Bạc Hà Đen

Chương 7




Buổi thử giọng ở thành phố Y đã chọn ra một trăm thí sinh xuất sắc tiến vào vòng đấu loại trực tiếp. Sau một ngày nghỉ ngơi, sáng sớm ngày thứ ba có một trăm người mặc áo phông trắng và quần jean xanh do nhà tổ chức phân phát, đến đài phun nước trong công viên của thành phố Y chụp quảng cáo tuyên truyền cho chương trình.

Ánh mặt trời ấm áp buổi sáng rơi vào trên mặt một trăm thanh niên, đài phun nước phía sau họ phun ra làn nước to lớn và đẹp đẽ, bao quanh bởi những cây xanh cổ thụ, đám bồ câu trắng được staff chuẩn bị sẵn tung cánh bay về phía bầu trời xanh lam. Mọi người chia thành mười hàng đứng trên thềm đá cạnh đài phun nước. Bài hát chủ đề ”Ai là ngôi sao” của Qua Duệ vang lên, mọi người bắt đầu tự nhiên nhảy múa, mũi chân chạm đất, hai tay vỗ theo điệu nhạc, mỉm cười và hát ca khúc chủ đề trước máy quay, cuối cùng khi âm nhạc kết thúc, tất cả đồng thanh hô câu khẩu hiệu của cuộc thi, ”Ngôi sao tương lai, chính là bạn…”

Để tiết mục đạt hiệu quả cao, những thí sinh ưa nhìn được sắp xếp đứng gần máy quay nhất.

Không ít người trong số họ lần đầu tiên quay quảng cáo tuyên truyền, tất cả mọi người đều biết khiến khán giả quen mặt họ sẽ hỗ trợ cực lớn đối với bản thân mai sau. Vì thế, khi mọi người đứng sóng vai nhau sắp xếp, vì muốn lộ mặt trước máy quay nhiều nhất, một số người bắt đầu xô đẩy nhau, trình diễn tiết mục đấu đá nội bộ.

Từ khi mọi người tập hợp đến khi xuống xe đi vào công viên để quay phim, có một cậu con trai tóc quăn nhuộm vàng luôn tỏ thái độ thù địch với Du Vụ. Họ đứng cạnh nhau, cậu ta ỷ vào việc cơ thể mình cao to khỏe mạnh hơn Du Vụ, tìm cách ngăn cản che chắn khuôn mặt của Du Vụ.

Kì thật lên TV nhiều hay ít, Du Vụ không quá quan tâm. Cậu biết rõ, cuộc thi hát chính quy cỡ lớn thế này dù bạn có đẹp thế nào cũng vô dụng, cuối cùng đều phải dựa vào thực lực, hơn nữa cậu không muốn dựa vào khuôn mặt để nổi tiếng.

Người khác thích lộ mặt thì mặc kệ họ.

Tuy nhiên, gây khó dễ cho cậu thì cậu không bỏ qua. Biệt danh ”đại ca đường phố” lúc nhỏ của cậu không phải nói xuông, cậu không bao giờ nén giận khi bị ức hiếp. Cậu không chủ động bắt nạt họ, họ đáng lẽ phải cảm thấy may mắn.

Chen trước tôi sao? Đẩy tôi sao? Giẫm lên chân tôi sao? Che khuất tôi sao?

Trong lòng Du Vụ cười lạnh lùng, thừa dịp máy quay đồng loạt hướng về phía bên kia, tay phải cậu duỗi đến gáy của cậu con trai kia, dùng hết sức giật mạnh một nắm tóc của cậu ta, cậu ta đau đến mức theo phản xạ có điều kiện hét lên, ”A…”

”Stop…” Đạo diễn lần nữa bảo dừng. Vị đạo diễn này nổi tiếng là khó tính. Bởi vì các loại xung đột ma sát, các thí sinh không hợp tác, buổi quay phim bị gián đoạn nhiều lần, sự kiên nhẫn của hắn đã gần đến giới hạn, hắn nóng nảy hô to, ”Ai con mẹ nó lại quấy rối?!”

Ánh mắt mọi người hướng về phía cậu trai tóc vàng. Tóc vàng vừa oan ức vừa tức giận chỉ vào Du Vụ mà nói, ”Là do cậu ta đột nhiên kéo tóc em, em mới hét lên…”

Vẻ mặt của Du Vụ càng uất ức hơn, ”Tôi không hề kéo tóc cậu, rõ ràng cậu muốn đạo diễn chú ý nên mới hét lên, cậu đừng đổ tội cho tôi!”

”Cậu nói bậy…”

Đạo diễn đen mặt nghiêm khắc nhìn họ, các nhân viên khác cũng nhíu mày.

Du Vụ quay đầu liếc mắt nhìn vài người đứng sau cậu, lạnh lùng hỏi, ”Các cậu ai thấy tôi kéo tóc cậu ta?”

Lê Tử Tịnh đứng ở ngay sau lưng cậu. Từ trước đến nay anh là người chín chắn, trải qua vài ngày ở chung, anh đã xem Du Vụ là anh em tốt. Người luôn trọng nghĩa như anh thấy tóc vàng bắt nạt Du Vụ đã muốn thay Du Vụ đánh cậu ta. Lúc này Du Vụ trả thù làm anh cảm thấy sung sướng dễ chịu, đương nhiên anh sẽ không tố cáo cậu.

Anh lập tức hùa theo Du Vụ, ”Không thấy! Tóc vàng đổ oan cho người khác!”

Những người khác im lặng không nói gì. Mọi người đương nhiên đều thấy chuyện Du Vụ làm nhưng họ đã sớm không thích tên tóc vàng kiêu ngạo kia, nhân cơ hội cho cậu ta biết tay cũng tốt.

Tóc vàng thấy không ai giúp mình, nổi khùng lên, ”Các cậu, các cậu là đồ chết tiệt! Tôi biết tất cả các cậu đều ghen tị với tôi, không muốn tôi nổi tiếng…”

Du Vụ buồn cười trong lòng, thằng hề nhảy nhót đã ảo tưởng đến trình độ này, không biết hối cải mà còn dám làm nhiều người tức giận?

Quả nhiên, vẻ mặt mọi người tràn đầy sự mỉa mai và chế nhạo.

”Hừ, mày là thằng quái nào, ghen tị với mày? Mày đủ trọng lượng à?”

”Cậu bị bệnh hoang tưởng nặng quá rồi?”

”Cậu rõ ràng cố ý la to để gây sự chú ý…”



Tóc vàng tức giận đến mức đỏ bừng mặt.

”Được rồi được rồi, cậu tóc vàng kia, cậu chuyển đến vị trí cuối cùng trong góc cho tôi! Tiếp tục náo loạn cậu sẽ bị đuổi khỏi cuộc thi!”

”Đạo diễn…” Tóc vàng không dám tin, còn muốn van nài bảo vệ bản thân.

”Bớt dong dài đi, không muốn quay phim thì cút! Những người khác cũng chú ý cho tôi!” Đạo diễn không chịu nổi phiền muộn nữa vung tay lên, ”Tiếp tục quay.”

Tóc vàng tàn bạo liếc mắt nhìn Du Vụ, ỉu xìu đi đến chỗ cuối hàng, mặc dù trong lòng bất bình nhưng sợ bị đuổi khỏi cuộc thi nên cậu ta không dám gây rắc rối.

Du Vụ quay đầu lại hả dạ nhướn mày với Lê Tử Tịnh, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Khuất Hàn.

Khuất Hàn đứng bên phải Lê Tử Tịnh, ngoại trừ qua loa đối phó với việc ghi hình, sự chú ý của anh vẫn tập trung vào Trạm Tuyền.

Không biết Phương Bách Sam dùng cách gì mà hắn và Trạm Tuyền cùng nhau vai kề vai đứng ở giữa hàng thứ năm. Trạm Tuyền luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng khó chịu, vì mất tập trung nên động tác bị lệch, còn bị đạo diễn mắng một lần.

Đôi mắt Khuất Hàn lạnh lẽo nhìn sang bên kia, tâm trạng có hơi phức tạp. Anh biết Trạm Tuyền rất chú trọng cuộc thi lần này, nếu lúc này Phương Bách Sam gây khó dễ cho cậu, anh không có cách ra mặt giúp cậu. Nếu anh đánh Phương Bách Sam rồi kéo Trạm Tuyền rời đi, sự việc ầm ĩ lớn, làm hại Trạm Tuyền mất đi tư cách dự thi.

Tuy nhiên ngoại trừ đánh Phương Bách Sam rồi lôi Trạm Tuyền bỏ chạy, Khuất Hàn không biết anh có thể làm gì khác.

Lần đầu tiên, anh ý thức được hóa ra bản thân vô dụng đến thế.

Đúng lúc này anh thấy Du Vụ đánh trả tóc vàng.

Trong mắt Khuất Hàn, chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh, anh không cảm thấy vui vẻ khi cậu trai tóc vàng mà mọi người chán ghét kia bị chỉnh đốn, cũng không có bất kì cảm xúc gì về việc những niên thiếu mới bắt đầu vào showbiz lục đục với nhau.

Anh chỉ không nhịn được mà so sánh Du Vụ và Trạm Tuyền. Anh thầm nghĩ, nếu Trạm Tuyền cũng cá tính như chàng trai kia, cho dù trong hoàn cảnh nào, xảy ra chuyện gì, cậu chắc chắn cũng cứng cáp sống tựa như cỏ dại.

Nếu thế, anh không còn phải lo lắng về cậu nữa.

Khuất Hàn không biết anh đã đánh giá cao khả năng sống của cỏ dại Du Vụ.

Ở thành phố Y hơn một tuần, cậu đã tiêu hết hai nghìn đồng. Cuối cùng rơi vào đường cùng, thừa dịp Lê Tử Tịnh đi tắm, cậu gọi cho ba, muốn ông gửi tiền cho cậu, nhưng ba cậu đang đi nhập hàng cho siêu thị, mẹ kế nhận cuộc gọi của cậu.

”Tiểu Vụ, có việc gì sao?”

Vừa nghe được giọng nói đề phòng rõ ràng của bà ta, Du Vụ cảm thấy buồn bực, tùy tiện nói vài câu rồi kết thúc cuộc gọi, không hề đề cập đến chuyện tiền nong, bởi vì có nói với bà ta cũng vô ích, bà ta tuyệt đối sẽ không lấy ra nửa xu cho cậu.

Du Vụ không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho mẹ.

Mẹ cậu rất yêu thương cậu, không hỏi cậu ở đâu, tại sau lại tiêu hết tiền nhanh như vậy, thoải mái nói, ”Con còn muốn ở bên ngoài bao lâu, năm nghìn đồng có đủ không?”

Du Vụ vui vẻ nói, ”Đủ rồi mẹ.”

”Mẹ, là Tiểu Vụ sao?” Đột nhiên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Cố Quân Nặc.

Du Vụ chán ghét, đang muốn cúp điện thoại, mẹ cậu lại nói, ”Chờ chút, Quân Nặc muốn nói chuyện với con.”

Vì năm nghìn đồng, Du Vụ không dám cắt ngang cuộc gọi, sợ làm mẹ cậu tức giận, cậu đành phải cố gắng kiềm chế mặc cho Cố Quân Nặc tự nói một mình như trước đây, bản thân cậu không nói câu nào.

Nói một đống dài xong, Cố Quân Nặc đột ngột chuyển trọng tâm câu chuyện, tỏ ra thành khẩn nói với Du Vụ, ”Tiểu Vụ, em đã đủ mười tám tuổi rồi, là người trưởng thành rồi, em nên thử tự chăm sóc bản thân mình…”

Du Vụ có dự cảm xấu, ”Anh có ý gì?”

Cố Quân Nặc không trả lời cậu mà cầm điện thoại ra xa, nói chuyện với mẹ của Du Vụ, ”Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm ý con, con cũng vì muốn tốt cho Tiểu Vụ, nó…”

Du Vụ chỉ nghe được câu kia, cậu biết Cố Quân Nặc đã nghĩ ra mưu kế gì đó để làm cậu không sống dễ chịu.

Quả nhiên, một lát sau, mẹ cậu cầm điện thoại, bà thở dài một hơi mà nói, ”Mẹ suy nghĩ lại thấy mẹ không thể tiếp tục nuông chiều con nữa, có câu mẹ chiều con hư, Tiểu Vụ, mẹ làm vậy, không phải muốn hại con…”

Du Vụ nhíu mày, ”Mẹ, mẹ muốn nói gì?”

”Mẹ đồng ý với Cố Quân Nặc trước khi nhập học, mẹ sẽ không cho con tiền nữa… Nói tóm lại, học đại học hoặc tự lực cánh sinh, hai cái đó, con chọn một đi.”

Du Vụ tức đến nổ óc.

Cố Quân Nặc chó má!

Cậu u oán hỏi, ”Ý mẹ là nếu con không đi học cái trường đại học kia, mẹ thật sự sẽ mặc kệ con sống chết?”

Mẹ cậu nghẹn lời một lúc, rốt cuộc có chút không nỡ. Cố Quân Nặc khe khẽ nói gì đó, thái độ của bà lập tức cứng rắn lên, ”Không sai, con đã mười tám tuổi rồi, mẹ cũng nên kết thúc nghĩa vụ với con…”

”Rốt cuộc con là con ruột của mẹ hay tên Cố Quân Nặc khốn khiếp kia là con ruột của mẹ?!”

Du Vụ bùng nổ, không muốn tiếp tục nói chuyện với mẹ cậu nữa, hung hăng rống lên rồi cắt đứt cuộc gọi.

Lê Tử Tịnh chỉ mặc một chiếc quần thể thao, thân trên để trần ra khỏi phòng tắm, thấy Du Vụ nổi giận đùng đùng ngồi ở trên giường xem gối đầu thành bao cát mà đấm đá túi bụi. Anh hỏi, ”Cậu làm sao thế?”

Du Vụ ngẩng đầu, bình thản hỏi anh, ”Tử Tịnh, làm gì có thể kiếm được tiền nhanh nhất?”

Lê Tử Tịnh suy nghĩ một chút, nghiêng đầu do dự nói, ”Làm trai bao?”

”…”

Du Vụ đang tức giận ngập đầu cũng vì những lời này của anh mà nở nụ cười, gập lưng ôm bụng lăn qua lăn lại trên giường mà cười ha ha.

Lê Tử Tịnh lúng túng vì tràng cười của cậu.

Du Vụ cười xong, lau nước mắt chảy ra do cười quá nhiều ở khóe mắt. Ánh mắt cậu lướt qua thân trên để trần của Lê Tử Tịnh, ho nhẹ một tiếng rồi nói, ”Trong phòng bật điều hòa, anh mặc áo vào đi, đừng để bị cảm, vài ngày nữa còn phải thi đấu.”

Lê Tử Tịnh ừ một tiếng, mặc vào người một chiếc áo đen, qua đó mới chậm chạp phản ứng, ”Tiểu Vụ, cậu muốn tìm việc sao?”

Du Vụ gật đầu.

”Cậu thiếu tiền à, có cần mượn của anh không?” Lê Tử Tịnh nói.

Gia đình anh hoàn cảnh tốt, bố mở trung tâm dạy võ thuật, mẹ anh là đầu bếp cao cấp. Lần này ra đi, bố anh cho anh một cuốn sổ tiết kiệm có giá trị hai mươi ngàn, để anh tự do tiêu xài. Khác với những chàng trai trẻ tuổi thích hút thuốc, uống rượu, chơi gái, anh ngay cả mặc quần áo cũng không để ý, chỉ cần thoải mái là được, bởi vì mẹ là đầu bếp cao cấp, anh khá kén chọn thức ăn, ngoại trừ tiền ăn uống và thuê trọ anh cũng không tiêu gì khác. Hai mươi ngàn, đủ để anh sử dụng lâu dài.

Du Vụ cảm động vì lòng tốt của anh, nhưng lại cảm giác trào phúng. Ba mẹ ở đó không cho cậu một xu, còn một người đàn ông mới gặp chưa đến mười ngày lại hào phóng với cậu.

”Cảm ơn, nhưng vay tiền anh cũng không phải là giải pháp, em thấy nên tìm việc thì hơn.”

Ở chung mấy ngày, Lê Tử Tịnh coi như cũng hiểu tính cách của Du Vụ, biết cậu sĩ diện, nghe cậu nói vậy anh không nhắc đến chuyện tiền nong nữa, nhiệt tình gợi ý cách tìm việc cho cậu.

“Cậu mới mười tám tuổi, chắc chắn không tìm được việc trong các công ty lớn…”

”Công việc có giờ làm cố định cũng không được, cậu còn phải tham gia thi đấu…”



Nói đi nói lại, cuối cùng anh kết luận, Du Vụ chỉ có thể làm người giúp việc, người khác bằng lòng thuê, không làm lỡ cuộc thi hát. Tuy nhiên, Du Vụ trước giờ đã quen sống sung sướng, ngại làm việc vặt lương thấp, rất mệt mỏi, không muốn làm.

Lê Tử Tịnh nghĩ nát óc cũng không tìm ra cách gì khác.

Du Vụ đành gọi điện cho Mạch Tử, đầu óc cô nàng luôn có rất nhiều ý tưởng kì dị.

Nghe cậu kể tình huống của mình xong, phải ứng đầu tiên của Mạch Tử không khác với Lê Tử Tịnh, ”Thiếu tiền à, nhắn số tài khoản ngân hàng đây chị chuyển tiền cho.”

Trong lòng Du Vụ ấm áp, nghĩ đến ba mẹ lại có chút chua xót, hít mũi nói, ”Không cần, em muốn tự lực cánh sinh, Mạch Tử chị nghĩ dùm em đi, em có thể làm việc gì? Em muốn nhanh chóng kiếm tiền…”

Không ngờ Mạch Tử phản ứng như Lê Tử Tịnh, ”Đi làm trai bao?”

Du Vụ không nói gì nhìn về phía Lê Tử Tịnh, cau mày nghĩ anh ấy và Mạch Tử dù chưa gặp mặt nhau nhưng dựa vào chỉ số ăn ý của họ thì họ có thể kết hôn rồi!

”Đừng đùa, em nghiêm túc đấy!”

”Được rồi.” Mạch Tử chăm chú suy nghĩ một lúc, ”Hay là đi hát ở quán bar đi, một mặt có thể kiếm tiền, mặt khác có thể luyện tập ca hát và sự tự tin, không phải một công đôi việc sao?”

Đôi mắt Du Vụ sáng lên, ”Ý kiến hay!”

Tính tình cậu nóng nảy, nghĩ đến cái gì phải lập tức đi làm. Thấy đã gần mười hai giờ đêm, cậu không chút buồn ngủ, túm lấy Lê Tử Tịnh đi quanh khắp các quán bar trong thành phố.

Quán bar đầu tiên mà họ đến là quán bar nổi tiếng nhất trong thành phố – Loạn Sắc.

Bên trong được trang hoàng rất sang trọng và kì lạ, kinh doanh rất tốt, Du Vụ đi bar trong nhiều năm, hiếm khi vừa mới nhìn đã thích, đáng tiếc họ đã có vài ca sĩ phòng chờ có thực lực phi thường, hơn nữa hôm qua có người mới đến, sắp tới cũng không định tuyển thêm người.

Du Vụ hơi thất vọng ngồi ở quầy bar uống rượu.

Người pha chế rượu đẹp trai đang lau chùi ly rượu, nhìn cậu một cái, cười nói, ”Thật ra trong thành phố Y cũng có một quán bar được lắm, gần đây họ đang tuyển ca sĩ mới…”

”Thật sao? Bar nào?” Du Vụ ngẩng đầu, hưng phấn hỏi.

”DM10.” Người pha chế rượu cười tủm tỉm trả lời. (DM= Danmei, viết tắt của đam mỹ).

Khóe miệng Du Vụ co rút.

Cái tên này, quá rõ ràng rồi… Ai tinh ý một chút đều hiểu đó là gay bar.

Nếu bình thường cậu căn bản không quan tâm tính hướng của bản thân bị bao nhiêu người biết, nhưng hiện tại cậu đang tham gia thi thố, nếu sau này có thể tiến vào showbiz thì không thể không để ý.

Dù sao xã hội bây giờ còn chưa có nhiều người công nhận hay ủng hộ đồng tính luyến ái, mà người nổi tiếng sẽ càng nhận được ánh mắt nghiêm khắc hơn người bình thường. Không phải mỗi người đều giống như ông hoàng âm nhạc Qua Duệ có can đảm công khai với toàn bộ thế giới, cậu vẫn phải sinh tồn, cậu chưa đủ tài sản để không quan tâm đến ánh mắt người đời giống như anh ta, chỉ vì hạnh phúc của bản thân thích sống thế nào thì sống.

Tránh khỏi ánh mắt giống như thấu hiểu tất cả của người pha chế rượu, Du Vụ trả tiền, đi về phía Lê Tử Tịnh đang bị hai cô em đùa giỡn đến đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống, tâm trạng cậu có chút kém, cậu nói, ”Đi thôi, về thôi.”

Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi đau khổ, Lê Tử Tịnh gật đầu như gà mổ thóc, ”Được được được…”

Du Vụ giữa đau khổ tìm cách mua vui, trêu ghẹo anh, ”Sao anh thấy gái thì giống như thấy quỷ vậy, mấy cô em ấy kinh khủng đến thế à?”

Lê Tử Tịnh vò đầu, ấp úng nói, ”Anh không thích phụ nữ táo bạo…”

Du Vụ bật cười, ”Con gái đến bar chẳng lẽ không táo bạo? Vậy chúng ta được xem là gì, những người đàn ông phóng khoáng?”

”Anh không có ý này… mà là… Ai, dù sao anh không thích phụ nữ quá dễ dãi…” Lê Tử Tịnh vụng về nói, không biểu đạt rõ ý của mình, quýnh lên nói lảng sang chuyện khác, ”Cậu đấy, phụ nữ vây quanh cậu còn nhiều hơn quanh anh, sao cậu không phản ứng?”

Bởi vì em thích đàn ông mà…

Du Vụ suýt buột miệng nói ra, nhìn Lê Tử Tịnh thô kệch đang lộ ra khuôn mặt bực bội, trong lòng cậu thở dài, quyết định không nên dọa anh.

Ngay khi hai người chuẩn bị rời khỏi quán bar thì nhạc nhảy ồn ào kết thúc, trong tiếng nhạc guitar ngọt ngào, giọng hát lạnh lùng nhưng trong trẻo mà họ chưa từng nghe cất lên.

“Mưa, bầu trời màu xám, anh lại nhớ em. Thời gian sao trôi quá nhanh, lòng anh tê dại, do em thay đổi hay anh thay đổi? Gió nổi lên, bầu trời u ám, anh lại nhớ em. Tình yêu làm sao vậy, bỗng dưng không còn nữa, trái tim vỡ vụn, do em điên cuồng hay anh cuồng điên?”

Bài hát có giai điệu rất hay, mang theo chút ưu sầu nhàn nhạt, làm cho người ta không khỏi nhớ đến mối tình đầu, tạo ra cảm giác buồn vô cớ. Giọng hát của người nọ cũng rất đặc biệt, Du Vụ nghe cảm thấy hơi quen tai, Lê Tử Tịnh cũng nói, ”Hình như nghe được ở đâu rồi…”

Cả hai đều quay đầu nhìn về phía sân khấu trong quán bar.

Họ thấy một chàng trai mặc quần áo đen ôm guitar ngồi trên sân khấu, cúi đầu vừa đàn vừa hát.

Đến đoạn điệp khúc bỗng lời hát biến thành phong cách rock cuồng nhiệt, anh nhanh chóng đứng lên thành thạo đánh đàn, khuôn mặt thờ ơ, thanh âm lúc trầm lúc bổng đột ngột biến thành tiếng hát cao vút, ”Là ai buông tay đầu tiên, là ai quay đi đầu tiên, là ai biến mất đầu tiên, là ai không nói lời tạm biệt…”

Đó chính là người ở phòng đối diện với Du Vụ và Lê Tử Tịnh nhưng cả ngày không gặp nhau một lần – Khuất Hàn.

Đèn nhiều màu nhấp nháy trên sân khấu tạo ra hiệu ứng huyền diệu sặc sỡ, giữa những ánh đèn khuôn mặt anh càng thêm nổi bật, vô cùng đẹp trai, cả người anh giống như được bao bọc trong một ánh sao sáng chói, lóe sáng như vậy…

Ánh mắt của mọi người trong quán bar đều tập trung vào anh.

Du Vụ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào anh.

Lê Tử Tịnh bên cạnh thổn thức nói, ”Cậu ta đúng là một ngôi sao…”

Đúng vậy không… Du Vụ lần đầu tiên thấy một người biểu diễn mà bị hấp dẫn đến mức không muốn dứt mắt ra.

Hóa ra, cậu ta là ca sĩ mà Loạn Sắc mới tuyển hôm qua.

Không biết là do không phục hay còn nguyên nhân gì khác, thấy Khuất Hàn biểu diễn xong, Du Vụ thôi thúc trong lòng, trở lại quầy bar, tìm được người pha chế rượu cũng chính là chủ quán, hỏi, ”Không phải anh nói các anh cần vũ công sao? Anh thấy tôi có được không?”