Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 411: Phẫn nộ cũng là một loại bệnh




Hứa Đông lâm không nhịn được cười nói: "Tần Lạc tiên sinh, mặc dù tôi rất sùng bái y thuật của anh nhưng chẩn đoán lần này của anh thật sự rất hoang đường. Ông tôi là người thông hiểu thuật dưỡng sinh, ông ngủ sớm, dậy sớm, chăm chỉ tập luyện sức khỏe của ông vẫn rất tốt, không bệnh tật, không đau yếu gì, thậm chí ngay cả cảm cúm cũng rất hiếm khi mắc phải, sao anh có thể nói là thân thể mắc trăm bệnh?"

Không chỉ có Hứa Đông lâm mà ngay cả Tô Tử cũng khá ngạc nhiên nhìn Tần Lạc. Bản thân nàng cũng là một danh y. Trước đó nàng đã vọng chẩn qua, sắc mặt Hứa Nhược tiên sinh đỏ au, tinh khí dồi dào, thân thể âm dương điều hòa, ngũ tạng hoạt động bình thường, động tác nhanh nhẹn, thật sự không giống với một ông lão thân thể mắc trăm bệnh.

Nếu như nói Hứa Nhược là một ôgn già tráng kiện do tập dưỡng sinh điển hình thì Tô Tử sẽ dễ dàng đồng ý.

Hứa Nhược nhìn Tần lạc nói: "Nếu Tần lạc tiên sinh đã chẩn đoán như vậy, tất nhiên phải có lý do. Ta nguyện ý lắng nghe".

Hứa Nhược nhìn Tần lạc nói: "Nếu Tần lạc tiên sinh đã chẩn đoán như vậy, tất nhiên phải có lý do. ta nguyện ý lắng nghe".

Tần Lạc cười nói: "Gần đây tâm tình của Hứa lão tiên sinh thế nào?"

"Ăn ngon, ngủ ngon". Hứa Nhược trả lời.

"Có thật đúng như vậy không?" Tần Lạc cười tủm tỉm nhìn ông lão giảo hoạt này. Hắn xé rách vẻ ôn hòa giả tạo của ông ta không khách khí chút nào.

"Ông biết tôi cử người đi khiêu chiến Hàn y xung quanh mà ông không tức giận sao? Ngay khi đoạn băng video đó vạch trần chân tướng của vụ việc đó, tâm của ông vẫn có thể bình thản thế sao? Khi tôi đứng ở bàn chủ tọa chính thức khiêu chiến với ông trước mặt mọi người, ông không có bất kỳ sự phẫn nộ nào sao?"

"Hứa lão, con người chứ không phải thánh hiền, ông là một người già có tu vi tu dưỡng rất cao nhưng điều đó không có nghĩa là ông đã tới mức xuất thần nhập thánh, lục căn thanh tịnh thế nên những việc thế tục như này vẫn ảnh hưởng tới tâm tình của ông. Tôi nói có đúng khôgn?"

Huyệt thái dương của Hứa Nhược giật liền mấy cái rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường.

"Nếu không phải vậy, Hứa lão sẽ không tự dưng mời tôi tới nhà. Không phải Hứa lão muốn gặp tôi mà là muốn khoe khoang bảo vật cho tôi thấy sau đó sẽ lại chỉ ra bệnh tế nhị của tôi và Tô Tử. Đay thực chất là loại chiến tranh tâm lý không tiếng súng nhưng đối với tôi mà nói nó không có tác dụng".

"Ta rất thích khiêu chiến một đối thủ mạnh, có thể nhìn thấy bí mật của chúng ta không muốn cho người khác biết chỉ qua một cái liếc mắt quả nhiên chứng tỏ y thuật của Tần tiên sinh rất thông minh như vậy chỉ làm cho ta thêm kích động, càng làm tăng thêm sự chờ mong gặp nhau trên chiến trường của tôi, khi đó ta sẽ chính thức đánh bại tiên sinh".

Tần Lạc chỉ tay vào mặt mình và nói: "Khi Hứa lão nhìn thấy tôi thì Hứa lão có tâm trạng gì?"

"Yêu thích cùng oán hận". Hứa Nhược thẳng thắn nói.

Ông ta vui mừng vì có một thiên tài y học như vậy nhưng ông ta oán hận vì thiên tài y học đó không sinh ra ở Hàn Quốc mà lại ở một nước khác bây giờ hai người là đối thủ của nhau.

"Có sự phẫn nộ không?" Tần Lạc nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời nhưng hai con ngươi lại đùng đục của Hứa Nhược hỏi.

"Đã từng có". Hứa Nhược gật đầu trả lời.

"Phẫn nộ chính là một loại bệnh". Cuối cùng Tần Lạc rút ra kết luận cho chính mình.

"Người Trung Quốc chúng tôi có một câu tục ngữ: "Tâm rộng thì thư thái. Nếu như có thể duy trì trạng thái vui sướng thì có thể khiến cho thân thể khỏe mạnh. Còn một câu nói khác hình tượng hơn là: một nụ cười bằng mười năm tuổi tho nhưng câu nói này đủ để thấy tầm quan trọng của tâm trạng con người đối với thân thể của chúng ta".

"Phẫn nộ, khẩn trương, lo âu, sợ hãi cùng tâm trạng buồn rầu là những đại địch với sức khỏe. Những kết quả đã chứng minh ung thư, bệnh động mạch vành, bệnh cao huyết áp, loét dạ dày, chứng bệnh thần kinh giác quan, đau đầu một bên, bệnh tiểu đường đều có liên quan tới yếu tố tâm lý".

Hứa Đông lâm cười nói: "Cái đó thì có quan hệ gì với ông tôi? Chẳng lẽ chỉ bởi vì ông phẫn nộ mà anh có thể gán tất cả những chứng bệnh có thể mắc phải lên người ông tôi sao? Đây quả thật là một trò đùa lố bịch. Nếu như tất cả các thầy thuốc đều xem bệnh như anh, nói tất cả các chứng bệnh có thể mắc cho người bệnh nghe vậy thì liệu khi đó người bệnh có còn hy vọng sống hay không? Chẳng lẽ bọn họ suốt ngày phải sống trong sợ hãi sao?"

"Thôi được, bây giờ tôi căn cứ vào thân thể của Hứa lão sẽ chẩn đoán bệnh của ông ấy".

Tần Lạc không để ý tới lời châm chọc của Hứa Đông lâm cười nói.

"Xin cứ tự nhien". Hứa Nhược nói. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Chính theo như lời Hứa Đôgn lâm nói Hứa lão hiểu biết việc tu dưỡng tâm tính. Tâm tính luôn bình thản, không nóng nảy, không nóng vội, có đúng không?"

"Không sai, ta tự nhận có vài phần định lực". Hứa nhược gật đầu. Căn bản là ông ta không có ý định lừa gạt hay gây khó dễ. Một khi đứng trước mặt một cao thủ, bọn họ sẽ nhìn ra hết tất cả tình trạgn thân thể của mình, không bỏ sót bấy kỳ một điều gì.

Bạn cũng không nên thấy kinh ngạc. Đôi khi những dụng cụ khám chữa bệnh tinh vi cũng không thể tìm ra nhưng bọn họ chỉ cần nhìn qua mấy lần thì có thể tìm ra những vấn đề nhỏ nhất trên cơ thể bạn.

"Bởi vì tĩnh lặng đã lâu rất khó xao động, nhưng một khi đã xao động tất nhiên sẽ không thể khống chế tâm tính. Nếu như tôi đoán không sai, mấy ngày hôm nay nhất định sẽ ngủ không an giấc, đúng không?" Tần Lạc hỏi.

"không sai". Hứa Nhược sửng sốt một lát rồi gật đầu nói.

"Mất ngủ có phải là bệnh khôgn?"

"Là bệnh".

"Tốt lắm. Đây là điều thứ nhất". Tần Lạc nhìn cổ Hứa Nhược nói: "Hứa lão vẫn đang kiên cường chống đỡ nhưng cổ chuyển động có phần cứng nhắc. Lúc trước khi Hứa lão đi trước dẫn đường, cô cử động không được tự nhiên. Nếu tôi đoán không lầm, tối hôm qua Hứa lão bị sái cổ phải không?"

"Không sai".

"Sái cổ có phải là bệnh không?"

"Là bệnh". Hứa Nhược khẽ thở dài nói.

Vẻ tươi cười trên gương mặt của Hứa Đông lâm biến mất, anh ta trừng mắt nhìn Tần lạc. Anh ta thực sự không ngờ những ẩn bệnh của ông mình mà bản thân mình không nhìn ra thì Tần lạc lại nhận ra.

Con người này quả thực rất lợi hại.

"Tổn thương xương cổ tất nhiên làm con người mệt nhọc. Mệt nhọc có phải là bệnh khôgn?"

"Là bệnh".

"Xương cổ là khung xương sống của con người, sống lưng bị tổn thương tất làm thị lực suy giảm, không muốn ăn, mạch máu lưu thông bị ảnh hưởng, ngũ tạng bị tổn hại, âm dương bất hòa. Chỉ dựa vào nguyên âm dương bất hòa thì có thể gây ra bao nhiêu loại bệnh với cơ thể con người? Vì vậy tôi nói Hứa lão có trăm bệnh trong người là thế".

Tất cả mọi người đều há hốc mồm, thừ mặt nhìn Tần lạc.

Tô Tử biết rõ Tần lạc vì muốn phản kích chiến thuật tâm lý của Hứa nhược, nên mới nói ra một cái cớ như vậy nhưng nàng không ngờ Tần lạc chỉ cần đứng gần Hứa nhược, căn cứ vào tâm tình của ông ta mà luận ra bách bệnh như vậy. Hơn nữa những suy đoán này rất có lý, làm cho người khác không sao phản bác được.

Dù Hứa Nhược biết Tần lạc nói "Có trăm bệnh" cũng có chút giật gân nhưng quả thật bách bệnh này có tồn tại. Nói theo y học cổ truyền đây chính là nguồn dẫn bệnh. Nếu như nguồn dẫn bệnh chưa bị trừ hết thì căn bệnh chưa bị trừ tận gốc.

Bách bệnh tuy rất nhỏ nhưng thực sự có tồn tại. Người bình thường tất nhiên sẽ không bao giờ chú ý tới vấn đề nhỏ nhặt đó nhưng tất cả lại nằm trong tính toán của anh ta.

Mặc dù gã thanh niên này khá vô sỉ, xen lẫn vô lại, cũng như có chút thủ đoạn nhưng quả thật gã rất giỏi. Gã chỉ nhìn qua mạch tế, nhỏ mà có thể chẩn bệnh rất chính xác, gã đã đạt tới một trình độ quả thực chưa từng nghe nói tới bao giờ.

Hứa Nhược chắp tay chào Tần Lạc một cái rồi nói: "Tần lạc tiên sinh nhìn chẩn cực kỳ chính xác. Hứa Nhược rất bội phục".

"Khôgn có gì": Tần lạc cười ha hả nói. Để làm ông già này cảm phục không phải là chuyện dễ dàng gì. Nếu như thiếu suy nghĩ ăn nói lung tung thì rõ ràng sẽ đi lạc đề câu chuyện.

Trong khi đó Trung y cũng có cách giải thích Nhất Diệp Tri Thu (nhìn một chiếc lá biết cả mùa thu). Một khi có thể nhìn thấy sự lo lắng thì từ đó có thể suy đoán ra đủ loại phuơng diện bệnh tật trên thân thể ông ta.

Ví dụ như một người bị đau bụng thì nguyên nhân là gì? Tuyệt đối không có khả năng chỉ là đau bụng. Có thể do ăn cái gì trúng độc, cũng có khả năng một cơ quan nào đó trong thân thể xuất hiện vấn đề. Như vậy một khi dựa theo kiến giải của Trung y đó là hoặc giải độc ngộ độc thứ ăn hay là xử lý cơ quan mắc bệnh.

"hôm nay thực sự đã được mở rộng tầm mắt". Hứa Đông lâm khen.

"Đây là hệ thống trong Trung y. Lý luận cơ bản của Trung y". Tần lạc nói: "Hàn y chỉ học được bộ xương cùng da thịt nhưng không học được khí huyết. Trong khi đó khí huyết đã được vô số bậc hiền tài khổ tâm nghiên cứu cùng chứng minh thực tiễn mới thành. Không phải sức lực của một người, không phải sức lực của một quốc gia mà là sức lực của vô số người đại diện cho cộng đồng mới gặt hái được thành quả".

"Xin lắng nghe". Hứa Đông lâm nói: "Chúng ta đã rất cố gắng. Hàn y cũng sẽ cố gắng hình thành hệ thống của chính mình, khung xương của chính mình, khí huyết của chính mình".

"Hứa lão, bây giờ chúng ta có thể đi thưởng thức bảo bối của ông chưa?" Tần lạc nhìn Hứa nhược hỏi.

"Đương nhiên". Hứa nhược gật đầu nói: "Xin mời".

Sau khi đứng lại trước cửa phòng thay đổi giày, mọi người vào phòng khách rồi đi vào thư phòng của Hứa nhược. Ánh mắt Tần Lạc sáng lên khi hắn nhìn thấy căn tàng thư quý giá của Hứa Nhược trong khi đó Hứa Nhược vỗ vỗ tay vào giá sách. Giá sách đang đứng yên đột nhiên di chuyển sang một bên.

Xôn xao.

Ngay sau khi giá sách di chuyển thì xuất hiện một cánh cửa màu bạc.

Hứa Nhược đi tới, ông ta nhập mật mã vào ổ khóa trên cánh cửa thép. "Thình thịch" một tiếng cánh cửa thép tự động mở ra.

"Xin mời". Hứa Nhược giơ tay nói.

Tần Lạc đợi cho Hứa Nhược đi vào trước hắn mới đẩy xe lăn của Tô Tử đi vào bên trong. Căn phòng rộng rãi, trong phòng ánh sáng mờ, vẻ cổ kính.

"Mọi người cùng là người học y tất nhiên sẽ có hứng thú với bảo bối này. Hơn nữa bảo bối này ljai có mối quan hệ sâu xa với người Trung Quốc". ngay khi Hứa Nhược đang nói, ông ta đứng lại trước một vật to lớn có vải lụa màu vàng phủ kín.

Tần lạc nhìn thấy vật này có hình người, một vật thể thẳng đứng, cao gần hai mét, hắn cười nói: "Tôi rất tò mò".

Sắc mặt Hứa Nhược như phát ra ánh sáng long lanh khi ông ta nhìn vào bảo bói quý giá của mình sau đó ông ta đưa tay kéo miếng vải phủ xuống.

Ngay sau đó một pho tượng đàn ông bằng đồng xuất hiện trước mặt mọi người. Sau khi xem xét cẩn thận thì trông giống như tượng binh mã của Tần thủy Hoàng nhưng trên thân thể bức tượng có vô số những lổ nhỏ.

"Tượng châm cứu đồng nhân?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi: "Đây là thật hay giả? Tại sao ông lại có vật này?"

"Tần Lạc tiên sinh hiểu biết nhiều, kiến thức uyên bác. Lần này ta muốn nhờ tiên sinh kiểm tra". Hứa Nhược nói: "Tiên sinh hãy xem tượng đồng nhân này là thật hay giả? Vì sao là thật? Vì sao là giả?"