Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1052-1: Giúp người hay hại người (1)




Thương vụ Cục!

- Làm gì có lý đó! Làm gì có lý đó! Những tên tiểu Nhật Bản này định mượn giống lại mượn của bổn đại nhân, thật đúng là xem ta thành ngựa giống đấy nha. Mẹ kiếp, bổn đại nhân không phải là chưa từng gặp người đẹp, ngay cả gót chân của Phong Nghi Nô ta cũng không sánh nổi, cũng dám lấy ra để khoe khoang, thật đúng là khinh thường người ta quá.

Lý Kỳ ngồi trên ghế, nổi trận lôi đình, dường như tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục vậy.

Ngươi rốt cuộc là vì sự sỉ nhục của đối phương mà cảm thấy tức giận, hay là vì 10 thiếu nữ đó không được xinh đẹp lắm mà cảm thấy tức giận? Tần Cối đứng bên cạnh, mím môi lại, khóe môi khẽ động đậy, râu cũng động đậy.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn, nhíu mày nói:

- Tiểu Cối, ngươi đây là có ý gì? Muốn cười thì cười đi, bổn đại nhân không dám nói ra, còn bị người ta chê cười nữa sao?

Nói dỗi, chắc chắn là nói dỗi rồi. Tần Cối nào có dám cười, đây không phải là tìm chết sao? Ho nhẹ một tiếng, nói:

- Đại nhân xin chớ nổi giận. Kỳ thực …. Kỳ thực tình huống này rất thường thấy ở Đại Tống ta.

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:

- Thật sao?

Tần Cối gật đầu nói:

- Theo hạ quan được biết, hàng năm Phù Tang đều chọn ra một đợt, thậm chí là mấy đợt con gái của nước nhật tới Đại Tống ta mượn giống.

Lý Kỳ nghe xong mà thấy kinh ngạc, nói:

- Họ làm như vậy làm gì?

Tần Cối nói:

- Nguyên nhân chính như Đằng Cát tiên sinh đã nói, người Phù Tang vốn đều vô cùng tôn sùng đại quốc Trung Nguyên chúng ta. Họ nói Đại Tống ta địa linh nhân kiệt. Vì vậy, cảm giác người của mình giống ti tiện, do đó muốn mượn giống của đàn ông Đại Tống chúng ta để cải thiện giống người của họ. Chuyện này trong miệng họ cũng gọi là đạo cường quốc. Tương truyền, một số quan lại các châu phủ vùng ven biển Đại Tống ta đều đã từng … đã từng giao dịch với họ về chuyện này. Mà họ chỉ cần con, chờ sinh xong sẽ tặng phụ nữ cho đối phương. Đương nhiên, cũng có nhiều khi họ sẽ tặng người phụ nữ này cho người khác.

Lời này nói ra, Lý Kỳ càng kinh ngạc trợn trừng mắt lên, đầu óc choáng váng.

Ở đây có chuyện ngạc nhiên như vậy sao? Tần Cối liếc nhìn Lý Kỳ, khẽ nói:



- Đại nhân, đại nhân.

Dân tộc Nhật Bản này thật sự là một dân tộc hiếm thấy, suy nghĩ cũng khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi thế ư? Lý Kỳ khẽ giật mình, cười khổ nói:

- Chuyện này thực sự là kỳ lạ. Ta còn cho rằng là ta khai sáng một tiền lệ, mang đi phong khí xấu. Tình cảm ta chỉ là đáp một chuyến xe mà thôi. Nhưng … loại giao dịch này cũng thu tiền chứ?

Tần Cối sửng sốt, lắc đầu nói:

- Nói thực, chuyện này vốn là đàn ông Đại Tống ta đã được lời rồi, sao còn không biết xấu hổ mà đòi tiền?

Lý Kỳ nói:

- Tiểu Tần, ngươi nghĩ đi đâu thế? Ta là hỏi đối phương có thu tiền không?

Tần Cối a lên một tiếng, cố nhịn cười nói:

- Đây là họ tới xin chúng ta, sao còn dám thu tiền chứ?

Lý Kỳ oa lên một tiếng, nói:

- Vậy cuộc mua bán này làm được đấy, tới thanh lâu cũng phải mất tiền qua đêm, hơn nữa trong … cái kia, còn không cần có trách nhiệm.

Nói xong, hắn lại bật cười hì hì, mờ ám nói:

- Tiểu Tần, ngươi đã từng thử qua chưa? Sướng hay không?

Tần Cối liền ngây người ra, tốt xấu gì y cũng là xuất thân tiến sỹ, đối mắt với cấp trên vô lương như vậy, cũng thật là làm khó cho y rồi.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt Tần Cối khác thường, liền biết mình lỡ lời, khoát tay nói:

- Tùy tiện hỏi thôi, tùy tiện hỏi thôi, ngươi không muốn nói thì thôi vậy.

Tần Cối hơi giật mình, vuốt cằm nói:

- Chuyện không thể nói cho người khác biết được, hạ quan chưa từng thử qua.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Điều này không nên đâu, ngươi ưu tú như vậy, giống tốt như vậy, họ không có lý nào bỏ qua.

Giống tốt? Tần Cối vã mồ hôi hột nói:

- Hạ quan trước đây chỉ là một học chính, sao đủ sức chứ. Họ muốn tìm cũng chỉ có thể tìm nhân tài giống như đại nhân.

Lý Kỳ tối sầm mặt lại nói:

- Ngươi đây là đang mắng chửi ta à.

- Không dám, không dám.

Lý Kỳ dụ dỗ nói:

- Nếu ngươi muốn thử, ta có thể giới thiệu ngươi cho Đằng Cát bọn họ. Họ nhất định sẽ đồng ý.

Tần Cối lắc đầu nói:

- Ý tốt của đại nhân, hạ quan xin ghi nhớ trong lòng. Hạ quan đã có thê thiếp rồi, chuyện tuyệt phúc này vẫn nên tránh đi.

Lý Kỳ thấy Tần Cối đỏ mặt lên, liền bật cười ha hả, cũng có chừng mực đấy. Khẽ ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Gần đây ngươi có dự tính kế hoạch giao dịch với Nhật Bản, tất sẽ phải tập hợp hàng hóa xuất sang Nhật Bản, chỉ cho gia tộc Bình Thị bán.

Tần Cối nghi ngờ nói:

- Xin thứ cho hạ quan ngu dốt, hành động này của đại nhân là vì sao? Giao tình giữa đại nhân và họ cũng bình thường, vì sao lại phải đối đãi với họ khẳng khái như vậy? Hơn nữa, chúng ta cũng không được lợi lộc gì, có khi còn thêm không ít rắc rối nữa.

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:

- Ngay cả ngươi cũng cho rằng là đang giúp họ sao?

Tần Cối kinh ngạc nói:

- Lẽ nào là không phải?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Đương nhiên không phải. Mặc dù ta là người thích hành việc thiện, nhưng cũng chỉ giới hạn ở người dân Đại Tống. Lòng tốt của ta còn không đủ để tràn qua biển.

Tần Cối nhíu mày nói:

- Vậy hạ quan lại càng không hiểu.

Lý Kỳ nói:

- Ngươi hiểu Phù Tang được bao nhiêu?

Tần Cối nói:

- Cũng không rõ lắm, thế lực trong nước của họ vốn đã rất phức tạp. Gia tộc Bình Thị chỉ là thế lực một phương trong đó mà thôi. Họ và vương tôn quý tộc triều đình và gia tộc võ sỹ khác mâu thuẫn với nhau, rất khó mà nói hết được.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Ngươi nói không sai, có lẽ theo người khác, chúng ta là đang giúp Bình Thị. Nhưng, sự thực thì ta đang ném quả trứng thối cho Bình Thị. Ngươi nói xem các thế lực khác sẽ nghĩ thế nào?

Tần Cối trợn trừng hai mắt lên, hồi lâu mới lên tiếng:

- Nếu như vậy, các gia tộc khác chắc chắn sẽ sợ hãi. Tới khi đó nhất định sẽ nghĩ cách để ngăn cản thế lực Bình Thị phát triển. Mà ở đây lại còn liên lụy tới võ sỹ và gia tộc võ sỹ, quý tộc, thế cục sẽ ngày càng khó mà phân biệt được, làm không tốt sẽ có thể xảy ra loạn trong.

Lý Kỳ cười lạnh nói:

- Ta chính là muốn được hiệu quả này. Chúng càng loạn càng tốt. Nếu chúng đều quấn vào thành một sợi dây, vậy thì còn có chuyện gì của chúng ta nữa. Ngươi nên nhớ, đối với bên thứ ba mà nói, lợi ích mãi mãi đều được ẩn chứa trong mâu thuẫn. Không có mâu thuẫn thì sao có lợi ích tới. Ngư ông đắc lợi chính là ý này. Quả trứng thối của ta đã ném ra rồi, thế cục trong nước của họ chắc chắn sẽ xảy ra sự biến đổi long trời lở đất. Đặc biệt là những quý tộc đó, học chắc chắn sẽ lợi dụng thế lực trong tay mà chèn ép gia tộc Bình Thị. Còn Bình Thị cũng sẽ không tiếc bất kỳ giá nào bảo vệ lợi ích mà mình không dễ gì có được, hiệu triệu võ sỹ chống lại tập đoàn quý tộc. Mà gia tộc của các võ sỹ còn lại cũng sẽ ở giữa làm khó dễ, cướp lấy lợi ích thuộc về mình. Nói không chừng, đôi khi sẽ có rất nhiều người tới xin chúng ta, khi đó chúng ta cũng có thể thành thạo rồi, nắm chủ quyền trong tay.