Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1594: Soái tế cuối cùng cũng gặp được lão trượng




Lý Kỳ thở dài một tiếng nói:

- Muội nhìn xem nó béo thành ra như vậy, nếu không động tới, ta thật sự sợ nó sẽ giảm tốc độ. Nào nào nào, muội cũng lên đây đi, chúng ta cùng giúp nó giảm béo nào.

Bạch Thiển Dạ liền lùi về phía sau một bước, ngượng ngùng nói:

- Ta không cần.

Lý Kỳ hắc một tiếng, nói:

- Mau lên đi, đều là lão phu lão thê, còn xấu hổ gì nữa chứ.

Bạch Thiển Dạ tức giận nói:

- Không phải ta xấu hổ, mà là huynh không biết xấu hổ.

Lý Kỳ nhíu mày, trầm giọng nói:

- Thất Nương.

Bạch Thiển Dạ khó xử nói:

- Huynh nói thật chứ.

Lý Kỳ ấm ức nói:

- Muội cho rằng ta là đang lừa muội sao, ta có lẽ là đã hứa với muội rồi, cũng không lừa muội đâu.

Bạch Thiển Dạ đỏ mặt lên sẵng giọng nói:

- Ta tình nguyện để huynh lừa ta.

Phụ nữ thật là khó hiểu! Lý Kỳ ngoắc tay nói:

- Nhanh lên, vợ chồng chúng ta cùng giúp con lừa giảm cân nào, chuyện này truyền ra ngoài từ nay về sau chắc chắn là thành một giai thoại.

Còn giai thoại, ta thấy là truyện cười còn tương đối, Bạch Thiển Dạ nhìn Lý Kỳ thật sự không biết đang đùa, trong lòng không lỡ từ chối, nhưng ánh mắt lại liếc về phía cửa.

Lý Kỳ liền nói:

- Muội yên tâm đi, ở đây không phải là người nào có thể tùy tiện vào được, mau lên đây đi.

Bạch Thiển Dạ thấy biểu hiện của hắn bức thiết như vậy, khẽ mỉm cười, bước tới, đưa tay ra, Lý Kỳ liền kéo nàng lên trước, để nàng ngồi lên phía trước mình.

Nhưng cái mông này của Bạch Thiển Dạ ngồi còn chưa kịp nóng, đã thấy một người đi vào.

Chính là Ngô Phúc Vinh.

Mẹ kiếp! Ngô đại thúc, không cần phải tát vào mặt ta thế chứ, Lý Kỳ liếc mắt xem thường.

Bạch Thiển Dạ ngượng ngùng, liền cúi đầu xuống, quả đoán chọn phương thức bịt tai trộm chuông.

Ngô Phúc Vinh vừa tới liền thấy Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ đang cưỡi lừa, không khỏi có chút kinh ngạc. Nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, liền chuyển ánh mắt sang hướng khác, nhìn xung quanh nói:

- Lão hủ rõ ràng là phải về nhà, sao lại chạy tới đây nhỉ.

Nói xong, lão liền quay người bước nhanh ra ngoài.

Xem như ngươi cũng khá thức thời, nhưng lý do này cũng quá rõ ràng rồi.

Còn chưa chờ Lý Kỳ kịp phản ứng lại, Bạch Thiển Dạ đã vỗ lên đùi hắn, nói:

- Đều trách huynh, còn nói không có ai vào.

Chuyện bình thường này, Lý Kỳ cũng không phản bác lại, ngượng ngùng nói:

- Đây …. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng ta dám đảm bảo, lần này thật sự không có ai dám vào nữa.

- Chuyện này ta cũng biết.

Bạch Thiển Dạ liền nói. Sau khi Ngô Phúc Vinh đi ra chắc chắn sẽ dặn dò những người khác không được tới đây, cộng thêm hộ vệ của Lý Kỳ, dù là người quen cũng vẫn không thể vào được.

Lý Kỳ bật cười hì hì, nói:

- Vậy thì muội có thể yên tâm rồi.

Hai người dựa vào nhau, cưỡi chú lừa lòng vòng trong sân, cũng có chút khôi hài, dường như là quay trở về thời điểm năm tháng vô ưu vô lo vậy.

Ngoài miệng Bạch Thiển Dạ nói không muốn, nhưng kỳ thực trong lòng cũng khá hưởng thụ, từ nụ cười hạnh phúc đó trên khuôn mặt nàng cũng không khó có thể nhìn thấy. Hai người đi lại một hồi, Bạch Thiển Dạ bỗng nhiên lên tiếng:

- Đúng rồi, huynh không phải nói hôm nay tới thăm Vương thúc thúc sao?

Lý Kỳ nói:

- Đúng vậy, ta cũng vừa mới đi về không lâu.

Bạch Thiển Dạ liền nói:

- Vậy Vương thúc thúc thế nào rồi?

Lý Kỳ nói:

- Tốt hơn rất nhiều, muội có tin Vương thúc thúc đã gày đi một vòng rồi không.

Bạch Thiển Dạ nghe mà thấy mơ hồ, nói:

- Gày đi một vòng, huynh còn nói là tốt sao?

Lý Kỳ nói:

- Chuyện này đổi lại là một người khác, chắc chắn là không hay rồi. Nhưng Vương thúc thúc béo như vậy, sớm nên giảm béo chứ, đây là chỉ ý của ông trời đấy.

Bạch Thiển Dạ liếc nhìn chú lừa, không còn cách nào khác, Lý Kỳ trốn ở phía sau, nói:

- Không cho huynh nói về Vương thúc thúc như vậy, nếu huynh còn nói nữa, ta sẽ nói cho Vương tỷ tỷ biết.

Lý Kỳ hoảng sợ nói:

- Đừng đừng đừng, ta chỉ là muốn nói dù các phương diện của Vương thúc thúc đều không ra làm sao, nhưng chí ít cũng vẫn còn sống … thôi đi, càng nói càng làm tổn thương người ta. Nói chung, muội cũng không cần phải lo lắng, Vương thúc thúc sắp ra rồi, chẳng qua là quan vị chắc chắn là không giữ được rồi.

Bạch Thiển Dạ vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nói:

- Thật sao?

Lý Kỳ liền nói lại lời đối thoại với Lý Cương cho nàng nghe.

Bạch Thiển Dạ nghe xong lại nhíu chặt mày lại nói:

- Chỉ dựa vào những điều này, Lý Cương cũng sẽ đi nói với Hoàng thượng sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Nếu ông ta là một người thông minh thì nhất định sẽ đi, khi còn tồn tại nghi ngờ thì quyền lợi thuộc về bị cáo. Điều này sẽ là một tiêu chí vô cùng quan trọng thành lập Tư pháp viện và Lập pháp viện. Ta đây là một cơ hội để cho ông ta thể hiện. Nếu ông ta không đi nói, vậy thì ta sẽ đi. Hơn nữa, họ quả thực không có bằng chứng trực tiếp chứng minh Vương thúc thúc có bất kỳ liên hệ nào với những thí sinh đó. Điều này hợp tình hợp lý, duy có một suy nghĩ chính là cảm nhận của Hoàng thượng. Nhưng muội muốn làm người đứng đầu Tư pháp viện thì phải cương trực công chính.

Bạch Thiển Dạ nghe thấy thế liền gật đầu, nói:

- Nếu đã như vậy, huynh phải nhanh chóng nói cho Vương tỷ tỷ, để bà ấy đừng lo lắng nữa.

Lý Kỳ cười nói:

- Ta sẽ đi gặp nàng ấy, nhưng trước tiên ta phải tới nhà muội trước. Người con rể trở về lâu như vậy rồi, người cha vợ mình cũng chưa gặp, đã chạy tới nhà người ta rồi, điều này không khỏi có chút không lễ nghĩa rồi.

Bạch Thiển Dạ nói:

- Vậy huynh định khi nào đi?

- Ngày mai.

- Nhanh vậy sao?

- Muội không muốn sao?

- Không … không phải, vậy đêm nay muội sẽ nói với cha mẹ một tiếng.

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:

- Không cần đâu, ta định sẽ cho họ niềm vui bất ngờ.

…..

….

Hôm sau.

Tiểu viện Bạch gia.

Bạch gia bây giờ đều không thể gọi là Bạch phủ, chỉ có thể nói là tiểu viện, điều này thực ra không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề địa vị. Nếu Bạch Thì Trung hiện giờ còn chiếm được cái nhà lớn như vậy, vậy người khác còn nghĩ thế nào chứ?

- Không ngờ tiểu tử này vừa trở về đã làm ra chuyện lớn như vây, thật đúng là … lão hủ đều có chút không hiểu, già rồi, già rồi.

Sau một năm hồi phục, cuối cùng Bạch Thì Trung cũng đã ném được gánh nặng xuống, có thể chậm rãi bước đi. Nhưng dù sao tuổi tác cũng đã lớn rồi, gặp phải bệnh nặng này, cơ thể chắc chắn cũng vẫn không thể còn được như trước nữa. Bây giờ hai vợ chồng họ đều đã thấy ánh mặt trời rồi, do đó đã đi tới hậu viện.

Bạch phu nhân cười nói:

- Ông đó, vẫn cẩn thận như vậy, chuyện này còn có gì không hiểu chứ? Một ân khoa khiến cho Trọng Lăng rơi vào tù, còn thuận tiện liên lụy tới Bạch gia chúng ta. Đây không phải là dựa vào đao của người để chém bạn cũ của ông sao? Vậy Tần Cối cũng không phải là cái loại lương thiện gì. Nếu ta nói thì có lẽ là làm như vậy, mang lại cho Tần Cối chút lợi hại. Đây đều là đè đầu cưỡi cổ, nếu hắn ta không có chút động tĩnh nào, ông biết người trong triều sẽ nhìn hắn ta thế nào?

Bạch Thì Trung mỉm cười gật đầu nói:

- Bà đúng bà đúng, Thất Nương thực sự rất giống bà. Kỳ thực nếu không phải nó ngày xưa gây sự, Tần Cối sao có thể làm được chiêu này?

Bạch phu nhân nghe mà nhíu mày, trên mặt lộ rõ sự hoang mang.

Bạch Thì Trung liếc mắt thê tử, đang muốn cười hỏi bà đang nghĩ gì, bỗng một tiểu nha đầu đi tới, nói:

- Lão gia, phu nhân, cô gia tới rồi.

Bạch Thì Trung kinh ngạc nói:

- Cô gia nào?

Bạch phu nhân cười khúc khích, nói:

- Lão đầu tử, ông thật đúng là mơ hồ, còn có thể có cô gia nào vào nhà mà đều được thông báo chứ.

- Là hắn?

Bạch Thì Trung phất tay nói:

- Bà đi đi.

Bạch phu nhân nói:

- Được rồi, được rồi, sự việc đã qua lâu như vậy rồi, ông còn tức cái gì chứ? Huống hồ chúng ta là cái gì chứ? Vẫn không phải là trẻ con, cho dù ông lúc này vẫn đang ở trong triều, còn không phải là đỡ hắn đi lên. Bây giờ ngược lại còn tiết kiệm được chút khí lực, ông cũng không còn trẻ nữa đâu, cái gì mà danh dự, đều không nên quá xem trọng.

Bạch Thì Trung hừ một tiếng nói:

- Ngày xưa hắn lừa chúng ta thảm như vậy, bà lẽ nào đã quên rồi sao?

Bạch phu nhân nói:

- Nhưng tình hình khi đó xem ra, hắn làm như vậy cũng là bảo vệ sự an toàn của chúng ta. Nghe người ta nói lúc đó Khai Phong phủ này vô cùng nguy cấp, thắng bại chỉ là sớm muộn. Nếu ông ở đây, nếu Khai Phong thành bị phá, ông cũng không được trách hắn. Người con rể này làm cũng không dễ, kỳ thực nói lại thì hắn còn xem như là người có tình có nghĩa. Nếu chúng ta gặp hạng người như Vương Phủ, Đồng Quán, hán há có thể để chúng ta tới ngày nay, sớm đã chém tận giết tuyệt rồi. Có được người con rể này, ông có mặt mũi nào cũng đều lấy lại được, cho dù ông bây giờ không có quan chức, nhưng trong triều ngoài Tần Cối ra còn có thế lừa dối chúng ta. Vợ chồng chúng đều không dễ dàng gì, chúng ta đừng làm cho chúng thêm loạn nữa, đi thôi, đi thôi.

Tài ăn nói của Bạch phu nhân kỳ thực cũng không thua kém gì Lý Kỳ, từng câu từng lời đều có thể nói được tới điểm cao nhất. Bạch Thì Trung bị bà nói gắt gao, liền phất tay nói:

- Thôi đi, thôi đi, ta và bà đi là được rồi, thật không biết chuyện này rốt cuộc là ai làm sai?

Bạch phu nhân cười nói:

- Thiệt thòi cho ông đã lăn lộn trong triều lâu như vậy, ngay cả điểm này cũng đều nhìn không thấy. Trong triều nào có đúng và sai, sớm chút cũng tốt, đỡ cho ta cả ngày lo lắng cho ông.

Bạch Thì Trung nét mặt già nua, nói:

- Trước đây ta hầu như là để bà phải lo lắng sao?

Bạch phu nhân mỉm cười, lắc đầu nói:

- Không có, không có, là ta nói sai rồi, đi thôi, đi thôi, chớ để hắn chờ lâu.