Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1629-2: Chư kiếm hợp bích, không kết quả (2)




Vừa nãy chỉ thuần túy là ra vẻ tinh tướng, lần này mới là giảng bài thật sự, lần này Lý Kỳ dùng phương thức đơn giản nhất, chậm rãi gói lại một lần. Lại hỏi:

- Con trai, học được chưa?

Lý Chính Hi trong lòng không chắc chắn, nói:

- Con thử trước đã.

Lý Kỳ cười nói:

- Hay là con và Thất di con tỷ thí một phen.

Lý Chính Hi lập tức kêu lên:

- Được, được.

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói:

- Huynh muốn muội thi với Chính Hi?

Lý Chính Hi mở to mắt nhìn Bạch Thiển Dạ nói:

- Thất di, người không muốn thi với Chính Hi sao?

- A… sao… sao lại vậy được, được… được rồi.

Thử hỏi một đứa trẻ đáng yêu như vậy, làm sao Thất Nương nhẫn tâm cự tuyệt.

Lý Kỳ cố nhịn cười nói:

- Vậy thì bắt đầu đi.

Nghĩ thầm rằng, con trai, tay cha trút giận đi, chọc thủng nhuệ khí của Tiểu Thất.

Rất nhanh, một lớn một nhỏ này đã bắt đầu.

Quý Hồng Nô thân là mẫu thân, tất nhiên là đi tới xem cuộc chiến, Phong Nghi Nô, Da Luật Cốt Dục, Lưu Vân Hi cũng đều vây quanh.

Bạch Thiển Dạ áp lực thật lớn nha. Tuy rằng nàng không có vào phòng bếp, nhưng đây tuyệt không phải lý do thua một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, vẫn chưa cán được hai cái, mồ hôi đã rịn ra.

Lý Chính Hi đứng trên ghế đẩu, nghiêm túc lăn cây gậy cán bột nhỏ, tuy rằng tay nó nhỏ, lực khống chế không bằng Bạch Thiển Dạ, nhưng lăn lại hết sức cân đối, có câu là mạn công xuất tế hoạt.

Lý Kỳ nhìn bộ dạng Lý Chính Hi cán bột, trước mắt phảng phất, dường như thấy được chính mình lúc nhỏ, lần đầu tiên hắn học làm sủi cảo, cũng là đứng trên ghế đẩu như vậy, chỉ có điều hắn cũng không tùy tính như Lý Chính Hi, yêu cầu của phụ thân hắn đối với việc nấu ăn là vô cùng hà khắc, cho dù là dạy con trai của mình.

Lý Kỳ cũng không có may mắn ngay lần đầu tiên học nấu ăn đã học gói sủi cảo, bắt đầu từ cái cơ bản nhất là nấu cơm, bắt đầu từ thời khắc đó, chỉ cần hắn ở nhà, thì là hắn vo gạo, nấu cơm, rửa bát.

Nấu cơm một năm, canh lửa một năm, hắn mới bắt đầu học làm mì, sủi cảo, tới năm, sáu tuổi mới lần đầu tiên nấu ăn, món ăn đầu tiên hắn làm, đến nay vẫn còn nhớ rõ, chính là làm đậu hũ, bởi vì đậu hũ dễ cắt, nhưng đối với hỏa hầu yêu cầu hết sức cao.

Cho nên, sau này hắn có thể thắng được trù vương trẻ tuổi nhất thế giới, và còn trở thành một chiêu bài của một khách sạn năm sao, sau đó lại thắng danh hiệu Kim Đao Trù Vương, đây cũng không chỉ là dựa vào thiên phú mà tạo nên, chỉ là mọi người mãi mãi chỉ thấy được mặt hào quang của hắn.

Nhưng mà chắc chắn hắn sẽ không dạy con trai giống phụ thân hắn. Hắn vẫn là có ý định cho Chính Hi tự do phát triển, sau này con thích làm cái gì thì làm cái đó, chỉ cần đừng giống như Cao Nha Nội là được rồi. Đây là kỳ vọng thấp nhất của hắn.

Một lát sau, Lý Chính Hi, Bạch Thiển Dạ đều đã gói xong một cái sủi cảo.

Nói về bề ngoài, đều chẳng ra sao.

Cái này khiến Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô các nàng không thể đưa ra phán đoán của mình.

Người này cũng thật không có toàn năng, Bạch Thiển Dạ quả thật thông minh sắc sảo, đây là điều không thể nghi ngờ, nhưng nàng thật tâm không có thiên phú vào phòng bếp.

Lý Kỳ bước lên nhìn, ừ một tiếng, lén liếc mắt nhìn Bạch Thiển Dạ, thấy nàng đang căng thẳng nhìn mình, lại giả vờ giả vịt nhìn một hồi, mới nói:

- Ta cảm thấy thì, hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai.

Bạch Thiển Dạ liền tỏ vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu sát đến tận ngực.

Lý Chính Hi không hiểu được được lời nói uyển chuyển của Lý Kỳ, hỏi:

- Cha, con làm như thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Sủi cảo của con tuy rằng gói chặt, nhưng nhân bánh quá ít, bên trong quá trống, hơn nữa vỏ bánh cán hơi dày, tuy nhiên đây cũng không trách con được, lần đầu tiên con có thể gói được như vậy, đã là rất lợi hại rồi.

Lý Chính Hi lại hỏi:

- Vậy còn Thất di?

Lý Kỳ cười nói:

- Của Thất di thì hoàn toàn tương phản với con, nhân bánh quá nhiều, vỏ bánh quá mỏng, ta nghĩ chắn chắn là nàng cho rằng sủi cảo này nhân bánh càng nhiều thì càng ngon, thật không biết bao nhiêu năm không có ăn thịt rồi.

Bạch Thiển Dạ dường như bị nói trúng tâm tư, cổ đỏ ửng lên.

Lý Kỳ cũng có chừng có mực, đi lên trước nhẹ nhàng ôm bờ vai của Thất Nương, mặt hướng về Phong Nghi Nô các nàng nói:

- Kỳ thật mọi người có thể đứng ở đây, ta cũng đã vô cùng cảm động, đây cũng không phải là buôn bán, cũng không phải tỷ thí, chỉ cần là các muội làm, đối với ta mà nói, đều là món ngon nhất.

Các nữ đều cảm động u mê.

Lý Kỳ lại nói:

- Tuy nhiên các muội phải nhớ kỹ, món ngon là độc quyền cả đời của các muội, vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất, bởi vì phu quân của các muội là một đầu bếp. Đương nhiên, có thể nấu ăn cho các muội cũng là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời của ta.

Các nữ tâm trí như được phết mật đường, Hồng Nô ngây thơ hai mắt đã ươn ướt. Đối với lời ngon tiếng ngọt của Lý Kỳ, trước giờ nàng không hề có sức chống cự gì, chỉ bằng một câu nói này, món ngon đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ thường thôi.

Lý Kỳ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lý Chính Hi nói:

- Con trai, con ở đây cùng Thất di học làm sủi cảo, cha đi nấu ăn.

Bạch Thiển Dạ hờn dỗi một tiếng, cho Lý Kỳ một ánh mắt xem thường.

Lý Kỳ cười ha hả, buông Bạch Thiển Dạ ra, đi đến bếp lò bên cạnh, xách một cái thùng nước đến, nói với Lưu Vân Hi:

- Thập nương, hôm nay phu thê chúng ta sẽ song kiếm hợp bích một lần, thế nào?

Lưu Vân Hi vừa nghe, trong lòng tràn đầy vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu. Lập tức lấy một bọc kim từ trong túi ra, lấy ra ba mũi kim nhọn dài nhất. Đầu tiên là cúi đầu quan sát một lượt, sau đó ra tay rất nhanh, mũi kim đâm vào nước, đến một bọt nước cũng không văng lên.

Cho dù là Lý Kỳ đã xem nhiều rồi, chiêu này không phải là hắn không muốn học, thật sự là phải tốn quá nhiều công phu, hắn không có thời gian, thò hai tay vào trong thùng gỗ, chỉ thấy trong tay hắn đang cầm một con cá hồi nặng đến năm cân, mà trên mình cá hồi cắm ba mũi kim nhọn, vẫn không nhúc nhích, giống như là đang ngủ vậy.

Cá hồi này còn có tên là Hoa Lư, thông thường sống ở ngoài biển, nhưng đến đầu mùa xuân sẽ đến vùng nước ngọt đẻ trứng, hoa lư lúc này là chất thịt ngon nhất, chính là loại cá nước ngọt ngon nhất trong đầu mùa xuân.

Lý Chính Hi hiếu kỳ nói:

Con cá này đã chết rồi sao?

Quý Hồng Nô cười nói:

- Là Thập di của con dùng kim làm cho con cá này ngủ.

Lý Chính Hi vỗ tay kêu lên:

- Thập di thật lợi hại.

Lưu Vân Hi cười nói:

- Nếu Chính Hi muốn học, Thập di có thể dạy con.

Lý Chính Hi ra sức gật gật cái đầu nhỏ.

Lý Kỳ cười lắc đầu, đặt con cá hoa lư lên cái thớt gỗ, chọn ra một con dao sắc bén, đợi Lưu Vân Hi gỡ mũi kim xuống, Lý Kỳ một tay giữ con cá, một tay cầm dao cắt một đường thẳng trên mình cá cách mang một cm, chậm rãi lôi tuyến tanh ra, con cá kia không có một chút phản ứng nào.

Phong Nghi Nô đột nhiên gắt giọng:

- Phu quân, hai người song kiếm hợp bích, tình chàng ý thiếp, vậy chúng muội làm sao?

Hiện giờ Thần Điêu đã kết thúc, ý song kiếm hợp bích này tất cả mọi người đều hiểu nha.