Vương Nhất Bác đã gọi Suzuki Shun là "Tài Ba", bây giờ nhớ lại thật không nhịn được cười.

"Vậy cậu ấy học tài ba thế nào?"
"Em đã chọn một lớp thưởng thức nghệ thuật cho cậu ấy.

Học hơn nửa ngày, mới vừa rồi ăn cơm trưa, em thấy mắt cậu ấy đỏ ngầu toàn tia máu.

Có thể là lớp học không đủ dài để ngủ cho đủ giấc, ha ha ha."
Lần này Tiêu Chiến không kiềm chế được nữa, chưa kịp đưa điện thoại ra xa đã cười, đến Lola cũng nghe được, chỉ là Lola còn cười lớn tiếng hơn:
"Sếp ạ, lớp học thưởng thức nghệ thuật hôm nay bắt đầu giảng từ Italia, mấy cái tên kia vô cùng dài, cực kỳ thôi miên, em đoán tiểu yêu quái chắc là ngủ không tỉnh nổi!"
Quả thật là ngủ không dậy nổi, tối hôm qua lăn lộn cho đến tận nửa đêm.

Tiêu Chiến nghiêm giọng nói vào điện thoại:
"Lola, nhắc cậu ấy trong giờ học phải nghiêm túc.

Không nhớ được, không học được thì phải trở về Cairo!"
Lola bị vài câu của Tiêu Chiến dọa sợ, thật sự không cười nữa, ở trong điện thoại nói rằng thật may khóa đào tạo không cần phải thi, nếu không thì chẳng cần tìm nhà trọ cho Vương Nhất Bác làm gì, cứ thế mua vé máy bay đưa về là được.

Tìm nhà trọ...!Điều này khiến Tiêu Chiến nhớ tới chuyện buổi tối, chuyện mà anh không muốn suy nghĩ đến.

Cứ để đấy đã, trước mắt điều quan trọng nhất đối với nhà điều chế là làm xong nước hoa Hành trình Ai Cập, những thứ khác không quan trọng bằng.

Trước khi cúp máy, Tiêu Chiến thản nhiên hỏi:
"Lola, thực tập sinh đang được đào tạo ở phòng họp lớn tầng 3 à?"
Nhà điều chế nước hoa nổi tiếng Tiêu Chiến đích thân đến phòng đào tạo thực tập sinh, đây là lần đầu tiên xảy ra.

Trước khi vào phòng họp, Tiêu Chiến qua lớp kính thuỷ tinh ở cửa sau nhìn quanh mười phút, cả căn phòng đều là những bạn trẻ thời thượng, chỉ có một ngoại lệ.

Vương Nhất Bác mặc áo ngắn tay xám đã bạc màu, ngồi ở hàng cuối cùng, tay cầm một cây bút chì, đang vẽ gì đó trên giấy.

Hai phút đầu là như vậy, tám phút tiếp theo, tiểu yêu quái chống cằm, nghiêng đầu, cứ chăm chăm nhìn đường phố phía dưới.

Huấn luyện viên hết viết rồi lại vẽ trên bảng trắng, cứ như cậu có một kết giới với chương trình học vậy, không hề quay đầu, chẳng thèm nhìn bảng lấy một cái.

Không nghe giảng thì thôi vậy, sau 10 phút, Tiêu Chiến lại tiếp tục nhìn thêm 10 phút.

Vương Nhất Bác lại tựa đầu lên cánh tay, hoàn toàn bất động.

Ban đầu Tiêu Chiến cảm thấy thật buồn cười, nghĩ một chút liền thay đổi suy nghĩ, bắt đầu phiền não, càng nghĩ càng phiền muộn.

Đến Paris rồi mà còn như vậy, không tiến bộ, chỉ biết gây thêm phiền toái.

Anh cho Vương Nhất Bác cơ hội bước vào ngành này, cậu lại cứ ngẩn người với ngủ gật, hoàn toàn không tiến thủ, không biết sốt ruột, muốn thì phải ra sức giành lấy!
Một phòng họp, mười mấy thực tập sinh, ánh mắt ai nấy đều tràn đầy khát vọng muốn thành danh, bọn họ giống như Tiêu Chiến trước kia, muốn thể hiện tài năng ở Paris, ngoại trừ cậu.

Giảng viên viết rất nhiều cái tên lên bảng trắng, một vài gia tộc, những thứ này Tiêu Chiến đều thuộc nằm lòng, sau này còn có thể nói chuyện về cái gì nữa đây?
Đây không phải thành phố trong truyện cổ tích, và tiểu yêu quái không thể đứng chung một chỗ với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bước vào phòng học, tất cả mọi người đều dừng lại, trong lòng tràn ngập sự mong đợi lắng nghe Tiêu Chiến giải thích về kỳ vọng của anh đối với thực tập sinh, nếu biểu hiện tốt có thể được giữ lại làm việc, miễn là chứng minh được giá trị bản thân.

Tiêu Chiến vừa nói vừa đi lại quanh phòng họp, chậm rãi tiến về phía cuối, đi đến chỗ của Vương Nhất Bác.

Chắc chắn không có ai nhìn thấy, Tiêu Chiễn giẫm một cái lên chân Vương Nhất Bác, tiểu yêu quái đau đến nỗi lập tức tỉnh ngủ!
Trong mắt cậu quả nhiên là tia máu, cậu muốn nói chuyện, thấy đại nhân đi tới thì lập tức che miệng lại, ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm những dòng chữ vừa dài vừa không hiểu trên bảng trắng.

"Buồn ngủ thì về nhà ngủ."
"Đại nhân, có thể về nhà sao? Chúng ta đi thôi!"
"...Cậu về khách sạn ngủ!"
Tiêu Chiến thấp giọng trách mắng Vương Nhất Bác, anh đã đi đến cuối phòng họp, định quay người trở về, các thực tập sinh cũng ngoái đầu theo, ánh mắt dõi theo nhà điều chế nước hoa mà họ ngưỡng mộ.

Tiêu Chiến có tài, còn giành được thành công ở lĩnh vực kinh doanh, lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy nhà điều chế thế này, lại còn đẹp trai đến như vậy!
Các thực tập sinh ở đây đều đang suy nghĩ, nghĩ xem phải làm thế nào, phải mất bao lâu mới có thể trở thành Tiêu Chiến.

Chỉ có tiểu yêu quái là vẫn "không chút tiến triển", cậu lại lén lút nhét một tờ giấy vào bàn tay đang chắp sau lưng của Tiêu Chiến...!

Tiêu Chiến hoàn toàn không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại ấu trĩ đến như vậy, còn lớn gan đến như thế.

Anh vội vàng thu tờ giấy lại, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nhà điều chế bắt đầu nói nhanh hơn, chia sẻ một loạt "kinh nghiệm", sau đó rời khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất có thể.

Tại sao ở Paris rồi mà vẫn bị tiểu yêu quái làm cho "choáng váng"...!
Bước vào thang máy, Tiêu Chiến mới mở tờ giấy ra, tờ giấy bị xé hết sức nham nhở, bị mồ hôi ở tay anh thấm ướt, Tiêu Chiến vuốt phẳng ra nhìn, là một bức vẽ đơn giản.

Không chút kỹ thuật, đường nét lộn xộn.

"Không có chí tiến thủ, nên trở về Cairo!"
Tiêu Chiến nói một câu, gấp tờ giấy lại gọn gàng, bỏ vào ví tiền, kẹp giữa hai chiếc thẻ tín dụng.

Anh đi thẳng trở lại phòng thí nghiệm, lặp lại mấy lần "không có chí tiến thủ", nắm chặt chiếc ví.

Một tiểu yêu quái không có chút năng khiếu hội họa nào, bức vẽ này, trừ Tiêu Chiến ra, không có người thứ hai nào xem hiểu được.

Cong cong ngoằn ngoèo là sông Nile, ba vòng tròn trên trời là chòm sao Orion, khó tả nhất là hai "cây gậy" đứng bên bờ, đó là hai người, họ đang ôm lấy nhau, hôn môi.

===
Tinh dầu xoài xanh một tuần sau mới có hàng, vào cái ngày tinh dầu được đưa đến phòng thí nghiệm của Tiêu Chiến, thực tập sinh Vương Nhất Bác rốt cuộc tạm biệt khoá huấn luyện, cậu được nhà điều chế gọi đi tham gia nghiên cứu series mới.

Gây nên một trận chỉ trích, bắt đầu có người suy đoán quan hệ giữa nhà điều chế và thực tập sinh.

Mặc dù tiểu yêu quái đã rời đi trước, nhưng cậu vẫn là nhân vật đề tài số một trong lớp huấn luyện.

Tất cả thực tập sinh, ngay cả huấn luyện viên cũng nói về cậu trong giờ ăn trưa, một tên con trai không chút tài ba, từ Cairo đến đây, đi theo Tiêu Chiến, chưa từng học ở trường nghệ thuật, không có kinh nghiệm điều chế nước hoa, nghe nói trước kia bán rong tinh dầu ở chợ...!
Tư chất như vậy lại có thể vào được cửa của công ty lớn, nhất định là có nội tình, 80% là leo lên giường của Tiêu Chiến.

Lấy lý do khứu giác có thiên phú để che đậy, thực tế lại là tình nhân nhỏ của nhà điều chế cấp cao.

Không ít người âm thầm tìm Vương Nhất Bác khách sáo.

Bọn họ kéo tiểu yêu quái ăn cơm, còn muốn cùng nhau lên lớp cùng nhau tan học, không quản việc to hay nhỏ mà hỏi thăm "độ tiến triển" của cậu và Tiêu Chiến.

Cũng may Lola rất quan tâm đến Vương Nhất Bác, không tăng ca sẽ lập tức đến phòng huấn luyện thực tập sinh tìm cậu, dẫn cậu đến nhà hàng gần khách sạn ăn bánh mì bột chua Paris, ngon hơn ở Cairo.

Rồi đưa Vương Nhất Bác trở về khách sạn, như vậy mới có thể duy trì được việc Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không bị chứng minh rằng thật sự có quan hệ.

Tiêu Chiến vẫn chưa được nghe nói về tin đồn liên quan đến việc anh bao nuôi Vương Nhất Bác, một tuần này của anh cơ hồ đều ở phòng thí nghiệm.

Bởi vì về nhà muộn, mấy lần nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi đợi ở sảnh lớn khách sạn đến đêm khuya, dựa vào ghế sô pha ngủ mất, Tiêu Chiến không đành lòng, cuối cùng đồng ý rằng sau khi chắc chắn không có ai, Vương Nhất Bác có thể về nhà trước.

Tiêu Chiến trong giai đoạn sáng tác tính tình nóng nảy, anh thích làm việc một mình, sự giúp đỡ của người khác khiến anh cảm thấy thật "ngu ngốc".

Mỗi lần tinh dầu được đưa ra khỏi phòng thí nghiệm đều phải lập tức phân giải, chỉ cần có chỗ không ổn lắm thì cách điều chế phải thay đổi nhiều lần.

Toàn bộ đoàn đội giống như đang đánh trận, còn thường xuyên bị sếp bắt lỗi, trách mắng một trận.

Tình hình có sự thay đổi khi tiểu yêu quái bước vào phòng thí nghiệm.

Cửa phòng vừa đóng lại, cậu và sếp "nhốt" chung một chỗ, suốt cả ngày.

Cửa đóng rồi, ngày nào cũng có thể nghe được vài lần, sếp ở bên trong mắng tiểu yêu quái động tác chậm, nghe không hiểu ý của anh...!
Tiểu yêu quái bị mắng trong căn phòng kín, nhưng vẫn ngày ngày ở bên Tiêu Chiến, lợi ích trực tiếp chính là số lần đoàn đội bị mắng giảm đi rất nhiều.

Thậm chí còn nghe được tiếng cười của sếp trong giai đoạn sáng tác, đây quả thật là kỳ tích ở nơi làm việc.

Cho dù người ở ngành khác nghị luận thế nào, ít nhất là ở bộ phận sáng tạo nước hoa, đặc biệt là những người đồng nghiệp trở về từ Cairo, bọn họ thật sự yêu quý tiểu yêu quái.

Cậu giống như chiếc đệm bọt biển chắn một lớp trước cơn tức giận của sếp, đánh vào trên người rất mềm mại, không đau nữa.

===
Đó là ban ngày, bây giờ đến buổi tối.

Người Pháp nói, Paris ngày và đêm, là hai thế giới riêng biệt.

Tiêu Chiến trong giai đoạn sáng tác, ban đêm đòi hỏi rất trực tiếp.

Ngày nào cũng để Vương Nhất Bác ngủ trên giường, muốn hôn môi, muốn vuốt ve, muốn cậu làm mình thoải mái, cực kỳ thoải mái mới được, sau đó mới đi ngủ.


Tình dục làm giảm áp lực rất tốt, đây là chuẩn mực lãng mạn của "nghệ thuật gia" Paris.

Tiêu Chiến coi chuyện xảy ra trên giường của anh và Vương Nhất Bác lúc này, là một cách thả lỏng trong thời kỳ sáng tác.

Những khi tâm trạng phiền muộn trong quá trình điều chế nước hoa trước kia, Tiêu Chiến sẽ uống rượu, cũng từng có những hành vi tình dục bất ngờ xảy ra, nhưng chưa từng có hiệu quả tốt giống như lúc này.

Tốt đến mức có thể quên đi ban ngày, chỉ nhớ đến Paris buổi đêm, tốt đến mức có thể ôm tiểu yêu quái, một đêm không mộng mị.

Bắt đầu từ tuần thứ hai, thời gian tan làm của nhà điều chế càng ngày càng sớm, Tiêu Chiến chỉ ở công ty làm cho xong việc phối chế và phân giải, mang số liệu về nhà, phân tích và ghi chép đều ở nhà làm.

Tiêu Chiến sẽ để tiểu yêu quái đứng nhìn bên cạnh, thời gian lâu dài, lúc làm việc Tiêu Chiến cũng sẽ hô đến gọi đi Vương Nhất Bác, thật giống như đã quen biết nhiều năm.

Không cho phép Vương Nhất Bác đi xa, không cho phép xuống tầng, cho dù tiểu yêu quái có ngẩn người ở bên cạnh, dù là cậu có gục xuống bàn ngủ mất.

Tiêu Chiến không ngủ cũng không cho phép lên giường trước, có lúc sẽ gọi Vương Nhất Bác tới chép lại sổ tay.

Sao chép những nội dung không quan trọng, bởi vì tiếng Pháp của tiểu yêu quái viết chưa tốt, Tiêu Chiến cố ý muốn cho cậu luyện tập.

Tiểu yêu quái chép cẩn thận kỹ lưỡng, bởi vì đại nhân sẽ kiểm tra bài tập, lần nào xem xong Tiêu Chiến cũng nhíu mày, nói cậu viết công thức hoá học mà còn trừu tượng hơn cả vẽ sông Nile.

Sống chung như vậy, mỗi đêm thả lỏng thân thể khiến Tiêu Chiến rất thư thái, coi như là vượt qua một giai đoạn điều chế nước hoa ít áp lực tinh thần nhất.

Bây giờ sẽ có lúc tiểu yêu quái lấy nhầm hàng mẫu, sẽ chép sai, hoặc là không chịu tắm, còn cả, cậu vừa mới học được cách pha cà phê.

Ban nãy đứng trước máy pha cà phê ở tầng một rầm rầm uỳnh uỳnh, bận bịu suốt một lúc lâu, bưng lên tầng, đại nhân thử một hớp, "Thêm một gói đường nữa"!
...Những lúc thế này, Tiêu Chiến cũng sẽ tức giận, nhìn rất hung dữ, bảo cậu vào trong tủ quần áo suy nghĩ lại.

Tiểu yêu quái ngồi trong tủ sắp ngủ đến nơi, nghe đại nhân nhắc lại sai lầm của cậu ngày hôm nay mười mấy lần, nghe giọng của Tiêu Chiến, cái này hết sức thôi miên.

Bây giờ đại nhân đang nói đến việc bộ phận sản xuất viết sai tháng của tinh dầu xoài, nhất định là tại yêu quái.

Một đại nhân như thế này, Tiêu Chiến ở Paris, nhà điều chế trong giai đoạn sáng tác, trừ tiểu yêu quái ra, không có người thứ hai được thấy.

Giờ phút này tiểu yêu quái đang mơ màng buồn ngủ, cậu nhớ tới ban ngày Lola đã nói:
"Cậu có cảm thấy trong lúc sáng tạo loại nước hoa mới sếp vô cùng nóng nảy, không cẩn thận là sẽ mất việc không?"
Vương Nhất Bác đã nằm ngang trong tủ quần áo, đại nhân đang nói lát bánh mì bữa sáng cắt mỏng quá, nướng khét rồi; tài liệu mang về từ phòng thí nghiệm in sai một lỗi nhỏ; còn cả tối hôm qua đi ngủ Vương Nhất Bác cứ trở mình mãi, chân đè lên bụng anh...!
Tiểu yêu quái cảm thấy Lola nói không đúng, dáng vẻ lúc làm việc của đại nhân, thật ra thì một chút cũng không "người lớn".

Giống như một bạn nhỏ, một đứa trẻ, một bé con.

Tiểu yêu quái biết, Tiêu Chiến nói rất nhiều là đang thả lỏng, còn có thể giúp ích cho việc suy nghĩ.

Bởi vì có nhiều lần, đại nhân trách mắng tiểu yêu quái, đang nói lại đột nhiên dừng lại, sau đó bất chợt mở tủ quần áo ra, ôm lấy Vương Nhất Bác, nói với cậu:
"Tôi nghĩ ra một tỷ lệ mới!"
Nói xong còn không nhịn được hôn cậu, chỉ hôn một lần rồi Tiêu Chiến lập tức đi viết vào sổ tay.

Hiện tại mỗi đêm làm việc vài tiếng ở nhà, Tiêu Chiến cũng mới phát hiện, dòng suy nghĩ trong lúc nói chuyện nhanh hơn so với khi không nói gì.

Tiểu yêu quái hy vọng đại nhân có thể mau chóng tìm được cách điều chế mà anh muốn.

Dù sao thì Lola cũng nói không đúng.

"Đây không phải là nóng nảy, tôi cũng sẽ không mất việc, anh ấy là đại nhân, anh ấy phải làm ra chai nước hoa tốt nhất."
Tiểu yêu quái lẩm bẩm một mình, cậu muốn ở mãi bên cạnh đại nhân làm nước hoa, cách một cánh cửa tủ lắng nghe sự phiền muộn của đại nhân.

Cứ mãi như vậy, là được rồi.

TBC.