Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 289: Quan âm thủ trong Thái Ất Thần Châm




"Đây là quy định của bệnh viện, bác sĩ khi vào phòng giải phẫu phải tuân thủ nguyên tắc diệt khuẩn." Lâm Đống ra sức ngăn cản Tần Lạc. Tần Lạc nhìn anh ta kiên trì, cố gắng giữ đúng nguyên tắc của bệnh viện, quả là nhân tài là đáng tôn kính. Hiện tại, người như anh ta thật sự quá ít.

"Như vậy đi, tôi cũng không muốn cho cậu khó xử." Tần Lạc cười nói."Cậu có thể giúp tôi đem người bệnh dời đi không? Không nhất định phải ở trong phòng giải phẫu mới lấy ra thủ thuật." Tần Lạc cười nói.

"Có thể chứ?" Lâm Đống có chút chưa chắc chắn.

"Không thành vấn đề." Tần Lạc gật đầu."Ý của viện trưởng cho cậu làm trợ lý của tôi, chính là đến phụ trợ công việc của tôi. Hiện tại, tôi cần của cậu trợ giúp. Yên tâm đi, nếu xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ gánh vác hết."

Lâm Đống do dự một phen nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Để Tần Lạc chờ ở cửa, sau đó anh ta đi vào.

Một lát sau, theo sự chỉ huy của Lâm Đống, hai y tá trẻ đẹp phụ giúp xe lăn tới. Hai y tá nhìn vẻ mặt Tần Lạc nổi lên sự nghi hoặc, không hiểu vì sao bác sĩ không tiến phòng giải phẫu, lại muốn đem bệnh nhân đẩy ra.

Hai y tá thì thầm: "Không biết có phải người trẻ tuổi dễ nhìn này có thật là bác sĩ không?"

Tần Lạc cũng có chút ngạc nhiên với hai y tá trẻ đẹp này, thầm nghĩ khó trách người ta xưng là VIP, được săn sóc trong phòng đặc biệt, kẻ có tiền không chỉ có thể yêu cầu với bác sĩ mà còn chọn luôn cả phương pháp trị liệu, cho nên yêu cầu với y tá cũng rất cao.

"Làm phiền các bạn." Tần Lạc nhìn bọn họ gật gật đầu."Các bạn tìm cho tôi một phòng trống là được rồi."

Lâm Đống gật đầu đáp ứng. Dù sao chức trách của mình là phụ trợ Tần Lạc, nếu anh ta có yêu cầu thì cần phải đáp ứng.

"Tiểu Nhã, còn phòng trống không?" Lâm Đống hỏi.

"Phòng số 006 tạm thời không có ai nằm." Một trong hai y tá dáng cao gầy trả lời.

"Vậy đến phòng 006 thôi." Lâm Đống phân phó. Sau đó, tự mình dẫn đường. Hai y tá liếc nhìn Tần Lạc, rồi lại nhìn nhau cười, còn bệnh nhân dường như đang mê man.

Ba phòng giải phẫu kia đều có người đi vào, hơn nữa chuẩn bị tiến hành giải phẫu. Động tác có chút khẩn trương, thậm chí đều đã dùng dao giải phẫu (một loại dao chuyên dụng của bác sĩ) chuẩn bị mổ khối u.

Sau khi phát tín hiệu vào phòng vẫn chưa thấy Tần Lạc tiến vào, hình ảnh trong phòng bệnh rỗng tuếch, không có nổi một bóng người.

"Chẳng lẽ có chuyện gì?" Âu Dương Mệnh nhìn đến màn hình thứ tư nghi hoặc hỏi.

"Máy quay chắc chắn không có vấn đề. Dù sao, cũng đã có hình ảnh của các phòng giải phẫu kia. Có thể thí sinh tại phòng số 04 có vấn đề, phái chủ đừng nóng vội, hiện tại cháu đi hỏi một chút." Âu Dương Thanh cũng có chút mông lung. Hắn rút điện thoại ra rất nhanh gọi cho Lâm Đống, hỏi xem rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.

Sau khi nói chuyện điện thoại một hồi, vẻ mặt Âu Dương Thanh xấu hổ nhìn Âu Dương Mệnh nói: "Phái chủ, Tần Lạc tiên sinh không muốn lấy ra thủ thuật trong phòng giải phẫu. Hắn cho người đem bệnh nhân chuyển đến phòng 006."

"Làm bừa." Âu Dương Mệnh tức giận nói."Tôi biết hắn không làm nổi giải phẫu ngoại khoa. Nếu không làm được thì sao hắn không bỏ cuộc đi. Trên đời không phải ai cũng hoàn hảo. Chúng ta cũng có thể lý giải được, hiện tại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ loại hắn khỏi cuộc thi?"

"Hay là hắn có thủ thuật kỳ diệu nào đó." Tô Tử ngồi trên xe lăn, thân thể nàng đã cảm thấy mệt mỏi, không nói gì.

"Đúng vậy. Tần Lạc cho tới bây giờ không làm cho chúng ta thất vọng. Chúng ta vẫn cho ... hắn cơ hội. Xem hắn rốt cuộc làm cái gì." Cốc Thiên Phàm cũng cười ha hả nói.

Thấy hai môn chủ của hai môn phái khác đều nói giúp Tần Lạc, trong lòng Âu Dương Mệnh thầm hận. Quay đầu nói với Âu Dương Thanh: "Chúng ta có thể quan sát tình hình phòng bệnh 006 được không?"

"Không được ạ. Phòng đó không có bệnh nhân nằm cho nên chúng ta không lắp camera theo dõi." Âu Dương Thanh nói.

"Như vậy đi. Tôi có một đề nghị thế này." Cốc Thiên Phàm nói."Chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm ở chỗ này quan sát ba thí sinh giải phẫu. Nhóm kia người đến phòng 006 quan sát. Mặt khác, ba vị theo dõi giám sát tại đây, một vị đi sang phòng 006, coi như là công bằng. Mọi người cảm thấy thế nào?"

"Tôi không có ý kiến." Tô Tử nói.

Âu Dương Mệnh nghĩ nghĩ, nói: "Tôi và các cậu đi xem. Dù sao tình hình giải phẫu bên này cũng có thể xem được. Lúc sau trở lại quan sát cũng không muộn. Tổ giám sát Phong Hà theo chúng ta đi xem. Các đệ tử của các môn phái khác có thể lựa chọn xem ở bất kỳ đâu."

Hắn vừa nói xong, thì hơn phân nửa người đi theo đến phòng 006 xem Tần Lạc tiến hành giải phẫu.

Dù sao, Tần Lạc được xưng hô có kỳ tích tần. Bọn họ đều muốn biết, thanh niên này phương pháp ngoại khoa giải phẫu có gì độc đáo. Có năng lực nào mà mọi người vui vẻ đến thế.

Đặc biệt đệ tử của Bồ Tát môn, ngoại trừ Mộc Hương ở lại bên ngoài giám sát ba môn phái kia, còn lại toàn bộ đều đi theo môn chủ. Trong phòng vừa mới náo nhiệt lập tức nhiều người rời sang phòng 006, cảm giác thật vắng vẻ trống rỗng.

Bên trong phòng 006, tuy rằng đồ đạc không bằng các phòng bệnh tư nhân của những người giàu có, nhưng so với phòng bệnh bình thường cũng xa hoa hơn nhiều. Cùng có đủ các thiết bị giải trí, buồng vệ sinh riênh, phòng bếp riêng, phong cách phục vụ cẩn thận, không phụ mang tên "VIP".

Tần Lạc bảo trợ lý cùng các y tá nâng bệnh nhân lên giường, còn hắn tự tay lau rửa ngân châm. Đột nhiên cửa phòng bệnh bị mở ra, một đám người tiến vào phòng vây lấy Tần Lạc. Phòng 006 vừa rồi còn rộng rãi nay đã chật chội đến kỳ lạ.

Tần Lạc cười ngượng, nói: "Thật sự xin lỗi. Tôi tạm thời có chút thay đổi, cho nên mới bảo Lâm Đống chuyển bệnh nhân sang bên này."

"Cậu ở chỗ này rồi sao không sử dụng thủ thuật đi?" Âu Dương Mệnh tức giận nhìn chằm chằm vào Tần Lạc mà chất vấn.

"Nhóc con này, luôn không tuân theo sự sắp đặt của người khác. Những thí sinh khác đều theo sự sắp đặt đã tiến vào phòng giải phẫu. Cậu ngoan ngoãn nghe lời một lần thì chết à?"

"Quả thật tôi muốn lấy ra thủ thuật ở phòng bên." Tần Lạc gật đầu nói rồi tiếp tục khử trùng ngân châm trong tay.

"Không được. Điều kiện giải phẫu ở bên này không đạt tiêu chuẩn." Âu Dương Mệnh liền cự tuyệt .

"Điều kiện giải phẫu? Chỉ là tôi châm cứu thân thể bệnh nhân, không mổ bệnh nhân, thì cần gì phải có điều kiện giải phẫu?" Tần Lạc mỉm cười hỏi ngược lại.

"Cậu? Châm cứu? Thế gọi gì là giải phẫu?" Âu Dương Mệnh tức giận nói.

"Có phải là giải phẫu hay không thì tôi không rõ. Tôi chỉ là muốn nói cho ông biết, dao giải phẫu có thể làm tiến hành được, thì hộp ngân châm trong tay tôi cũng có thể làm được, mà có khi còn làm rất tốt là đằng khác." Tần Lạc cười rộ lên như một con hồ ly tinh xảo quyệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Phái chủ Âu Dương, cứ để cho hắn thử xem." Cốc Thiên Phàm cười nói.

"Được ….tôi trực tiếp xem cậu châm cứu giải phẫu thế nào?" Âu Dương Mệnh châm biếm nói.

"Nhất định sẽ không cho ông thất vọng." Ánh mắt dịu hiền nhìn Tô Tử dường như đưa ra câu trả lời trong lời nói của mình.

Âu Dương Mệnh trong lòng xúc động, ngực đau điếng như muốn phun ra máu.

Dường như mọi chuyện đã được ấn định rồi.

Không thể không nói, Tần Lạc có khả năng hơn người. Đôi khi hắn không cố ý giả vờ kiêu ngạo, tự đại, tự phụ luôn dễ dàng làm cho Âu Dương Mệnh không ngừng phát điên. Bởi vì, Tần Lạc có thực lực cường đại làm hậu thuẫn cho nên Tần Lạc luôn có thể làm tốt so với người khác.

"Nâng bệnh nhân dậy, cởi áo ra." Tần Lạc nói. Bác sĩ trước tiên phải chuẩn bị thật đầy đủ. Bệnh nhân bị gây tê từ trong phòng giải phẫu cho đến bây giờ vẫn còn mê man. Như vậy lại càng tốt, Tần Lạc đỡ phải phiền toái giải thích nhiều. Nói lúc trước, bệnh nhân đang chuẩn bị giải phẫu lại có người đến đưa rời khỏi phòng, bệnh nhân không nhảy dựng lên chửi vào mặt mới là lạ.

Nhưng điều làm cho Tần Lạc tò mò chính là không thấy người nhà bệnh nhân đứng trông chờ ngoài cửa phòng, không biết bệnh viện làm thế nào thuyết phục được bọn họ. Có thể người này sống cô độc? Tần Lạc lắc lắc đầu, hắn đem những ý nghĩ vớ vẩn vứt bỏ khỏi đầu.

Hai em y tá nhanh chóng cởi áo bệnh nhân, Tần Lạc vung tay, sau đó thân thủ chạm đến chỗ khối u của bệnh nhân.

Khối u của bệnh nhân phát triển ở dưới nách, tuyến dịch huyết tương và mạch máu rất dày cộm lên.

"Hộp châm." Tần Lạc hô lên.

Lâm Đống bưng hộp châm tới, tay trái Tần Lạc chọn chiếc châm bảy tấc, tay phải chọn ra chiếc ba tấc dùng để đề châm (thủ thuật dùng châm, một chiếc châm, một chiếc đề).

Hai chiếc châm một dài một ngắn giống như hai cánh của con bướm cứ rung rung trong lòng bàn tay Tần Lạc. Loại rung động này cực nhỏ, nhưng đối với Cốc Thiên Phàm, Tô Tử, Âu Dương Mệnh đều là các cao thủ trong nghề, cũng không khó phát hiện. Bọn họ đều là cao thủ dùng châm, những biến hoá nhỏ nhất cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của họ.

"Phấn khích! Khí quán song châm!. Đây là Thái Ất Thần Châm trong truyền thuyết?" Con ngươi của Cốc Thiên Phàm sáng rực lên, thần tình kinh ngạc nói.

Tô Tử gật gật đầu, nói: "Chiêu thứ tư của Thái Ất Thần Châm. Quan Âm thủ."

"Quan Âm thủ?" Cốc Thiên Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Tôi nhớ rõ trong châm pháp của Bồ Tát môn cũng có tuyệt kĩ này?"

"Đúng vậy." Tô Tử cười khẽ, nhìn thấy Tần Lạc, nói: "Thái Ất Thần Châm cùng lúc dùng năm châm. Mỗi một châm có năng lực biến hoá vô cùng vô tận. Tần Lạc lúc trước học được ba châm, nhưng không có học được hai châm còn lại."

"Vì sao không có học được hai châm còn lại?" Cốc Thiên Phàm nghi hoặc hỏi.

"Bởi vì trong châm phổ viết về Thái Ất Thần Châm thuần tuý chỉ chú giải về ba châm đầu tiên. Chiêu thứ tư cùng thứ năm chỉ giới thiệu chứ không có chú giải cách sử dụng. Vừa mới đó là thủ thuật đệ tứ châm ở Bồ Tát môn." Tô Tử giải thích.

"Cô đem đệ tứ châm dạy cho hắn?" Cốc Thiên Phàm cười hỏi.

"Đúng vậy. Đúng là anh ấy đã học được." Tô Tử tán thưởng nói."Với đệ tứ châm này, các đệ tử của Bồ Tát môn nghiên cứu mấy trăm năm mà hoàn toàn không đạt được. Không nghĩ rằng trong thời gian ngắn ngủn như vậy mà anh ấy đã thành thục. Có lẽ, đây là cơ duyên."