Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 16: Lần sau lại mời cậu




Phó Tinh Hà không ngờ anh lại tới sớm như vậy, “Sao không gọi điện thoại trước.” Hắn mở cửa ra để Lâm Thiên đi vào, “Giờ vẫn còn hơi sớm, ngồi đợi một lúc nhé.”

Lâm Thiên gật đầu, anh cũng có ý như vậy, “Bác sĩ Phó, tay của anh đã đỡ hơn chút nào chưa?” Lâm Thiên ngồi trên sofa, còn Phó Tinh Hà lại đang đứng, trên người hắn toát lên cảm giác áp bức bẩm sinh, tuy rằng hai người họ cao xêm xêm nhau, nhưng Lâm Thiên vẫn cảm nhận được cảm giác áp lực này. Cảm giác áp lực này, có lẽ do hormone nam tính gây ra. Lúc bác sĩ Phó không mặc áo blouse, quần áo thường ngày bó sát tôn lên vóc dáng cao ráo của hắn. Hơn nữa hôm nay hắn còn cởi khuy áo đầu tiên, Lâm Thiên có thể nhìn thấy xương quai xanh thấp thoáng trong cổ áo của hắn.

Gợi cảm đến mức mặt anh hơi nóng lên.

“Đây,” Phó Tinh Hà rót nước ép cho anh, “Ngoài trời nóng lắm à?”

“Vâng..” Anh nhìn ngón tay bác sĩ Phó, đúng là bàn tay hắn rất đẹp, những khớp xương rõ ràng, vừa thon dài lại vừa quyến rũ. Anh tưởng tượng ra hình ảnh hắn cầm dao phẫu thuật, đeo khẩu trang che đi nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt chăm chú. Lâm Thiên chỉ tượng tượng ra dáng vẻ của bác sĩ Phó thôi mà mặt cũng nóng bừng lên.

Phó Tinh Hà để ý trên trán anh có giọt mồ hôi hột, rất nhỏ rất nhỏ, trượt dài từ gò má xuống quai hàm, nhưng không rơi xuống cổ áo. Lâm Thiên rất hay ngại ngùng cúi đầu, trông cậu ấy như đang sợ mình, cho nên anh không dám đối diện cùng hắn. Phó Tinh Hà nhìn gò má và đôi tai ửng hồng của anh, nhìn yết hầu anh trượt lên trượt xuống khi uống nước, và cả cần cổ nõn nà khi cúi đầu.

—— Trông Lâm Thiên thật hấp dẫn.

Hắn di dời tầm mắt.

“Hôm nay là thứ năm, cậu không cần đi làm sao?”

“Không cần ạ… Ầy, em đã làm xong việc của mình, cho nên rảnh lắm.” Anh gãi gãi gáy, “Công việc của em như vậy đấy, lúc nào cũng rảnh.”

Phó Tinh Hà gật đầu, Lâm Thiên không giống như hắn, “Cậu muốn ăn cái gì?”

“Gì cũng được ạ.”

Phó Tinh Hà ngồi dựa vào sofa, hắn khoác tay lên thành ghế, hai người ngồi gần sát với nhau. Lâm Thiên ngồi thẳng người, nếu như anh dựa về phía sau một chút, sẽ lập tức dựa lên cánh tay bác sĩ Phó.

“Ăn đồ Trung hay đồ tây đây?” Giọng của Phó Tinh Hà vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại mang tới một cảm giác quen thuộc.

“Gì cũng được ạ.” Lâm Thiên lúng túng sờ tai, cánh tay bác sĩ Phó cứ như có lực hấp dẫn, sống lưng anh không tự chủ mà ưỡn thẳng.

“Thế đồ tây nhé,” Phó Tinh Hà có chút bất đắc dĩ, giống như Lâm Thiên không có chủ kiến của mình, hắn nói gì cũng được. Nhưng đây không giống như đang giả bộ, hắn có thể nhìn ra, Lâm Thiên thật sự là một người rất ngoan ngoãn: “Đồ Pháp nhé?”

“Vâng ạ.” Anh gật đầu, “Ăn gì cũng được ạ.”

Anh nghĩ bữa ăn lần này, có thể là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng. Bác sĩ Phó chẳng mấy mà sẽ quay trở về với guồng quay công việc, lại bận rộn suốt ngày, giữa anh và hắn lại cách nhau một bức tường trong suốt.

Nếu như bác sĩ Phó… thích đàn ông thì tốt rồi.

Nếu như vậy, anh sẽ không phải đau khổ che giấu tình cảm của mình nữa, nếu như hắn cũng thích đàn ông, Lâm Thiên có thể liều lĩnh bám lấy hắn.

Đột nhiên Lâm Thiên nhớ tới chuyện ngày ấy, qua điện thoại cô Mẫn nói với anh: “Tình huống của em không giống với nó” —— Tình huống của bác sĩ Phó có gì khác mình chứ? Không giống chỗ nào chứ? Động tác uống nước ép của Lâm Thiên dừng lại, anh tì cốc bên bờ môi, ngẩn người ra tự hỏi.

Anh nhìn thẳng về phía trước, giống như thấy thứ gì kì lạ chưa từng thấy, ánh mắt không có tiêu cự, chân mày hơi chau lên khiến thoạt trông anh có vẻ ngơ ngác.

Phó Tinh Hà ngồi bên cạnh nhìn anh một lúc, hắn phát hiện ra Lâm Thiên thường xuyên ngẩn người trước mặt mình. Ví dụ như lúc lái xe, Lâm Thiên sẽ hết sức căng thẳng, tốc độ 20km/h trông anh như lâm đại địch, đôi mắt lom lom hướng về phía trước, thể như sợ có một chiếc xe từ đâu phóng ra, nhưng thực ra ánh mắt anh không hề nhìn đường, chỉ là thất thần nhìn về phía trước mà thôi. Đột nhiên bác sĩ Phó tò mò muốn biết anh nghĩ gì, “Lâm Thiên”. Hắn khẽ cất tiếng gọi.

“Dạ?” Lâm Thiên hoàn hồn lại, ánh mắt dần dần tập trung trên người Phó Tinh Hà.

Cô Mẫn không biết anh là gay, nên cô giới thiệu các cô gái khác cho mình, nhưng cô lại không làm mai cho bác sĩ Phó, bởi vì tình huống của bác sĩ Phó không giống mình? Đột nhiên Lâm Thiên nghĩ tới một khả năng, suy nghĩ kia dần lóe lên trong đầu.

“Cậu lại ngẩn người ra rồi.” Phó Tinh Hà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh dương chậm chạp rời khỏi mặt đất, hoàng hôn lặng lẽ phủ mình xuống phòng khách, hắn đứng lên, “Đi thôi, cũng tới lúc rồi.”

Lâm Thiên ngượng ngùng sờ mũi, “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Lúc ở trước mặt người khác, những khi anh ngẩn người tự hỏi không giống như khi ở trước mặt bác sĩ Phó. Lúc bàn chuyện làm ăn với người khác, Lâm Thiên cúi đầu không nói gì, không ai dám bắt chuyện cùng anh. Bộ dạng khi tự hỏi của anh mang theo vẻ hờ hững lạnh nhạt khiến mọi người e dè chùn bước, cảm giác như lòng dạ anh thâm sâu khó dò.

Nhưng khi anh ở trước mặt bác sĩ Phó, lại giống như một học sinh lơ đãng.

Tài xế Ngô quay về tham gia hôn lễ của con gái, mấy ngày nay Lâm Thiên đều một mình lái xe, anh lái tốc độ 40km/h khiến bác sĩ Phó phải liếc mắt nhìn, “Sao đột nhiên lại lái nhanh như vậy?”

Lâm Thiên nghiêm túc trả lời: “Đường này ít xe, lát nữa lên cầu thì thôi, tắc kín cho mà coi.”

Trong mắt Phó Tinh Hà lóe lên tia cười, hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu. Lâm Thiên kiềm chế không nhìn sang hắn, nhưng mỗi khi nhìn lên kính chiếu hậu, ánh mắt anh lại liếc sang bên cạnh, rồi vô thức dừng lại trên người bác sĩ Phó. Rõ ràng khoang xe rất rộng, nhưng anh lại cảm thấy rất chật hẹp, Lâm Thiên chỉ thấp hơn hắn một chút, nhưng lúc nào anh cũng thấy thật nhỏ bé.

Lên cầu, quả nhiên như lời anh nói, đến giờ tan tầm, đường xá tắc kín, mọi người đều ước gì chiếc xe của mình mọc ra hai cái cánh, để có thể kiêu ngạo bay lên trời, quay trở về ngôi nhà thân yêu.

Mỗi lần kẹt xe, Lâm Thiên lại ngồi trên xe xử lý công việc, nhưng giờ anh là tài xế, huống hồ trên xe còn có bác sĩ Phó nữa, Lâm Thiên thử kiếm đề tài nói chuyện, không ngờ Phó Tinh Hà lại chủ động bắt chuyện trước, “Mấy hôm trước tôi qua nhà cô Mẫn, cô nói muốn giới thiệu người cho cậu.”

“À vâng.. cô có gọi cho em rồi, cơ mà em từ chối.” Lòng bàn tay Lâm Thiên rịn mồ hôi, “Em hỏi sao cô không giới thiệu cho anh, anh xuất sắc như vậy, cô nói..” Anh nắm chặt tay lái, lúc quay đầu ánh mắt của anh và bác sĩ Phó giao anh, gương mặt anh tuấn của hắn như chặn trong lòng Lâm Thiên.

“Cô ấy nói gì?” Phó Tinh Hà nhìn anh, qua kính chiếu hậu, ánh mắt của Lâm Thiên mang tới cảm giác là lạ, cứ như đã từng gặp ở đâu rồi.

Cột đèn phía trước chuyển sang màu xanh, Lâm Thiên có chút lúng túng mà rời ánh mắt, từ từ lái theo đuôi xe phía trước, “Cô Mẫn nói, tình huống của anh không giống em.”

Nói câu này xong, Lâm Thiên như giả chết mà nhìn chòng chọc về phía trước, thoạt nhìn anh rất mất tự nhiên, chỉ tạm coi như bình tĩnh. Phản ứng của Phó Tinh Hà cũng không lớn, chỉ ừ một tiếng bằng giọng điệu nhất quán.

Lâm Thiên không có can đảm tiếp tục hỏi hắn có gì không giống anh, anh hít sâu một hơi, cố nén sự hoảng loạn này xuống, lảng sang chuyện khác: “Bác sĩ Phó, anh có định kết hôn không.. Ý em là, công việc anh bận rộn như vậy..”

“Giờ không có ý định.” Phó Tinh Hà đáp, “Nếu gặp được ai đó thì có lẽ sẽ cân nhắc.”

Nghe bác sĩ Phó trả lời, Lâm Thiên cũng không rõ cảm giác của mình lúc này thế nào, anh thấy có chút mất mát, bởi có thể ở tương lai không xa, bác sĩ Phó sẽ gặp một người nào đó, rồi họ rơi vào bể tình, cuối cùng sẽ đi đến kết hôn.

Sự nhận thức này khiến anh vô cùng khó chịu.

Tắc đường nửa giờ, cuối cùng họ cũng đến nơi. Bởi vì luôn bận rộn công việc, nên rất ít khi bác sĩ Phó ra ngoài ăn, hắn thường đặt đồ ở một nhà hàng cao cấp gần đó, nhưng đi ăn cùng người khác thì đây vẫn là lần đầu.

Bọn họ đột ngột hẹn nhau ăn, tìm những nơi phù hợp thực sự không dễ, nhưng ngoài dự liệu của Lâm Thiên, nhà hàng này được xưng là một trong những nhà hàng cao cấp khó đặt nhất Hỗ Thị, sửa sang lại từ một căn biệt thự của một thiếu tướng Pháp, đằng sau biệt thự còn có một vườn hoa bí ẩn. Thông thường phải đặt trước một tuần mới có bàn, tất cả mọi người đều phải nghe theo đặt trước, Lâm Thiên cũng không nằm ngoài ngoại lên, không ai có đặc quyền.

Nhưng Phó Tinh Hà lại đặt trước có nửa tiếng.

Hắn đặt một bàn ngắm cảnh, bên ngoài cánh cửa với chiếc rèm trắng phau là vườn hoa đêm mùa hạ. Gió đêm mát lành, tấm rèm cửa được cơn gió nhẹ thổi tung lên. Giữa sảnh có lắp ngọn đèn ấm áp, mái vòm vàng cao năm mét, nền tường màu lam cùng bộ bàn gỗ màu đỏ của rượu. Có rất nhiều khách ngồi trong sảnh, những tiếng trò chuyện vang lên hòa cùng tiếng tình ca Pháp lãng mạn khiến bước đi vô thức chậm lại.

Hai người ngồi bên cửa sổ, Phó Tinh Hà mở thực đơn ra, hỏi anh muốn ăn cái gì.

Ở những nhà hàng Pháp sang trọng, đều ăn theo trình tự các món khai vị, món chính, sau đó mới tới món tráng miệng. Thoạt trông có vẻ ít, thực ra rất nhiều thức ăn. Lâm Thiên tùy ý chọn mấy món, Phó Tinh Hà nhận ra những lúc như này anh cũng rất có chủ kiến. Phục vụ xác nhận thực đơn một lần nữa, sau đó hỏi bọn họ muốn uống rượu gì.

“Bạn tôi lái xe.” Phó Tinh Hà gập thực đơn lại.

Lâm Thiên vội nói: “Em uống một chút cũng không thành vấn đề.”

Phó Tinh Hà nhìn anh, “Nước ép trái cây á?”

Mặt Lâm Thiên đỏ lên, “Em trưởng thành lâu rồi mà.”

Phó Tinh Hà mỉm cười, “Thế Bordeaux đi.”

Hắn luôn có cảm giác như Lâm Thiên chỉ là một cậu học sinh vừa mới tốt nghiệp ngây ngô, Phó Tinh Hà cảm thấy tính cách anh ngượng ngùng dễ thương, cho nên thường cho anh uống nước ép, nhưng khi ở chỗ cô Mẫn, Lâm Thiên cũng là một tinh anh đô thị. Là hắn lầm ở đâu.. hay đây mới chính là con người cậu ấy?

Tốc độ dọn món của nhà hàng rất nhanh, Lâm Thiên mới ăn được hai thìa súp thìa là hương thảo, trong phòng ăn thoáng ầm lên.

Là tiếng một người phụ nữ hét chói tai: “Cứu với! Ở đây có bác sĩ không!!”

Tiếp theo lại có một tiếng động mạnh vang lên, người và ghế ngã ngửa xuống đất, Lâm Thiên và Phó Tinh Hà cùng quay đầu lại nhìn ——

Cô gái kia hoảng hốt muốn đi đỡ bạn trai mình lên, nhưng anh ta co giật dưới đất, miệng giần giật chảy ra một búng máu, chiếc khăn ăn nhuốm sắc đỏ, “Bác sĩ, bác sĩ! Cấp cứu!” Cô gái cuống quýt cầm điện thoại lên muốn gọi 120, nhưng Phó Tinh Hà đã nhanh hơn cô một bước.

“Đừng chạm vào anh ta.” Hắn cản phục vụ đứng bên cạnh lại, bình tĩnh nói với bệnh nhân đang ôm bụng ho ra máu: “Đừng ôm bụng, nằm nghiêng sang bên trái di.” Vừa nói hắn vừa bấm điện thoại trong tay, lập tức thông báo địa chỉ, quét mắt nhìn về phía bàn ăn của hai người, “Đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, bị thủng dạ dày, anh ta có bị loét dạ dày không?”

Cô gái sửng sốt, lúc này mới ý thức được người đàn ông trước mặt đang hỏi mình.

“Tôi không biết.. chúng tôi mới gặp nhau mấy lần.”

Phó Tinh Hà bình tĩnh nói về phía điện thoại: “Anh ta cần phẫu thuật ngay lập tức, có thể cần làm cấp cứu ngay trên xe.”

“Anh là ai vậy?” Cô gái kia thấy hắn thông thạo gọi xe cứu thương, hơn nữa vừa liếc mắt là đã đoán được ra bệnh tình gì.

“Tôi là bác sĩ.” Phó Tinh Hà cúp máy, quay đầu nói với Lâm Thiên, “Xin lỗi cậu.”

Lâm Thiên không cảm thấy có điều gì đáng phải xin lỗi cả, anh đã nhìn đến mức ngây ra. Xe cứu thương tới rất nhanh, bệnh nhân bị thủng dạ dày được đưa tới bệnh viện gần nhất, Lâm Thiên uống một ngụm Bordeaux, hai mắt sáng lên, lóe lên tia sùng bái: “Ngầu quá đi, bác sĩ Phó, sao anh biết anh ta bị thủng dạ dày?” Rõ ràng hắn ở chuyên khoa thần kinh mà.

“Nhìn ra được.” Phó Tinh Hà nói qua loa. Hắn nhìn vẻ mặt tò mò của Lâm Thiên, khẽ nở nụ cười, “Còn ăn được nữa không?” Bộ dạng thổ huyết của bệnh nhân kia vẫn còn sờ sờ ra đó, với Phó Tinh Hà thì không thành vấn đề, nhưng Lâm Thiên là người bình thường, nhất định sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị ăn uống.

Nhìn bốn phía xung quanh, đã có không ít người đứng dậy tính tiền, còn có một vài người nhìn về phía họ xì xào bàn tán.

Có lẽ đều đang khen ngợi hắn.

Lâm Thiên cắt miếng bánh hạch đào bỏ vào miệng, tỏ ý mình vẫn còn ăn được.

“Không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, lần sau lại mời cậu.”

Hai mắt Lâm Thiên sáng lên, còn có lần sau nữa!!!