Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 217: Mở tiệc chiêu đãi




Trong ngự hoa viên tại hoàng cung ở Thượng Kinh, Gia Luật Hồng Cơ đang mở yến tiệc chiêu đãi hai huynh đệ Triệu Húc và Triệu Nhan, lại nói tiếp bình thường y cũng không ở tại kinh đô, chỉ là bởi vì mấy ngày hôm trước Trịnh Quốc công chúa đại hôn, vì vậy y mới tạm thời ở lại kinh đô vài ngày, mặt khác cũng ở tại đây tiếp đãi huynh đệ Triệu Húc và Triệu Nhan một chút.

- Hai vị hoàng chất, lần này các ngươi đi tới đây, có ấn tượng như thế nào đối với Đại Liêu ta, so sánh với Tống quốc có gì khác biệt không?

Chỉ thấy Gia Luật Hồng Cơ nâng tay giơ cao chén rượu, vẻ mặt tươi cười nói với Triệu Húc và Triệu Nhan.

Khoảng cách đến đại thọ của Gia Luật Hồng Cơ còn có nửa tháng, hôm nay đối phương mở tiệc chiêu đãi huynh đệ Triệu Nhan bọn họ chỉ vì muốn nói chuyện phiếm một chút, hoàng hậu Tiêu Quan Âm cũng đang bồi bên cạnh cùng với Gia Luật Hồng Cơ, mặt khác Liêu quốc bên này còn có bốn người Gia Luật Tuấn, Gia Luật Trọng Nguyên, Gia Luật Ất Tân, Trương Hiếu Kiệt, mà sứ đoàn Đại Tống bên này chỉ có hai người ngoại quốc là Triệu Húc và Triệu Nhan, phó sứ Tô Thức cũng ở đây.

- Khởi bẩm bệ hạ, hai huynh đệ chúng ta cùng nhau đi tới đây, thấy được Liêu quốc trăm họ an cư lạc nghiệp, quan viên cũng vô cùng cẩn trọng, so với Đại Tống chúng ta cũng không kém cỏi chút nào, có thể thấy được với sự thống trị của bệ hạ, so với trước kia Liêu quốc trở nên càng thêm hưng thịnh hơn.

Triệu Húc mắt cũng không chớp mà trả lời lại, bên cạnh Triệu Nhan cũng thầm bĩu môi, trong lịch sử Liêu quốc Gia Luật Hồng Cơ nổi danh là hôn quân, khi y thống trị đất nước, Liêu quốc ngày càng xuống dốc, Triệu Húc nói dối quả thật là không cần chuẩn bị trước.

Bất quá Gia Luật Hồng Cơ hiển nhiên không phát hiện ra điều này, y nghe được Triệu Húc khen Liêu quốc do chính mình thống trị vô cùng hưng thịnh, lập tức không kìm nổi đắc ý cười ha ha, sau đó lại nâng chén mười rượu Triệu Húc, ba người Triệu Húc tự nhiên cũng không dám chậm trễ, cùng nhau nâng chén đáp lễ, sau đó một hơi uống cạn sạch.

Ngay sau đó chỉ thấy Gia Luật Hồng Cơ chuyển ánh mắt tới trên người Triệu Nhan. Sau đó cười mở miệng nói:

- Ta đã được nhìn qua bức họa của Triệu Nhan hoàng chất rồi, có thể nói là vô cùng tuyệt diệu, tuy rằng Đại Liêu ta họa sĩ vô số, nhưng không có được một người đạt đến được trình độ như hoàng chất, thậm chí ngay cả trẫm cũng cảm thấy không bằng, vì vậy lần này mới cố ý mời ngươi tới Đại Liêu ta, hy vọng hoàng chất không trách trẫm quá mức đường đột.

Trong khoảng thời gian này Triệu Nhan cũng đã học được cách ứng phó trong các trường hợp như thế này, lập tức cười đáp lại:

- Bệ hạ khách khí quá, khả năng vẽ chẳng qua chỉ là một tài nghệ nhỏ, Liêu quốc nhân tài đông đúc. Hiển nhiên không phải một mình tiểu chất có thể so sánh được. Mặc khác đại thọ của bệ hạ, tiểu chất có thể bỏ qua một phần sức lực, tự nhiên cảm thấy vinh hạnh bội phần!

Nhìn thấy Triệu Nhan khiêm tốn như vậy, Gia Luật Hồng Cơ cũng không nhịn được cười ha ha, sau đó liên tục nâng chén ra hiệu. Những người khác tự nhiên cũng nâng chén theo. Kết quả sau khi uống vài ly rượu vào bụng, không khí trên tiệc rượu dần dần càng nóng lên, trong đó vợ chồng Gia Luật Hồng Cơ, Tiêu Quan Âm và Tô Thức bắt đầu đàm luận thơ ca. Còn Gia Luật Tuấn và huynh đệ Triệu Nhan cùng nhau trò chuyện vô cùng vui vẻ, còn đám người Gia Luật Ất Tân thì cũng thường xuyên chen vào vài câu, khiến cho tiệc rượu nhìn qua trông thật hài hòa.

Tuy nhiên Triệu Nhan không chỉ uống rượu không, đồng thời hắn cũng đang âm thầm quan sát đám người Gia Luật Trọng Nguyên đối diện, chỉ thấy Gia Luật Trọng Nguyên là một người trung niên có dáng người khôi ngô, diện mạo vô cùng uy vũ, hơn nữa đang ngồi cùng với con trai Gia Luật Niết Lỗ Cổ của y rất khác biệt, thoạt nhìn trên người Gia Luật Niết Lỗ Cổ không có chút ngạo khí nào, cùng với đám người Triệu Húc cười cười nói nói, xem ra cũng không phải là người khó ở chung.

So sánh thì, Gia Luật Ất Tân ngồi bên cạnh Gia Luật Trọng Nguyên tuy rằng đã quá tuổi trung niên, nhưng dáng vẻ trịnh trọng, phong độ nhẹ nhàng, dĩ nhiên là một mỹ nam tử vô cùng khó thấy, tuy nhiên chỉ có Triệu Nhan biết, Gia Luật Ất Tân trước mắt này không hơn không kém chính là một tiểu nhân, đợi sau khi Gia Luật Trọng Nguyên tạo phản không thành tự sát, Liêu quốc liền do Gia Luật Ất Tân độc quyền, hơn nữa còn tự tay bịa đặt ra “Thập hương từ án”, khiến cho Tiêu Quan Âm đang ngồi bên cạnh Gia Luật Hồng Cơ đang sống phải chết oan uổng, Gia Luật Tuấn cũng giống như bọn họ chết ở trong tay của y, cuối cùng thiếu chút nữa liền cướp được giang sơn Liêu quốc, có thể nói là vô cùng âm hiểm.

Về phần người cuối cùng Trương Hiếu Kiệt kia, bề ngoài tuy rằng nhìn như một lão già có học cổ hủ, nhưng từ chỗ Hoàng Ngũ Đức mà Triệu Nhan biết được, Trương Hiếu Kiệt cũng là một kẻ hai mặt, trước kia từng dựa vào Gia Luật Trọng Nguyên, nhưng sau này không biết vì sao hai người lại đoạn tuyệt, vì thế Trương Hiếu Kiệt liền quay ngược lại liên hợp với Gia Luật Ất Tân đối chọi với Gia Luật Trọng Nguyên, tuy nhiên trong khoảng thời gian này Trương Hiếu Kiệt lại có dấu hiệu giải hòa với Gia Luật Trọng Nguyên, điều này cũng khiến cho Gia Luật Ất Tân bất mãn, có thể nói quan hệ giữa ba người bọn họ vô cùng phức tạp, ba người bọn họ lục đục với nhau đã lộ rõ trên triều đình không còn nghi ngờ.

Ngay khi Triệu Nhan âm thầm quan sát ba người Gia Luật Trọng Nguyên, bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Húc lần nữa đứng lên thi lễ với Gia Luật Hồng Cơ nói:

- Bệ hạ, tiểu vương đã sớm nghe nói Hứa vương điện hạ của Đại Liêu mưu trí vô song, năm đó đi sứ đến Đại Tống ta, từng khiến cho quân thần Đại Tống ta á khẩu không trả lời được, sau đó lại chinh phạt Tây Hạ, phía đông chống lại Nữ Chân, quả nhiên là quân thần xuất chúng đệ nhất của Đại Liêu, tiểu vương khi ở Đại Tống đã sớm vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ, vì sao hôm nay lại không thấy Hứa vương dự tiệc?

Hứa vương trong miệng Triệu Húc chính là chỉ Gia Luật Nhân Tiên, chính là đối thủ một mất một còn của Trương Hiếu Kiệt ở trong triều, mặt khác Gia Luật Trọng Nguyên và Gia Luật Ất Tân cũng không thích Gia Luật Nhân Tiên, tuy nhiên đừng thấy trên triều đình đối phương có quan hệ không tốt, nhưng Gia Luật Nhân Tiên lại cực kỳ có tài năng, bất kể là quân sự, chính trị hay trong phương diện kinh tế, y đều đã có thành tích, xưng y là thần tử tài năng đệ nhất Đại Liêu cũng còn chưa đủ, vì vậy trước kia dù y đã từng bị người vu cáo hãm hại, nhưng vì những công lao trước đó Gia Luật Nhân Tiên vẫn được phong làm Hứa vương.

Tuy nhiên nghe thấy Triệu Húc nói Gia Luật Nhân Tiên là thần tử tài năng đệ nhất Đại Liêu, trên mặt ba người Gia Luật Trọng Nguyên và Gia Luật Ất Tân, Trương Hiếu Kiệt liền hiện lên một chút khó coi, dù sao trong ba người bọn họ không có ai thích Gia Luật Nhân Tiên, bây giờ Triệu Húc lại nói y là thần tử tài năng nhất, đây chẳng phải đã nói những người này năng lực không bằng Gia Luật Nhân Tiên sao.

Gia Luật Hồng Cơ nghe thấy lời nói của Triệu Húc cũng không nghĩ nhiều, dù sao Gia Luật Nhân Tiên cũng là thần tử mà y coi trọng nhất, mặt khác chính xác Gia Luật Nhân Tiên cũng có tài năng vô cùng, ví dụ như năm đó khi nhận chức ở Nam Kinh liền được dân chúng vô cùng kính yêu, lúc rời đi có không ít dân chúng đưa tiễn, vì vậy trong dân gian Gia Luật Nhân Tiên có danh vọng rất cao, thậm chí đã sớm hơn có người khen ngợi Gia Luật Nhân Tiên là thần tử tài năng đệ nhất Đại Liêu, điều này cũng chỉ khiến cho Gia Luật Hồng Cơ thấy mình có thần tử tài năng vậy mà thêm vui mừng.

- Ha ha, Hứa vương là người rất bận rộn, vốn hôm nay trẫm cũng có mời y tham dự yến tiệc, đáng tiếc bởi vì tạm thời có việc, vì vậy trong lúc nhất thời y không thể rời khỏi, bây giờ mới không thể đến đây, tuy nhiên điều này cũng không có vấn đề gì, ngày sau trẫm sẽ giúp ngươi tìm một cơ hội, nhất định để ngươi và Hứa Vương kết giao một chút!

Lúc này Gia Luật Hồng Cơ cười lớn nói, đáng tiếc khi y vừa mới nói hết lời, sắc mặt đám người Gia Luật Trọng Nguyên càng thêm khó coi.

Ngay lúc Gia Luật Hồng Cơ và Triệu Húc nói chuyện, bỗng nhiên có một thị vệ vội vã chạy vào, sau đó đi đến nói thầm bên tai Gia Luật Hồng Cơ vài câu, kết quả nhìn thấy Gia Luật Hồng Cơ lập tức biến sắc, sau khi trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói với ba người Triệu Húc, Triệu Nhan và Tô Thức:

- Hai vị hoàng chất, Tô phó sứ, bây giờ rất xin lỗi trẫm không tiếp được nữa, chỉ có thể để hoàng hậu và thái tử thay mặt trẫm bồi các ngươi, thật sự rất xin lỗi!

- Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, tất cả đều lấy quốc sự làm trọng, vì vậy bệ hạ không cần phải để ý!

Nghe đến đây Triệu Húc cũng khẽ mỉm cười nói, tuy nhiên trong con mắt của y lại hiện lên một tia mừng thầm không nhìn thấy.

Gia Luật Hồng Cơ nghe xong lời nói của Triệu Húc cũng không chút khách khí nữa, lập tức gọi tất cả mấy người Gia Luật Ất Tân, Gia Luật Trọng Nguyên và Trương Hiếu Kiệt đứng dậy, sau đó bốn người vội vã đi tới tiền viện nghị sự, trong hoa viên cũng chỉ còn lại hoàng hậu Tiêu Quan Âm và Gia Luật Tuấn cùng với ba người Triệu Húc và Triệu Nhan và Tô phó sứ.

Đưa mắt nhìn bốn người Gia Luật Hồng Cơ rời đi hết, chỉ thấy hoàng hậu Tiêu Quan Âm xinh đẹp cười ha hả nhìn qua ba người Triệu Húc một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Tô Thức nói:

- Tô phó sứ, ta đã sớm nghe nói thi từ của ngài có một không hai trong thiên hạ, vừa rồi cùng ngài trò chuyện với nhau, cũng đã khiến cho bổn cung thu hoạch được rất nhiều, không bằng bây giờ làm vài bài thơ từ, cũng để bản cung thưởng thức một phen!

Lại nói tiếp Tiêu Quan Âm sở dĩ có thể trở thành hoàng hậu, ngoại trừ xuất thân không tầm thường của nàng, quan trọng nhất chính là nàng là một nữ tử có kiến thức, là thi nhân vô cùng nổi danh trong lịch sử Liêu quốc, hơn nữa tướng mạo của nàng vô cùng tuyệt sắc, vì vậy Gia Luật Hồng Cơ vừa thấy lập tức ái mộ, lập nàng là hoàng hậu, tình cảm của hai người cũng rất tốt. Cũng chính bởi vì nàng yêu thích thi từ, vì vậy nhìn thấy vị Tô Thức người Đại Tống này gần đây nổi danh, cũng rất muốn mở mang một chút kiến thức với đối phương.

- Mẫu hậu, đề nghị này hay, ta cũng đã sớm nghe đại danh Tô phó sứ, nhưng đáng tiếc là lần này vẫn chưa có cơ hội nói chuyện cùng với Tô phó sứ, bây giờ trong hoa viên trăm hoa đua nở, đối với cảnh đẹp trước mặt, nếu Tô phó sứ có thể thể hiện ra một chút thi từ, đây tuyệt đối là một sự kiện khó mà có được!

Lúc này Gia Luật Tuấn cũng lớn tiếng đồng ý nói.

Nhìn thấy mẫu tử Tiêu Quan Âm đều muốn nghe thi từ của mình, Tô Thức cũng không có cách nào từ chối, hơn nữa Triệu Húc và Triệu Nhan cũng đều vô cùng đồng ý, vì thế chỉ thấy y bỗng nhiên đứng lên, sau đó đi lại trong hoa viên vài lượt, cuối cùng ánh mắt rơi xuống một gốc cây hoa hải đường đang nở rộ, lập tức lóe lên một ý tưởng liền ngâm lên:

- Phe phẩy màu xuân ngọn gió đông,

Bên thềm sương ngát ánh trăng lồng.

Canh khuya những sợ rồi hoa ngủ,

Khêu ngọn đèn cao ngắm vẻ hồng.

(“Hải Đường” – Tô Thức – bản dịch của Hoàng Tạo)

Bài thơ Thủ Hải Đường này là tác phẩm của nhiều năm sau của y, nhưng hôm nay trong trường hợp như thế này, không ngờ đã sớm làm ra, điều này làm cho Triệu Nhan cũng không nhịn được có chút kinh ngạc. Mà Tiêu Quan Âm sau khi nghe xong bài Thủ Hải Đường, liền khẽ hé môi đỏ mọng đọc nhỏ bài thơ này mấy lần, đặc biệt hai câu cuối cùng của bài thơ, lấy nhân chỉ hoa lại lấy hoa chỉ nhân, khiến cho người khác không kìm nổi vỗ tay khen ngợi.

- Hay cho câu “Canh khuya những sợ rồi hoa ngủ”, Tô phó sứ thực sự khiến bổn cung vô cùng khâm phục!

Qua hơn nửa ngày, Tiêu Quan Âm mới từ trong bài thơ có mấy phần sắc thái mê mộng tỉnh lại, lập tức không kìm nổi khen ngợi Tô Thức, lại nói tiếp nàng vẫn luôn luôn tự phụ tài học thức của mình, thậm chí cho rằng trên đời này cả nam tử cũng không có ai có tài học thức hơn mình, nhưng hôm nay vừa thấy Tô Thức, nàng cũng là cam chịu thấp hơn, đồng thời cũng không kìm nổi lại đánh giá Tô Thức thêm vài lần.

Đối với bài Thủ Hải Đường của Tô Thức này, ba người Gia Luật Tuấn đều cao giọng trầm trồ khen ngợi, chỉ có điều Triệu Húc và Triệu Nhan lớn tiếng tán thưởng, nhưng đều có vẻ mặt không chút để ý, bởi vì bọn họ đều muốn biết nguyên nhân vừa rồi Gia Luật Hồng Cơ rời đi là gì, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, hẳn là kế hoạch của bọn họ đã có hiệu quả, tuy nhiên có thể làm cho kế hoạch này tiếp tục được không, còn phải xem biểu hiện của đám người Gia Luật Trọng Nguyên nữa.