Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 742: Chơi một trận ra trò!




Tần Tung Hoành không hề e sợ ánh mắt của Tần Lạc. hắn dường như coi tất cả mọi chuyện chẳng có gì liên quan tới hắn cả, chỉ mỉm cười nói: "Những việc như thế này anh phải hỏi cô gái này mới đúng, có liên quan gì tới tôi chứ?"

"Nhà này là của anh! Cô ta ở nhà của anh, sao lại không liên quan gì tới anh?" Tần Lạc nói.

"Nhà này đúng là tôi bỏ tiền ra mua, nhưng nó không đồng nghĩa là nhà của tôi!" Tần Tung Hoành nheo mắt lại nói: "Tòa biệt thự này do tôi ba năm trước mua lại, nhưng mấy năm trước đó tôi đã tặng nó lại cho Lý Đăng Huy! Chỉ vì tôi bận, nên quên mất đi đăng ký hộ khẩu thôi_Nếu như anh hôm nay không hẹn tôi ra đây gặp mặt. tôi cũng đã quên mất là tôi có căn nhà này rồi! Còn Lý Đăng Huy rất hay ở trong căn nhà này, anh có thể gọi điện cho ông ta hỏi xem sao! Anh và ông ta có quan hệ mật thiết như vậy. tôi nghĩ chắc chắn ông ta sẽ không nói dối anh đâu!"

Câu nói sau cùng của Tần Tung Hoành có ý khinh thường nhân phẩm của Lý Đằng Huy. ý nói rằng ông ta và Tần Lạc đều là người cùng một giuộc với nhau, đều là những kẻ cặn bã. Xem ra trong thời gian ngắn hắn ta cũng khó mà quên được bị Lý Đẳng Huy đâm sau lưng như vậy.

"Tặng cho Lý Đằng Huy?" Tần Lạc sững người, hắn không ngờ chuyện này lại có liên quan tới Lý Đẳng Huy.

"Không sai, năm trước Lý Đằng Huy dẫn người trong bộ năng lượng có những bước tiến vượt bậc. lại có nghiên cứu đoạt được bằng khen của bộ năng lượng quốc gia_Công lao của Lý Đằng Huy là rất lớn, do vậy mà tôi đã đem căn nhà này tặng cho ông ta. chìa khóa cũng đã đưa cho ông ta từ lâu rồi!"

Cho dù gặp phải sự thù địch từ phía Tần Lạc, nhưng Tần Lạc phải thừa nhận rẳng Tần Tung Hoành rất giỏi trong việc lôi kéo lòng người. Chỉ với công trạng của Lý Đăng Huy thôi mà hắn đã hào phóng tặng cả căn biệt thự giá trị mấy trăm triệu nhân dân tệ cho ông ta_Có lẽ cũng có thể là do vợ của Lý Đẳng Huy là dì họ của Tần Tung Hoành, nhưng vẫn phải công nhận rằng Tần Tung Hoành ban thưởng cho cấp dưới vẫn rất chi là hào phóng.

Nhưng hắn lại dùng cái lý do là vì bận quá mà quên mất chuyện đi đăng ký chuyển tên hộ khẩu cho người ta. điều nàv chứng tỏ rẳng hắn là một người không được thành tín cho lắm.

Cũng may mà hắn chưa đến mức ngu ngốc tặng luôn cho Lý Đằng Huy căn nhà này, nếu không thì sau khi Lý Đằng Huy phản bội hắn, hắn đã bị tổn thất thêm cả trăm triệu nhân dân tệ nữa rồi.

Tần Lạc dĩ nhiên là không thể tin vào một lời phiến diện của Tần Tung Hoành được, tuy hắn biết trí tuệ của Tần Tung Hoành tuyệt đối không thể lừa hắn với trình độ thấp như vậy, nhưng hắn vẫn phải bấm số gọi cho Lý Đằng Huy để hỏi cho rõ ngọn nghành.

Tần Lạc bấm số gọi cho LÝ Đằng Huy, sau một lúc lâu điện thoại mới có người nhấc lên, ở đầu dây bên kia Lý Đăng Huy nói với giọng vô cùng hối lỗi: "Tần đại thiếu gia! Thật xin lỗi anh, lúc nãy tôi dẫn Văn Nhân tiểu thư và Bạch đại thiếu gia đi xem công trình, bên ngoài máy ồn quá nên không nghe thấy chuông điện thoại_Anh tìm tôi có việc gì vậy?"

"Không có gì, tôi biết anh gần đây rất bận!" Tần Lạc cười nói: "Chỉ là muốn hỏi anh mấy chuỵện, có phải anh có một căn biệt thự tại Hương Sơn không?" T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Cũng coi là có!" Lý Đằng Huy nói: "Tòa biệt thự số sáu tại chân núi Hương Sơn, năm trước Tần Tung Hoành tặng nó cho tôi! Tôi bây giờ rời khói đó rồi. không còn ở trong căn hộ đó nữa? Khi tôi đi thì đã đưa chìa khóa lại cho Ngô Sương rồi!"

"Vậy anh có biết bà ta cho người nào mượn căn biệt thự này không?"

"Không biết! Chúng tôi đã lâu lắm rồi không liên lạc gì với nhau cả, tôi bây giờ ở trong Hoa Hồng viên rồi!"

"Được rồi, không có gì nữa đâu. anh cứ bận việc của mình đi!" Tần Lạc nói.

Sau khi dập máy Tần Lạc nhìn vào Hồng Phu đang ngồi đối diện hắn nói chuyện vô cùng vui vẻ với Tần Tung Hoành: "Anh nói anh tặng căn nhà này cho Lý Đăng Huy. nhưng ông ta nói ông ta không dám nhận! Khi ông ta bỏ đi đã đưa chìa khóa cho người vợ trước của ông ta_Chuyện này vẫn có liên quan tới anh rất nhiều đấy!"

Tần Tung Hoành nghe vậy bật cười nhìn Tần Lạc nói: "Tôi biết, giữa chúng ta có những chuyện hiểu lâm với nhau! Nhưng anh không nên cho rằng tôi quen với người nào. mà người ấy có tội anh lại chụp mũ lên đầu tôi. nói tôi là người đứng sau giật dây được chứ? Lý Đằng Huy và Ngô Sương là vợ chồng với nhau, ông ta đưa chìa khóa cho bà ta. vậy thì chìa khóa vẫn ở trong tay hai vợ chồng ông ta chứ?"

"Nhưng Ngô Sương là dì họ của anh!" Tần Lạc nói.

"Thế thì sao anh không đi hỏi bà ta cho rõ ràng đi? Xem xem có phải bà ta giao nó cho Hồng Phu hay không?" Tần Tung Hoành khi ngồi nói chuyện với Hồng Phu cũng đã biết được tên của nàng.

"Đây chính là việc mà tôi định làm!" Tần Lạc lạnh lùng nói.

"Hy vọng anh sẽ tìm được đáp án theo ý của mình muốn!" Tần Tung Hoành cười nói.

"Tại sao tất cả mọi chuyện đều có liên quan tới anh vậy?" Tần Lạc nhìn thẳng vào mắt Tần Tung Hoành hỏi.

"Anh nên sửa câu hỏi của mình như thế nàv_Tại sao anh lại cho rằng tất cả mọi chuyện đều có liên quan tới tôi?"

"Mục Nguyệt bị trúng độc. nhưng anh là người nắm trong tay mồi độc. Tôi bị truy sát thì sát thủ lại ở trong nhà của anh_Anh giải thích sao đây?"

"Nhưng sao anh không nghĩ thế này? Phật Đà là ai mang về cho Mục Nguyệt? Căn nhà này tôi đã tặng người khác rồi, bâv giờ nó dùng để tàng chứa tội phạm thì có liên quan gì tới tôi? Tại sao anh không nghi ngờ Văn Nhãn Chiếu? Sao anh không nghi ngờ Lý Đằng Huy?"

"Vì bọn họ chẳng có lý do gì hại tôi cả!"

"Tôi có sao?"

"Có chứ!" Tần Lạc gật đầu nói.

Hai người đối thoại với nhau càng lúc càng gấp, âm thanh càng lúc càng nhanh dường như cả hai sắp xắn tay áo lên xông vào choảng nhau tới nơi rồi vậy.

Nhưng, hai người lúc này đột nhiên lại im lặng. Một lúc lâu sau thì cùng nhìn vào nhau rồi bật cười ha hả.

"Không sai! Tôi đúng là có lý đo để hãm hại anh!" Tần Tung Hoành thú nhận nói.

"Nếu như có cơ hội thì tôi chắc chắn cũng sẽ đáp lễ lại cho anh!" Tần Lạc cũng không vừa.

"Nhưng việc nàv tôi thật sự không biết!" Tần Tung Hoành nói: "Tôi đúng là lần đầu tiên gặp một cô gái dễ thương như thế này!"

"Tuy không có chứng cứ nào_Nhưng tôi vẫn không thể tin vào câu nói này của anh!"

"Vậy thì anh cứ từ từ mà điều tra nhé!" Tần Tung Hoành nói.

"Chắc chắn rồi!" Tần Lạc gật đầu nói: "Nhưng anh phải đi cùng chúng tôi một chuyến!"

"Đi đâu?"

"Đi cùng chúng tôi hỗ trợ điều tra!" Tần Lạc nói.

"Tôi đã nói rồi, việc này chẳng có liên quan gì tới tôi cả!"

"Tôi biết chứ!" Tần Lạc thản nhiên nói: "Tôi cũng đã nói chuyện này chắc chắn là liên quan gì tới anh đâu? Tôi chỉ mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến thôi mà!"

Sắc mặt Tần Tung Hoành đanh lại. ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Lạc nói: "Lần trước anh mời tôi tới đồn cảnh sát uống trà, tôi chỉ vì thấv mình vô tội cùng với giao tình với Văn Nhân Mục Nguyệt nên mới đồng ý với anh! Nhưng anh đừng tưởng Tần gia dễ bị bắt nạt. chuyện đã diễn ra một lần rồỊ thì đừng có được đằng chân lân đằng đầu. anh nghĩ người trong Tẩn gia lại dễ bị bắt nạt như vậy sao? Anh đừng có khiêu khích khinh thường chúng tôi quá đáng như vậy!"

"Anh nói quá lời rồi!" Tần Lạc khoát tay nói: "Tôi không hề khiêu khích, cũng chẳng hề coi thường! Tôi đã tìm ra sát thủ. và sát thủ thì lại ở trong biệt thự của anh, có điều hòa mát lạnh, có sữa chua để uống_Lẽ nào lại không có liên quan tới anh sao? Anh nói anh tặng căn nhà này cho Lý Đằng Huy. nhưng tên chủ hộ vẫn là tên của anh đúng không? Chúng tôi mời anh về mục đích cũng giống như lần trước, giúp anh. rửa sạch nỗi hiềm nghi!"

Lý do ngu ngốc thế này lẽ nào Tần Tung Hoành lại tin hay sao?

Nhưng hắn phản bác lại kiểu gì đây? Hắn lẽ nào lại nói ông mày có thân phận đặc biệt, mày đưa ông mày năm lần bảy lượt vào trong đồn cảnh sát như vậy bạn bè của ông mày sẽ nhìn ông mày bằng ánh mắt gì đây?

Đúng vậy, Tần Lạc muốn danh tiếng của Tần Tung Hoành bị hoen ố.

Bởi vì Tần Lạc đã phát hiện ra rằng chỉ dựa vào cái chuyện Hồng Phu ở trong căn biệt thự của Tần Tung Hoành để cáo buộc hắn phạm tội mưu sát là không thể. Hơn nữa. đúng như Tần Tung Hoành đã nói Tần gia là một con bạch tuộc khổng lổ, không nên động chạm gì vào nó. Cho dù có là Long Tức đi chăng nữa. nếu như không có bằng chứng gì xác đáng cũng không được phép lạm dụng quyền thế để bức cung hắn.

Nhưng đã mời được hắn ra đây rồi mà lại phải thả cho hắn ra về một cách dễ dãi như vậy thì Tần Lạc không muốn chút nào. Do vậy mà hắn muốn hút tý huyết của Tần Tung Hoành cho bõ tức.

Tần Lạc còn nghĩ một cách bi quan là có lẽ hắn không bao giờ đấu lại được với Tần Tung Hoảnh. Nhưng hắn muốn người đời sau mỗi khi nhắc tới tên hắn, người ta sẽ giơ ngón tay cái lên tán thưởng, bởi vì hắn là người duy nhất có thể mời Tần đại thiếu gia đến đồn cảnh sát uống trà đến hai lần liền.

"Nếu như tôi không đồng ý thì sao?" Tần Tung Hoành cố kìm nén cơn giận trong người mình lại. trầm giọng nói.

"Vậy thì tôi chỉ biết nói câu xin lỗi thôi!" Tần Lạc cười he he nói: "Cũng may mà hôm nay tôi đem theo khá đông người đến đây!"

Ly, Tiểu Lý Thám Hoa. Khỉ, Chuột, còn có cả Đại Đầu và Jesus nữa, một đội hình mạnh mẽ thế này có thể hoàn thành bất kỳ một nhiệm vụ ám sát cấp quốc gia nào.

Tần Tung Hoành đưa mắt nhìn đám người trong căn phòng này, thầm biết hắn có cố vùng vẫy cũng vô ích. không biết thằng ranh này sao mà may mắn đến thế, đến cả các thành viên Long Tức cũng là đàn em để hắn sai khiến.

Nếu bọn họ hành động thật, thì chỉ có mỗi Điền Loa cùng bọn vệ sỹ ngoài kia chắc chắn không phải đối thủ của đám người này. mình mà cứ phản kháng e rằng sẽ chuốc nhục thêm vào mà thôi.

Trông bộ mặt sám xịt của Tần Tung Hoành, Tần Lạc cười nói: "Anh không nói gì. tôi coi như là anh đã đồng ý rồi nhé!"

Nói xong Tần Lạc liền khoát tay lên nói: "Đưa tất cả bọn họ về! Bọn họ không khai ra câu nào thì cứ giam ở đó từ từ thẩm vấn!"

Lần này không một ai dám lơ là với Hồng Phu nữa. họ còng hai cái còng hạng nặng cho Hồng Phu, sau đó Tần Lạc lại dùng ngân châm phong bế huyệt đạo của cô ta, sau đó mới yên tâm đưa lên xe.

Tần Tung Hoành chỉ thuộc vào dạng hiềm nghi, nên hắn không bị còng lại. Dĩ nhiên với thân phận cao quý của hắn cũng không nên còng hắn lại, vì hắn sẽ không bao giờ bỏ chạy cả.

Chỉ là Tần Tung Hoành cố gắng kìm nén mọi cảm xúc của mình xuống, đây là lần thứ hai hắn bị Tần Lạc mời lên xe cảnh sát, hắn chỉ biết nhìn Tần Lạc với ánh mắt căm hận mà thôi.

Khi lên xe, Tần Tung Hoành liền quay sang Điển Loa nói: "Anh không cần phải đi theo tôi đâu! Mau quay về nhà tìm ông của tôi, nếu anh ta đã thích chơi, thì chúng ta sẽ chơi một trận ra trò với anh ta mới được!"

"Anh không phải định làm chuyện ngu ngốc đấy chứ?" Điền Loa cười khà khà nhìn Tần Lạc nói. Cứ như Tần Tung Hoành bị bắt chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa hắn và Tần Lạc vậy.

"Tôi chỉ hy vọng đối thủ của tôi không làm chuyện ngu ngốc thôi!" Tần Lạc cười đáp lại. Hắn biết, Điền Loa nói vậy là có ý bảo hắn đừng có dùng hình với Tần Tung Hoành. Tần Lạc đáp lại với hàm ý là cái đó phải xem Tần Tung Hoành có chịu hợp tác với hắn không.