Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1485: Chịu thiệt là phúc




Câu trả lời của Quái Cửu Lang khiến Lý Kỳ bất ngờ, hắn tưởng rằng Quái Cửu Lang chắc chắn sẽ không đồng ý, nào ngờ Quái Cửu Lang lại không chút do dự nói rằng bản thân không phản đối, không thể không nói rằng tên Quái Cửu Lang này hành sự thực khiến cho người ta không sao hiểu nổi.

Lý Kỳ âm thầm cảnh giác, lão cáo già này đang giở trò gì đây, dò hỏi:

- Ngươi thật sự không phản đối?

Quái Cửu Lang lại hỏi ngược lại:

- Lão phu vì sao phải phản đối?

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Chẳng lẽ ngươi thật sự cảm thấy ta là người đáng để Thập Nương gởi gắm cả đời?

Quái Cửu Lang cực kỳ vô trách nhiệm nói:

- Cũng đâu phải ta là người phó thác cả đời, sao ta biết được đáng hay không đáng, chỉ cần Thập Nương cảm thấy đáng là được rồi.

Lý Kỳ cảm thấy lời này nửa có lý nửa vô lý, nhưng lại cảm thấy mình bị lừa rồi, nói:

-Vậy sao ngươi biết được Thập Nương cũng nghĩ giống như ngươi?

- Ta khi nào nói qua lời này, ta chỉ nói ta không phản đối, không hơn.

Quái Cửu Lang lại nói:

- Nhưng ta biết rằng, chỉ cần Thập nương nàng không muốn, ai cũng chẳng thể ép buộc được nàng, tuy nhiên...

Lý Kỳ vội hỏi:

- Tuy nhiên cái gì?

Quái Cửu Lang nói:

- Tuy nhiên ta nghĩ Thập nương thích ngươi.

- Đùa như vậy thật chẳng buồn cười chút nào, luận về y thuật ta kém xa ngươi, nhưng luận về phương diện tình cảm ta tuyệt đối có thể làm thầy ngươi, ta không cảm giác được chẳng lẽ ngươi còn hiểu rõ hơn ta sao?

Lý Kỳ hậm hực nói.

- Đó là bởi vì ngươi không hiểu Thập nương.

Quái Cửu Lang thở dài, nói:

- Ta đã từng hỏi qua hai tên phế vật kia, biết được chuyện cũ giữa ngươi và Thập Nương, thật ra với tính cách của Thập Nương, nàng căn bản không thể nào có bất kì qua lại nào với ngươi, lại càng không thể có chuyện cùng ngươi đến nơi này. Từ đó có thể thấy nàng đối với ngươi và đối với người khác hoàn toàn không giống nhau. Chỉ là Thập Nương không hiểu những chuyện yêu đương vì vậy trong lòng nàng có khả năng cũng không thật rõ ràng.

- Đây chỉ là suy đoán của ngươi.

- Lão phu trước giờ chưa từng nói đây là sự thật.

- Cứ coi như giống những gì ngươi nói, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chuyện này đối với Thập Nương mà nói, là một việc vô cùng không công bằng hay sao?

Quái Cửu Lang cười khinh thường, nói:

- Nam nhân có thể tam thê tứ thiếp mà nữ nhân lại không thể, điều này vốn dĩ đã không công bằng, thế nên đối với việc này mà nói đến công bằng thì chỉ cho thấy ngươi là một người vô cùng ngu muội.

- Đúng vậy!Ta đã có nhiều thê tử rồi, còn nói đến công bằng làm gì, thật đúng là buồn cười.

Lý Kỳ cười tự giễu.

Quái Cửu Lang tiếp tục nói:

- Nhưng nói đi phải nói lại, tuy rằng ngươi là loại người như thế nào ta đây không rõ lắm nhưng có thể vì thê tử mình mà làm được như thế, đủ thấy ở phương diện này ngươi vẫn đáng được xem là người có tình có nghĩa. Cho dù Thập Nương được gả cho ngươi chắc nàng cũng sẽ không phải chịu điều gì thiệt thòi. Hơn nữa, ngươi thật sự không thích Thập Nương chút nào sao? Thực ra tính tình Thập Nương có chút kì lạ, dung mạo cũng không tệ, tâm địa thiện lương, còn có tấm lòng nhân hậu, đồng thời có được y thuật không ai sánh bằng, chẳng nhẽ như vậy còn chưa đủ khiến ngươi động lòng hay sao?

Lý Kỳ nhìn về bên trái lão ta mà nói:

- Tấm lòng nhân hậu?Điều này dường như chẳng liên quan gì đến Thập Nương thì phải?

- Ta nói là ngươi vốn không hiểu gì về Thập Nương cả.

Quái Cửu Lang nói:

- Ngươi biết bọn Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh là người như thế nào không?

Lý Kỳ sửng sốt, lắc lắc đầu.

Quái Cửu Lang cười nói:

- Theo cách nói của bọn quan lại các ngươi, họ cũng là tàn quân giống như Phương Lạp vậy.

- Đám tàn quân Phương Lạp?Vậy bọn họ chẳng phải là ---?

Lý Kỳ kinh hãi nói.

Quái Cửu Lang gật gật đầu nói:

- Hơn hai mươi năm trước, gần Hoàng Châu từng xuất hiện một cuộc khởi nghĩa quy mô nhỏ, nhưng nhanh chóng bị triều đình trấn áp, sau đó triều đình bắt giữ những nhân sĩ khởi nghĩa khắp nơi. Lúc đó hai tên phế vật kia cùng bọn chủ nhân tổng cộng có hơn mười người đang trên đường trốn khỏi Hoàng Châu, gặp phải quan binh, chủ nhân của bọn chúng vì vậy thân mang trọng thương.

Mà khi đó ở Hoàng Châu có một người vô cùng lương thiện họ Lưu, người này biết được những nhân sĩ này cuộc đời hành hiệp trượng nghĩa. Khởi nghĩa cũng chỉ vì bất đắc dĩ, thế là liền chứa chấp hơn mười người này, nhưng nào ngờ rằng vào ngày thứ ba quan binh đột nhiên đến, bắt hết tất cả bọn họ. Triều đình lập tức hạ lệnh tịch thu gia sản và chém đầu cả nhà họ Lưu.

Người lương thiện họ Lưu đó chính là bạn thân thiết với lão phu, sau khi lão phu biết được chuyện này liền nhanh chóng đến Hoàng Châu. Chỉ tiếc là đến nơi thì đã trễ, vợ chồng họ Lưu vì không thể chịu được khổ hình nên đã cắn lưỡi tự vẫn ở trong ngục, chỉ để lại một bé gái. Đúng lúc ấy đứa con trai nhỏ của tri phủ Hoàng Châu lâm trọng bệnh, tên tri phủ đó liền nhờ lão phu trị bệnh cho con trai gã, lão phu liền hy vọng có thể một mạng đổi một mạng, đổi lấy tính mạng của bé gái đó, Tri phủ kia đương nhiên đồng ý rồi.

Lý Kỳ hừ nói:

- Thật sự rất là hợp mà, ngươi thật đúng là có thể so sánh với tên Kha Lam kia, Kha Lam đi tới đâu chỗ đó liền có người chết, còn ngươi đi đến đâu chỗ đó liền có người bệnh.

- Ha ha, so với vị họ Kha đấy, lão phu chẳng phải là Chúa cứu thế rồi, ít nhất lão phu đến nơi nào, người bệnh đều sẽ khỏi hẳn.

Quái Cửu Lang cười ha hả, lại tiếp tục nói:

- Sau khi ta cứu bé gái đó ra, lại âm thầm điều tra nghe ngóng việc này, phát hiện đúng là hai tên phế vật kia vì bảo vệ tính mạng bản thân, đến chỗ quan phủ mật báo, vì thế ta liền bắt bọn chúng về, bọn chúng không phải là thích mật báo đấy ư, ta liền khiến cho chúng cả đời không được nói chuyện.

Lý Kỳ nheo mắt nói:

- Tên bé gái kia chính là Lưu Vân Hi?

Quái Cửu Lang gật đầu.

Lý Kỳ nói:

- Nói như vậy, bọn Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh chẳng phải là kẻ thù của Lưu Vân Hi rồi.

- Đúng vậy.

- Vậy ngươi vì sao lại để hai người bọn họ ở lại bên cạnh Thập Nương, việc này có thích hợp không?

Lý Kỳ phát hiện hắn càng ngày càng không hiểu tên Quái Cửu Lang này.

Quái Cửu Lang vuốt vuốt chòm râu, thở dài:

- Lão phu cũng từng nghĩ tới việc giày vò bọn chúng một phen, sau đó đem bọn chúng giết quách đi, nhưng làm như thế có phần quá nhân từ, ta không những phải khiến chúng cả đời không thể nói chuyện, mà còn phải bắt chúng cả đời làm nô, tùy ý Thập Nương sử dụng.

- Chẳng lẽ ngươi không sợ bọn họ mưu hại Thập Nương sao?

Quái Cửu Lang cười nói:

- Đầu tiên hai tên phế vật kia cũng không biết Thập Nương chính là bé gái lúc trước, cho dù biết, bọn chúng cũng không phải là đối thủ của Thập Nương, Thập Nương nếu muốn lấy mạng chúng, bọn chúng căn bản không có khả năng phản kháng.

Lý Kỳ nói:

- Thế Thập Nương có biết không?

Quái Cửu Lang gật đầu nói:

- Trước lúc ta rời đi, đem toàn bộ câu chuyện nói cho Thập Nương biết, hai tên phế vật đó giữ lại hay giết bỏ tất cả là do Thập Nương định đoạt, nhưng làm ta kinh ngạc chính là Thập Nương không những không giết hai tên đó mà còn khiến chúng có thể nói chuyện trở lại.

Lý Kỳ trầm ngâm hồi lâu, thở dài:

- Người chứ đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình, vì cớ gì bỗng nhiên có hai người ở bên cạnh Thập Nương chăm sóc cho cô ấy, vì vậy Thập Nương mới không lựa chọn cách báo thù.

- Ngươi đang nói đạo lý chó má gì vậy.

Quái Cửu Lang mắng một câu, nói:

- Trên đời người vô tình chỗ nào cũng có, đem người so sánh với cây cỏ như vậy đúng là làm nhục cỏ cây. Cho dù Thập Nương đem bọn chúng chém thành trăm ngàn mảnh cũng không đủ, không phải chỉ là hai tên nô lệ thôi sao?Nàng giơ tay ra là đến nơi, ta cũng có thể lại cho nàng hai tên nô lệ khác, hà tất phải như vậy, chỉ dựa vào điểm này trong thiên hạ ai có thể lương thiện được như Thập Nương.

Lý Kỳ nghe được trầm mặc không nói, đích xác, trong thiên hạ có được mấy người làm được như thế. Dù sao ngay bản thân ta cũng làm không được.

Quái Cửu Lang thở mạnh một hơi dài, nói:

- Được rồi, đây thật ra là chuyện riêng của ngươi, lão phu cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng ngươi không được quên, ngươi còn nợ lão phu một phần thù lao, hiện giờ thê tử ngươi tính mạng đã không còn đáng lo ngại nữa, là lúc ngươi nên thực hiện rồi.

Lý Kỳ sửng sốt. Nói:

- Chẳng lẽ điều kiện của ngươi không phải là để cho ta cưới Thập Nương sao?

- Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, nếu như ngươi có thể lấy được Thập Nương, đó là phúc tu tám đời nhà ngươi mới có được, làm người cũng không thể vô sỉ đến mức này.

Quái Cửu Lang lúc này mắng.

- Ách.... Ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi, ngươi không cần phải mắng chửi người khác như vậy, tố chất để ở đâu rồi.

Gương mặt già của Lý Kỳ bất giác đỏ lên, nghĩ thầm rằng cũng phải. Quái Cửu Lang sẽ không nhân từ đến mức này, nói:

- Vậy ngươi nói đi, ta nghe đang nghe đây. Nhưng không phải bất cứ chuyện gì ta đều đáp ứng ngươi, ta cũng có nguyên tắc làm việc của ta.

Quái Cửu Lang nói:

- Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta chăm sóc mẹ con Văn nhi bọn họ.

Lý Kỳ trợn tròn mắt, kinh ngạc nói:

- Ngươi lập tức phải chết rồi hả?

- Trước khi ta chết nhất định phải độc chết ngươi.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Vậy ngươi vì sao nói như vậy?

Quái Cửu Lang thở dài, nói:

- Thật ra trước khi các ngươi tới đây, ta đang phiền muộn vì chuyện của Văn nhi, ta đã lớn tuổi như vậy rồi, sống thêm cũng chẳng được bao nhiêu năm nữa, ta thường nghĩ nếu như ta chết rồi ai sẽ chăm sóc mẹ con họ, hơn nữa ta cũng không thể để Văn nhi ở trong này theo giúp ta đến chết, như vậy đối với nó mà nói, thật sự là quá không công bằng, nó phải có cuộc sống của mình, ta chỉ hy vọng nó có cuộc sống giống như người thường, cưới vợ sinh con dưỡng cái, những đứa bên ngoài bằng tuổi nó đều đã thành hôn. Cho nên ta nghĩ có nên để Văn nhi ra ngoài xông xáo rồi chăng, nhưng ta lại không nỡ, đúng lúc đó các ngươi tới đây, có lẽ là do ý trời, cũng là lí do duy nhất khiến ta đồng ý cứu thê tử ngươi.

- Thì ra là thế.

Lý Kỳ thoáng gật đầu, nhưng bỗng nhiên ngẩn ra, trong lòng bừng tỉnh ngộ ra, nói;

- Không đúng, đây hết thảy đều là do ngươi đã sớm tính kế, ta cũng thật sự là ngu xuẩn, không ngờ trong lòng còn có chút đắc ý, nghĩ Quái Cửu Lang ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế, kỳ thật từ lúc bắt đầu bước vào nơi này, là từng bước một đi tới cái bẫy ngươi đã giăng sẵn.

Quái Cửu Lang ha hả nói:

- Lời này nghĩa là sao?

Lý Kỳ nói:

- Ngươi kỳ thực đã sớm biết thê tử của ta sẽ có di chứng này rồi, hoặc cũng có thể nói việc này căn bản là do ngươi ở trong đó đã giở trò.

Quái Cửu Lang nói:

- Ta nói rồi không có là không có, hơn nữa ta cũng đâu biết trước việc này, là do ta trong thời gian đi tìm thuốc giải độc mà biết được, lúc đó thê tử ngươi từng chảy máu mũi một lần, là ta sau khi quan sát máu mũi đó mới đoán ra được đấy thôi.

- Vậy sao?

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi cố ý sắp xếp để ta cùng Thập Nương đi tìm thuốc giải trước, mục đích là để chúng ta có cơ hội làm quen, để chúng ta xóa bỏ hiềm khích trước kia, nhưng sau đó lại lợi dụng việc thê tử ta bị bệnh để gán ghép ta và Thập Nương, khiến ta không thể rời bỏ nàng, điều duy nhất ta có thể làm là lấy nàng ấy còn mục đích thực sự của ngươi lại là Tiểu Văn.

- Ngươi muốn cho Tiểu Văn ở bên cạnh ta, nhưng lại không tin ta, nhưng ngươi lại tin tưởng Thập nương, chỉ cần Thập Nương có thể trở thành thê tử của ta, như vậy là ngươi có thể yên tâm đem Tiểu Văn giao cho ta, kỳ thật sau khi ngươi biết được ta là Kim Đao Trù Vương, ngươi đã bắt đầu âm mưu kế hoạch rồi. Ngươi vừa mới bắt đầu sở dĩ cự tuyệt, hơn nữa còn nhiều lần làm khó dễ, thực sự không phải là kiêng kị ta mà là là vì thử cách làm người của ta, xem ta có trọng tình trọng nghĩa hay không. Nếu như ta đoán không sai, thê tử ta lúc đó không phải chỉ còn sống được bảy ngày, ngươi chí ít cũng có thể giúp nàng sống một tháng, thậm chí có thể nói, kỳ thật bất kể như thế nào ngươi đều nhất định sẽ cứu thê tử của ta, bởi vì ta thê tử mà chết, tất cả kế hoạch của ngươi sẽ thất bại.

Quái Cửu Lang cười ha hả, liên tục gật đầu nói:

- Không tệ, không tệ, ngươi so với ta dự tính tỉnh ngộ sớm hơn nhiều.

Lý Kỳ hừ nói:

- Ngươi cũng đừng cất nhắc ta, từ đầu đến cuối ta đều bị ngươi thao túng.

Quái Cửu Lang lắc đầu nói:

- Tuy rằng ngươi nói không sai, đây hết thảy đích xác đều là ta có ý an bài đấy, nhưng trong chuyện này chẳng lẽ ngươi chịu thiệt sao chứ? Ngươi không những có thể cưới được đồ đệ cưng của ta, còn có thể cứu sống mạng thê tử ngươi, nếu như không có ta, thê tử ngươi là chắc chắn sẽ chết, ngươi nên thấy mình may mắn mới phải, chứ không phải là oán giận, chịu thiệt chính là phúc đấy.