Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 192: Làm hay không làm?




Chu Đồng lén hỏi Lâm Hổ thân phận của Triệu Nhan, chỉ thấy Lâm Hổ sau khi nghe xong liền mỉm cười nói: - Thân phận của nha nội chúng ta lúc này không tiện giới thiệu, nhưng ca ca ở đây sẽ cho Chu huynh đệ một manh mối, nha nội chúng ta họ Triệu!

- Triệu! Chu Đồng nghe tới đây trợn mắt kinh ngạc. Người họ Triệu trong kinh thành phần lớn đều là hoàng tộc, mà với biểu hiện của Triệu Nhan cho thấy tuyệt đối là nhân vật quan trọng trong hoàng tộc. Mặc dù hoàng tộc Đại Tống không có quyền lực như thời Hán Đường, nhưng cũng không phải là người bình thường có thể bì được. Thậm chí chỉ cần mình sau này có biểu hiện xuất sắc, sau này được đề bạt vào trong quân cũng không phải là điều không thể. Nghĩ tới đây, trong lòng Chu Đồng càng vui mừng hơn. Lần này gã vào kinh vốn chính là để đi vào cấm quân nào đó, lần này xem như là đã có cửa vào rồi.

Triệu Nhan đi phía trước cũng không chú ý tới sự vui mừng trên mặt Chu Đồng phía sau, chỉ thấy gã bước nhanh xuống dưới lầu. Vừa ra khỏi tửu lầu, đúng lúc thấy một đoàn phụ nữ oanh oanh yến yến từ Hồi Thủ Lầu đối diện đi ra, trong đó có thiếu nữ cũng có thiếu phụ, hơn nữa đại bộ phận đều rất xinh đẹp. Dù sao phụ nữ quý tộc từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, trang điểm ăn mặc cũng là một trong những khóa học cần thiết. Cho nên, chỉ cần không quá xấu, thường thì trang điểm nhìn cũng không thể quá tệ. Đương nhiên, cũng có sự khác biệt nữa không phải như vậy, dù sao quý tộc cũng là con người, chỉ cần là con người thì chắc chắn sẽ có xấu đẹp.

Rất nhanh Triệu Nhan đã nhìn thấy Tào Dĩnh và đám người Thọ Khang Công chúa đang sánh vai đi ra. Ngoài ra, Âu Dương Uyển Linh đó khiến cho Triệu Nhan mỗi lần nhìn thấy đều có chút chột dạ, mấy người con gái nói nói cười cười nhìn bộ dạng rất vui vẻ.

Triệu Nhan liền mỉm cười bước lên nghênh tiếp. Kỳ thực đàn ông quý tộc tới đón người giống như hắn quả thực không ít. Đại bộ phận đều là phụ huynh của những thiếu nữ quý tộc này. Đương nhiên, những thiếu phụ đó tự nhiên có trượng phu của mình tới đón. Triệu Nhan làm một trượng phu lại là đệ đệ trà trộn vào trong đám người cũng không thể nào thấy được.

Âu Dương Uyển Linh thấy Triệu Nhan đi tới, liền mỉm cười nói với Tào Dĩnh: - Dĩnh nhi muội muội quả thực là phúc khí tốt, có thể có được một phu quân tri kỷ như Quận Vương!

Nghe được lời nói của Âu Dương Uyển Linh, mặt Tào Dĩnh cũng nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng ngay sau đó, nàng cũng lại nhớ tới lời của Âu Dương Uyển Linh, liền nói: - Phu quân trước đây làm không ít chuyện sai, bây giờ cũng xem như là đã hối lỗi sửa sai. Sau này Uyển Linh tỷ tỷ chắc chắn cũng có thể tìm được lang quân như ý của mình!

- Khanh khách, Dĩnh nhi muội muội không cần phải an ủi ta. Kỳ thực ta sớm đã nghĩ thông rồi, có thể gả cho người ta, đối với ta mà nói không phải là chuyện quá quan trọng, cùng lắm thì sau này về xây một đạo quán, sau đó xuất gia tu đạo. Nghe nói Tào lão thần tiên đã quay về rồi, hơn nữa còn ở trong biệt viện của Quận Vương. Nếu sau này rảnh, tỷ tỷ còn có thể tới thỉnh giáo một phen. Nếu có thể được sự chỉ điểm của lão thần tiên thì càng tốt. Âu Dương Uyển Linh rộng lượng nói. Những lời này của nàng quả thực là xuất phát từ tấm chân tình. Đối với hôn sự này nàng đã hoàn toàn nhìn thấu rồi, thậm chí ngay cả bản thân sau này cùng đều đã có quy hoạch rồi.

- Uyển Linh muội muội nói rất đúng, tỷ tỷ ta cũng không muốn lập gia đình. Sau này tỷ muội chúng ta cùng làm một đôi đạo cô, sau này bái Tào lão thần tiên làm sự phụ, thế nào? Nghe được những lời của Âu Dương Uyển Linh, Thọ Khang Công chúa lại sáng mắt lên nói. Cô bỗng cảm thấy mình sau này xuất gia làm đạo cô thật ra là một cách hay. Dù sao thì Công chúa triều Đường có không ít người xuất gia tu hành. Cô đương nhiên cũng có thể.

Nghe thấy muội muội cũng càn quấy theo, Bảo An Công chúa liền răn dạy Thọ Khang Công chúa vài câu, sau đó cũng làm như vậy với Tào Dĩnh, đồng thời cũng tỏ ý xin lỗi với Âu Dương Uyển Linh và an ủi nàng sau này chắc chắn có thể tìm thấy được lang quân như ý, chỉ là đối với lời của Bảo An Công chúa Âu Dương Uyển Linh lại mỉm cười không nói gì.

Tiếp theo đó, đám người Tào Dĩnh và Âu Dương Uyển Linh cáo biệt nhau, sau đó Triệu Nhan vừa đi tới gần liền hội hợp với nhau. Chỉ là Triệu Nhan không có nghe thấy được cuộc đối thoại giữa Âu Dương Uyển Linh và đám người Tào Dĩnh, nếu trong lòng không chắc chắn lại càng thấy áy náy. Âu Dương Uyển Linh khác với Triệu Anh Ninh. Triệu Anh Ninh chỉ là vì béo mới không gả đi được. Còn Âu Dương Uyển Linh khuê các lại bị hắn hủy hoại, điều này có lẽ còn nghiêm trọng hơn béo rất nhiều. Mặc dù Triệu Nhan rất muốn giúp đỡ đối phương, nhưng lại không nghĩ ra bất kỳ cách nào có thể dùng được.

Vốn Triệu Nhan cho rằng đám người Tào Dĩnh sau khi tham gia cuộc gặp mặt, có lẽ sẽ quay về nghỉ ngơi. Nhưng hắn rõ ràng đã đánh giá thấp sức chịu đựng của những người phụ nữ này. Tào Dĩnh và đám người Âu Dương Uyển Linh trước khi đi ra đã bàn bạc kỹ với nhau, mấy người muốn đi thưởng thức hoa đăng một chút. Điều này đã khiến cho Triệu Nhan thở dài một tiếng, đành kéo lê cái xác mệt mỏi đi theo.

Bởi vì có mấy thiếu nữ Âu Dương Uyển Linh ở đó, Triệu Nhan chỉ có thể đi theo phía sau. Tiết Ninh Nhi cũng tương tự không muốn đi cùng với những thiếu nữ quý tộc đó, cho nên cùng với Triệu Nhan đi phía sau. Thấy đám người Tào Dĩnh này từ cuối Ngự Nhai chuyển tới đầu Ngự Nhai, thậm chí còn mua không ít đồ ăn vặt ở phía dưới Ngao Sơn vừa ăn vừa chơi, xem ra những người phụ nữ này đêm nay không định quay về rồi.

Từ sau khi đám người Tào Dĩnh đi ra, Tiết Ninh Nhi dường như đã trở nên im lặng vô cùng, không có vui vẻ nói chuyện với Triệu Nhan như lúc trước nữa, chỉ im lặng bước theo bên cạnh hắn. Thấy như vậy, Triệu Nhan bỗng cảm thấy Tiết Ninh Nhi có chút đáng thương, do đó đã chủ động nói chuyện: - Tiết Hành Thủ, Tết Nguyên Tiêu năm ngoái người thế nào?

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, chỉ thấy Tiết Ninh Nhi cười nói:

- Tiểu nữ thân như lục bình, khi người khác ăn tết có thể du ngoạn vui chơi, nhưng đối với phụ nữ như ta mà nói, mỗi ngày lễ tết lại là lúc bận rộn nhất. Ngoài đánh đàn ra chính là ca hát, cố gắng mỗi khắc qua đi kiếm tiền cho mẫu thân.

Nói tới đây, chỉ thấy Tiết Ninh Nhi bỗng lộ rõ nụ cười có chút tự giễu. Nói tiếp: - Nói ra trong tết Nguyên Tiêu mấy năm trước, cũng chỉ có năm ngoái là thanh nhàn một chút. Khi đó có một đám sỹ tử thanh nhàn mời nô gia tới, sau khi đàn một khúc, liền bắt đầu nghe họ đàm luận về thơ từ ca phú. Khi đó tâm tình nô gia rất tốt, cũng tùy ý làm vài câu thơ. Kết quả là khiến cho những người này giật mình. Từ đó về sau, tài danh của nô gia cũng nhanh chóng được lan truyền khắp kinh thành, cũng không ai nói tài năng của nô gia không bằng Nhan Ngọc Như.

- Ha ha, tài học của Tiết Hành Thủ đương nhiên không thua kém bất cứ kẻ nào rồi. Ban đầu nếu không phải sự giúp đỡ của hành thủ, cho dù bổn vương chỉ có thể cưỡng ép qua cầu, càng không thể dạy cho loại người như Vương Sân bài học. Triệu Nhan nghe tới đây cũng mỉm cười lên tiếng nói về cảnh tượng lần đầu tiên gặp Tiết Ninh Nhi.

Nghe thấy lời Triệu Nhan, trên mặt Tiết Ninh Nhi cũng lộ rõ sự hoài niệm. Nhưng ngay sau đó nàng lại có chút tức giận nói: - Quận Vương chỉ biết ức hiếp nô gia, với tài hoa của Quận Vương, sao còn cần tiểu nữ giúp đỡ chứ? Ví dụ như lần trước khi Quận Vương vẽ tranh cho nô gia, bên kia đề thơ vịnh chẳng phải là người bình thường có thể làm ra được. Quận Vương tài hoa như vậy, sao còn cần tiểu nữ giúp đỡ lúc đầu, có lẽ khi đó trong lòng người còn đang cười chê tiểu nữ không biết gì, trước mặt đại gia thơ từ lại dám múa rìu qua mắt thợ sao?

- Ách? Chuyện này.

Triệu Nhan không ngờ Tiết Ninh Nhi lúc này lại nhắc tới bài thơ mà lần trước mình vô ý ngâm ra, từ đó đã hiểu lầm mình có tài hoa gì chứ. Điều này khiến cho hắn không khỏi cười khổ một tiếng bất đắc dĩ. Xem ra ngày xưa Tào Dĩnh nói rất đúng, mình quả thực không nên tùy tiện làm thơ, ví dụ như chuyện gặp phải hôm nay vậy.

- Nói ra Tiết Hành Thủ không nên trách tội, bài thơ vịnh mai đó quả thực không phải là ta viết, mà là ta đã nghe được từ chỗ khác! Để tránh xảy ra hiểu lầm như vậy nữ, Triệu Nhan quyết định nói thật, dù sao hắn cũng không phải là người đọc sách chỉ dựa vào thơ từ mà kiếm cơm ăn, không có tài danh này cũng không có sao hết.

- Ồ, thật sao? Tiết Ninh Nhi nghe thấy Triệu Nhan nói như vậy, liền có chút nghi ngờ liếc nhìn hắn. Nhưng trong mắt lộ rõ vẻ giống như không tin Triệu Nhan.

- Phu quân và Tiết Hành Thủ nói chuyện gì thế, sao lại sôi nổi như vậy? Đúng lúc này, Tào Dĩnh ở trước mặt đi lại cũng không biết đã dừng lại từ khi nào, thấy Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi cười cười nói nói, chỉ thấy bộ dạng nàng, hình như là trong nụ cười còn có chút hàm nghĩa khác.

- Khởi bẩm Vương phi, nô gia vừa rồi đang thảo luận bài vịnh mai trước đây của Quận Vương. Nhưng Quận Vương lại nói bài thơ đó của người kỳ thực là nghe thấy từ chỗ khác. Lúc này Tiết Ninh Nhi cười nói. Nàng thực sự cũng sớm đã nhìn thấy Tào Dĩnh không thích mình tiếp cận Triệu Nhan, cho nên mỗi khi có Tào Dĩnh ở đó, nàng đều cố ý giữ khoảng cách với Triệu Nhan. Chỉ là hôm nay tình huống đặc biệt, mới nói chuyện với Triệu Nhan thêm vài câu.

Nghe thấy chuyện hóa ra lại là Triệu Nhan chép thơ, Tào Dĩnh không khỏi tức giận trừng mắt liếc nhìn Triệu Nhan, cố ý nói: - Tiết Hành Thủ không muốn nghe phu quân nói cố. Tài văn của cô ấy không thua kém gì đám người Tô Tử Chiêm. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, chi bằng để phu quân lấy đề tài ngày tết làm một bài thơ hay, thế nào?

Tào Dĩnh cũng là tức Triệu Nhan không nghe theo lời khuyên can của mình, đúng là thích khoe khoang, hắn không biết là có được bài thơ từ đâu, đặc biệt là lần trước khi vẽ tranh cho Tiết Ninh Nhi còn để bài vịnh mai đó, khiến cho nàng ghen tức. Cho nên, hôm nay nghe thấy Tiết Ninh Nhi lại đề cập tới chuyện này, khiến cho Tào Dĩnh lại một lần nữa cảm thấy trong lòng bức bối, lúc này cố ý nói để Triệu Nhan làm thơ, nếu Triệu Nhan không làm ra được, cũng sẽ khiến cho hắn nhớ lấy bài học của ngày hôm nay.

- Ý, Quận Vương muốn làm thơ sao? Vậy thì tốt quá rồi, ta chỉ biết Quận Vương vẽ tranh rất tinh thông, không ngờ lại còn có thể làm thơ! Tào Dĩnh vừa nói dứt lời, liền nghe thấy một thiếu nữ vui mừng khôn xiết nói. Đám người Triệu Nhan liền quay đầu lại nhìn, hóa ra chính là thiếu nữ mắt to đó cùng Âu Dương Uyển Linh, lúc trước Triệu Nhan cũng hứa vẽ tranh cho cô.

Vốn Triệu Nhan và Tào Dĩnh, Tiết Ninh Nhi tụt lại phía sau đám người, cũng không cần phải lo lắng tới người phía trước nghe thấy cuộc nói chuyện của họ. Nhưng đúng lúc này, thiếu nữ mắt to này cũng không biết từ khi nào đã dừng lại, hơn nữa còn đúng lúc nghe thấy lời của Tào Dĩnh. Kết quả là liền hét lớn lên, đã thu hút sự chú ý của đám người Bảo An Công chúa và Thọ Khang Công chúa. Đặc biệt là Âu Dương Uyển Linh, càng nhìn Triệu Nhan với ánh mắt hiếu kỳ. Lần trước ở Tây Viên Nhã Tập Triệu Nhan dựa vào tài vẽ mà nổi tiếng. Lúc này cô lại rất kỳ vọng biểu hiện của Triệu Nhan ở phương diện tài văn.

Tào Dĩnh cũng không ngờ câu nói nhảm của mình lại thu hút sự chú ý của đám người Bảo An Công chúa. Đặc biệt là còn có người ngoài Âu Dương Uyển Linh. Nếu Triệu Nhan không làm được thơ, chắc chắn sẽ bị mất mặt. Nhưng nếu làm ra được, hơn nữa lại giống như những bài thơ kinh điển đó lần trước, e là rất nhanh lại lan truyền khắp kinh thành. Tới khi đó tài thơ của Triệu Nhan có muốn đè xuống cũng không thể đè nén được.

So ra, Triệu Nhan cũng tương tự đau đầu vì vấn đề này, rốt cuộc là làm hay không làm? Đó là cả một vấn đề.