Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1575-2: Người cười ta si ta cứ si (2)




Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Nói đến việc hại người, cô so với ta thật vẫn còn kém xa, cha mẹ ta ngậm đắng nuốt cay đem ta bồi dưỡng thành tài, nhưng ta nhưng bây giờ không thể ở bên cạnh bọn họ tận hiếu. Thái thượng hoàng, Thái Thái sư, Cao thái úy, bao gồm Triệu Hoàn, bọn họ đối với ta đều xem như ân trọng như núi, nhưng ta lại bức bách bọn họ đến chức quan cũng mất, Thất Nương đối với ta tình thâm ý trọng, nhưng ta thiếu chút nữa làm hại chết tính mạng phụ thân nàng, còn có Vương Phủ, đám người Lý Bang Ngạn ta đối với bọn họ đều là chém tận giết tuyệt, lại thêm lần nam chinh này, cũng là ta một tay thúc đẩy, những binh lính hy sinh. Đều nên là quy trên đầu ta, người ta làm hại còn thiếu sao? Còn nữa chính là cô, thực ra dẫn đến hết thảy chuyện này đều là vì ta, là ta hại cô bị người mắng, là ta làm hại cô bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, cô phải hiểu được sự vui mừng của mỗi người nhất định được tạo ra trên sự thống khổ của người khác, sự vui vẻ của những tên đề bảng vàng là xây dựng trên những người rớt bảng, cô vui vẻ những người hận cô khẳng định sẽ đau khổ, ngay cả phật cũng có người oán trách.

Huống chi chúng ta những người phàm tục này, đây chính là định luật.So với ta, cô thật đã từng hại người nào chưa? Cô chưa từng hại qua bất cứ người nào, những thứ này đều là do người khác lấy tội nghiệt trên người mình chuyển lên trên người cô. Là người khác đem chính sự vui vẻ của bản thân xây dựng trên nỗi thống khổ của cô. Kỳ thật kẻ mắng ta trên đời nhiều hơn, ít nhất so với kẻ mắng cô nhiêu hơn, kẻ muốn ta chết, càng là vô số kể. Hơn nữa ta lại không phải là thuận buồm xuôi gió, nói khó nghe một chút, ta lúc trước chính là Lý Lâm Phủ.

Ta vì tiếp tục sống. Cho dù là đối mặt với một số kẻ vô cùng căm hận ta, đối mặt với sự cười nhạo của bọn họ đối với ta, châm chọc, nói móc, ta vẫn phải tươi cười chống đỡ, nịnh nọt bọn họ, cô hỏi ta lúc ấy dễ sống không, ta đương nhiên không dễ sống, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới bỏ cuộc, cho dù trong nháy mắt đều không có, bởi vì ta có mục tiêu của ta, ta có lý tưởng của ta, ta phải sống sót mới có thể hoàn thành tất cả những chuyện này, vì thế ta đã từ bỏ rất nhiều, bao gồm tôn nghiêm.Thế giới này chính là như vậy đấy, cô phải đạt được, nhất định phải học hiểu được sự trả giá, nhạc - - - một vị bề trên của ta từng nói cho ta biết, thời gian mới là pháp bảo duy nhất chiến thắng tất cả, bởi vì thời gian có thể thay đổi tất cả, cô nhìn xem thay đổi của Đại Tống ta mười năm nay, mười năm trước ai có thể muốn đạt được? Khi cô sống lâu hơn so với người khác, như vậy hy vọng thành công của cô so với người khác lại càng lớn, thất bại nhất thời không thể nói lên cả đời thất bại, bởi vì cũng không ai biết mười năm sau thế giới này sẽ như thế nào.Lý Sư Sư kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, trên mặt xuất hiện chút biến đổi sắc mặt, sau một lúc lâu, sắc mặt nàng lại trở nên kiên quyết hơn, nói:

- Có lẽ ngươi nói rất đúng, nhưng bây giờ ta sẽ chỉ liên lụy người khác, sự thật chính là như thế, ta không muốn lại liên lụy người khác, cuộc đời này của ta không có gì để lưu luyến, cũng không có dũng khí tiếp tục sống nữa rồi, ta một lòng muốn chết, ngươi có thể cứu ta một lần, nhưng tiếp theo - - - a - - -.Lời còn chưa dứt, liền có một bờ môi ấm nóng áp lên trên miệng nhỏ nàng, trái tim nàng nhảy dựng, rất muốn đẩy Lý Kỳ ra, nhưng lại không có chút lực nào, hai mắt khô héo lại lần nữa chảy xuống giọt nước mắt, nước mắt như mưa rơi, trong lòng lại càng thêm đau buồn, nàng không biết đau buồn lần này là từ đâu mà đến. Có lẽ là đến từ sự tự ti.Nàng tuy rằng có được diện mạo mê đảo chúng sinh, nhưng nàng cũng có quá khứ đau đớn không đáng nghĩ lại.Trời cao rất công bằng.Không thể nào chuyện gì tốt cũng đều bị một mình ngươi chiếm gọn.Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên quay đầu đi chỗ khác, tránh được đôi môi của Lý Kỳ, thở dài:

- Ngươi việc gì phải làm vậy.Lý Kỳ sửng sốt, đột nhiên đem nàng ôm vào trong ngực, ôm chặt lấy nàng nói:

- Rất xin lỗi. Kỳ thật lúc ấy ta nên đứng ra, bởi vì chuyện này vốn là do ta mà ra, nhưng - - - nhưng ta lại rút lui, ta cũng sớm đoán được cô nhất định sẽ lựa chọn rời đi, nhưng lòng ta vẫn vô cùng đấu tranh, ta không biết mình có nên giữ cô lại hay không, vì vậy mới không hề ra mặt, mà chọn đi theo cô, cho dù cô khóc ruột gan đứt từng khúc, ta cũng không dám xuất hiện, mãi đến khi cô định nhảy xuống, ta mới hiểu được lòng của mình, cô vì ta mà tìm chết, mà ta vẫn còn muốn để cho cô một mình chịu đựng hết thảy, nói hay một chút, đây là lấy đại cục làm trọng, nhưng thực ra chỉ là ích kỷ, có lẽ - - - có lẽ ta khống có cách nào thay đổi cái nhìn của người đời đối với cô, nhưng ta có thể cùng cô chịu đựng hết thảy những chuyện này.Lý Sư Sư nghe được tâm thần mềm yếu, nước mắt không kìm được rơi xuống, nói:

- Ngươi hà tất - - - đối đãi với ta tốt như vậy, ngươi càng như vậy, ta càng thêm khó chịu, ta - - - ta không đáng, ta thà để ngươi xem thường ta.Lý Kỳ hỏi ngược lại:

- Vậy cô lại cần gì phải đối đãi với ta tốt như vậy, chẳng lẽ loại người ích kỷ ta đây lại đáng để cô làm như vậy sao?Lý Sư Sư nghe thấy vậy giật mình, lại nghe hắn dịu dàng nói:

- Đời người vội vã hơn mười năm, trong nháy mắt đã qua, nếu làm mỗi một việc đều suy trước tính sau, đau khổ đan xen, kết quả sẽ chỉ là kẻ vô tích sự.Nói tới đây, hắn đột nhiên cười, ngạo nghễ nói:

- Nâng cốc hoan ca khi nào có, người cười ta si ta cứ si. Hừ, những người đó không phải nói cô dùng sắc đẹp mê hoặc ta sao, ta lại càng muốn để cô mê hoặc, bọn họ càng muốn nhìn chúng ta cười nhạo, chúng ta lại càng phải sống tốt hơn so với bọn họ, hạnh phúc hơn bọn họ, để xem bọn họ có thể làm được gì?

Người cười ta si ta cứ si. Lý Sư Sư nghe được trong lòng kích động, đau khổ trên mặt chậm rãi lộ ra lúm đồng tiền, chỉ có điều nước mắt chưa khô, hai tay của nàng nhẹ nhàng run rẩy, thầm nghĩ, ta thật sự có thể tay giơ lên ôm lấy hắn sao?

Chỉ sợ ngẩng lên, lại không thể bỏ xuống được nữa, đành vậy, coi như hắn là sự bố thí cho ta, kiếp sau ta tận tâm tận tình báo đáp lại hắn.Vì thế nàng cuối cùng cũng giơ tay lên ôm lấy eo của Lý Kỳ, chỉ cảm thấy một niềm hạnh phúc trước nay chưa có xông lên đầu, nín khóc mỉm cười nói:

- Ngươi nói tốt thế nào mà giống như đấu tranh hơn thua vậy. Lý Kỳ cười nói:

- Vậy ta liền đổi một cách nói, người đời phỉ báng cô, bắt nạt cô, nhục mạ cô, cười cô, khinh cô, ti tiện cô, nguyền rủa cô, lừa cô; mà cô chỉ cần nhịn y, nhường y, theo y, trốn tránh y, kiên trì chịu đựng y, kính y, không cần để ý y, đợi vài năm nữa cô mới nhìn y.Trong lòng Lý Sư Sư nhẩm đọc một lượt, chợt thấy một nhúm ánh sáng chiếu vào tim, trên mặt mỉm cười càng thêm ngọt ngào, nói:

- Đây chẳng phải cũng là tranh hơn thua sao?Lý Kỳ lắc đầu nói: - Đây không phải tranh hơn thua, là vì ta tin tưởng chắc chắn sẽ có người hiểu được sự khoan dung, nhường nhịn, chờ đợi của cô, có lẽ không phải ngày mai, cũng không phải sang năm, nhưng mười năm, hai mươi năm thì sao? Con người nếu muốn không phiền não, chính bản thân mình trước hết phải có một trái tìm khoan dung, vui vẻ không phải là vì cô có được nhiêu, mà là vì cô ít so đo

.- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -