Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1533-2: Đấu kỹ xảo biểu diễn? (2)




Lý Kỳ thở dài: - Nhạc Phi dù sao vẫn trẻ tuổi hơn một chút, Ngô Giới lớn hơn Nhạc Phi mười tuổi, đây là ưu thế, suy nghĩ đến rất nhiều phương diện của một sự việc, đều suy tính càng thêm chu toàn hơn so với Nhạc Phi, thân làm Thống soái, cũng không chỉ có đánh giặc lợi hại là được, nhất định phải liên lụy đến chính trị, một Thống soái đủ tư cách thì tuyệt đối sẽ không bị bất cứ kẻ nào nghi kỵ. Còn Nhạc Phi, tính cách của y quá ngay thẳng rồi, hơn nữa tính tình khá cứng rắn, có chút thời điểm, muội cho là mình không thẹn với lương tâm, nhưng không có nghĩa là người khác cũng cho là như vậy, dù sao đây là một cái thế giới vừa công bình lại không công bình.

Triệu Tinh Yến thoáng gật đầu, không có nhiều lời nữa rồi. Ngược lại nói: - Ồ, ta nghe Ngô Giới nói, Đoàn Chính Nghiêm đã không chờ được muốn gặp huynh rồi.

Lý Kỳ ha hả nói: - Tiền của ông ta đều ở trên tay ta, giờ này nếu ông ta còn có thể ngủ được, thì ta đây thực bội phục ông ta rồi.

- Vậy huynh tính toán khi nào gặp ông ta?

- Ngày mai.

Lý Kỳ nói: - Ta cũng muốn sớm một chút giải quyết việc này, dù sao mấy chục vạn đại quân trữ hàng ở trong này cũng không phải là một chuyện tốt.

...

...

Đoàn Chính Nghiêm đích xác sẽ lo lắng, từ lúc Lý Kỳ chứa chấp Cao thị, ông ta liền mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, dường như có một loại cảm giác bị người khác xếp đặt, phải biết rằng đến hiện tại, ông ta còn chưa từng gặp mặt Lý Kỳ, ông ta vô cùng bức thiết muốn biết Lý Kỳ đang đánh cái gì chủ ý, sống hay chết, dù sao cũng phải cho một câu đi, nhưng ông ta lại không có cách nào với Lý Kỳ, đánh lại đánh không lại, hơn nữa tiền còn trong tay Lý Kỳ, chỉ có thể ở ngoài thành khổ sở chờ đợi.

Sáng sớm hôm sau ông ta liền vội vội vàng vàng vào thành, nhưng ông ta cũng không mang theo bao nhiêu người đến cùng. Chỉ dẫn theo Đoàn Thế Văn và năm mươi danh hộ vệ.

Mà Lý Kỳ cũng cho Đoàn Chính Nghiêm đầy đủ mặt mũi, tự mình và Triệu Tinh Yến đi tới trước cửa cung nghênh đón Đoàn Chính Nghiêm, dù sao trước mặt hắn đích thật là làm chậm trễ Đoàn Chính Nghiêm, điều này cũng có thể tính là một loại bù lại đi.

Lý Kỳ đứng ở trước cửa cung, xa xa trông thấy một nam tử chừng bốn mươi tuổi, đang mặc áo lam cưỡi bạch mã đi tới, bộ dạng tuấn nhã, khí chất cao quý, vừa thấy liền không giống người thường, nghĩ thầm rằng, khó trách Tống Huy Tông sẽ thích ông ta như vậy, người này quả nhiên cũng là tuấn tú lịch sự, soái cũng rối tinh rối mù, nếu trẻ thêm hai mươi tuổi, thì có thể vượt qua cả ta.

Cùng lúc đó, Đoàn Chính Nghiêm từ rất xa đã đánh giá Lý Kỳ, không khỏi vì niên kỉ của Lý Kỳ mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, khẩn trương xuống ngựa, đi bộ tiến lên.

- Đại Lý Vương đại giá quang lâm, Lý Kỳ không có từ xa tiếp đón, thứ tội, thứ tội.

Đợi Đoàn Chính Nghiêm đi vào trước cửa cung, Lý Kỳ bước nhanh lên đón, chịu đòn nhận tội.

Lễ này nhiều người không trách, Đoàn Chính Nghiêm nguyên bản cảm thấy cực kỳ oan ức nhìn thấy Lý Kỳ đối với ông ta khách khí như vậy, trong lòng quả nhiên dễ chịu một ít, vội hỏi: - Không dám, không dám, nghe qua đại danh Xu Mật Sứ, như sấm bên tai, hôm nay nhìn thấy, Đoàn mỗ thật sự là tam sinh hữu hạnh.

Trong lúc giơ tay nhấc chân, đều lộ ra nho nhã cao quý.

Triệu Tinh Yến, Đoàn Thế Văn cũng đều thi lễ với Đoàn Chính Nghiêm và Lý Kỳ.

Đoàn Chính Nghiêm từng được nhận sắc phong của Tống Huy Tông, cho nên ở trước mặt Lý Kỳ, địa vị có thể nói là ngang nhau.

- Đại Lý Vương, mời vào trong.

- Mời.

Lý Kỳ và Đoàn Chính Nghiêm song song đi vào trong cung, đi vào đến bên trong đại điện, hai người lại cũng xếp hàng ngồi, Triệu Tinh Yến, Đoàn Thế Văn ngồi ở hai bên trái phải.

Lý Kỳ giơ lên chén trà, kính cần hướng về phía Đoàn Chính Nghiêm, nói: - Đại Lý Vương, trước đó vài ngày có nhiều mạo phạm, nhưng thật sự là tình hình bức bách, không thể không khiến Đại Lý Vương phải đợi ngoài thành, Lý Kỳ cảm thấy thật có lỗi vô cùng, Lý mỗ vì không uống được rượu, liền lấy trà thay rượu, mong Đại Lý Vương thứ lỗi nhiều hơn, tại hạ cạn trước vì kính.

Giọng điệu vô cùng thành khẩn, không hổ là vua màn ảnh Đại Tống.

Đoàn Chính Nghiêm đối sự tôn kính Lý Kỳ, còn có chút được sủng mà lo, khẩn trương nâng chén nói: - Xu Mật Sứ khách khí.

Hai người đều uống một hơi cạn sạch.

Lý Kỳ buông cái chén, cười ha hả nói: - Đại Lý Vương quả thật là khí lượng phi phàm, đủ thấy Hoàng thượng và thái thượng hoàng chúng ta không có nhìn lầm người.

Lời này của hắn thực không có nói sai, Đoàn Chính Nghiêm này đích thật là vô cùng khoan hồng độ lượng.

Đoàn Chính Nghiêm chắp tay nói: - Hoàng thượng và thái thượng hoàng quý quốc đối với Đoàn mỗ ân đồng thâm tạo, nếu không có có quý quốc tương trợ, Đoàn mỗ chỉ sợ không có khả năng đoạt lại vương quyền từ trong tay Cao tặc, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, huống chi ân tái sinh này, Đoàn mỗ vẫn luôn khắc trong tâm khảm, không dám có chút quên, ngày khác định đồ hậu báo.

Lý Kỳ cười nói: - Đâu có, đâu có, Đại Lý Vương quá khách khí, người một nhà không cần nói lời hai nhà.

- Phải phải phải.

Đoàn Chính Nghiêm liên tục gật đầu, nhưng đột nhiên lại cảm thấy lời này có chút kỳ quái, nhưng cụ thể là kỳ quái thế nào, ông ta lại không nói rõ ràng được, lại lần nữa nâng chén nói: - Ta mời Xu Mật Sứ một ly.

Mấy người lại đều nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Sau khi Đoàn Thế Văn buông cái chén, đột nhiên nói:

- Xu Mật Sứ, có chuyện tại hạ thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, không biết Xu Mật Sứ có thể giải thích nghi hoặc giúp tại hạ hay không?

Lý Kỳ tâm sáng như gương, cười nói: - Nơi này vừa rồi cũng không có người ngoài, Đoàn huynh có chuyện nói thẳng là được, không cần e dè.

- Nếu là có chỗ nào đắc tội, kính xin Xu Mật Sứ thứ lỗi. Đoàn Thế Văn trước tiên cho Lý Kỳ một châm dự phòng, mới nói: - Nghe nói trước đó vài ngày Xu Mật Sứ chứa chấp Cao thị, không biết hành động này của Xu Mật Sứ lại là vì sao?

Đoàn Chính Nghiêm nổi giận nói: - Thế Văn, ngươi nói gì vậy, Xu Mật Sứ làm như vậy tất nhiên có nguyên nhân của hắn, còn không mau nói xin lỗi với Xu Mật Sứ.

Đoàn Thế Văn vội nói: - Thật có lỗi, thật có lỗi.

Chỉ với kỹ xảo biểu diễn này của các ngươi, cũng không biết xấu hổ diễn ở trước mặt ta? Lý Kỳ liếc mắt nhìn Triệu Tinh Yến, dường như đang hỏi nàng, nếu không vợ chồng chúng ta cũng cùng diễn đi, cùng bọn họ đấu kỹ xảo biểu diễn.

Triệu Tinh Yến khẽ hớp một ngụm trà, cúi đầu, hiển nhiên không có hứng thú gì.

Thực không phối hợp, xem ra chỉ có thể tự chính mình diễn. Lý Kỳ than một tiếng, nói: - Ai, Đại Lý Vương, việc này vô can với Đoàn huynh, là ta mắt bị mù, dùng người không suy nghĩ a.

Đoàn Chính Nghiêm ân cần nói: - Lời này nghĩa là sao?

Lý Kỳ lại than một tiếng nói: - Đây hết thảy đều là Ngô Giới kia gây họa, hôm qua ta đã gọi y tiến cung, hung hăng quở trách y một phen, tuy nhiên ngươi yên tâm, việc này vẫn còn chưa xong, đợi cho ta xử lý xong chuyện Nam Ngô, lại cùng y tính khoản sổ sách này cho cẩn thận một phen.