Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1681-1: Liều mình cùng phu nhân (1)




Dư luận!

Cải cách không ngừng của Triệu Giai làm cho cả Đại Tống lọt vào giữa dư luận, lại là học phái tranh cãi, lại là nam nữ tranh cãi, nhưng đây là chuyện tốt, bởi vì trong quá trình tranh luận, tất cả mọi người đang không ngừng suy nghĩ, hơn nữa, dùng miệng đánh giặc cũng tốt hơn là dùng dao để đánh.

So sánh với cải cách trước đây, lần này gặp phải lực cản ít hơn nhiều, khi đám người Vương An Thạch, Thái Kinh cải cách, đều gặp phải lực cản vô cùng lớn. Sự thất bại của cải cách Vương An Thạch mấu chốt là ở chỗ cực đoan quá mức. Biến pháp của ông ta giàu nghèo đều tổn thương, triều đình là người thu lợi lớn nhất, hơn nữa ông ta nhắm vào quá mạnh mẽ, người tinh mắt vừa nhìn là có thể hiểu được.

Còn về Thái Kinh, thì quá là chỉ vì cái trước mắt. Đại Tống lúc đó loạn trong giặc ngoài, mà Thái Kinh vì chiến tích và quyền lợi của mình, vì thay đổi mà thay đổi, làm cho tình hình càng thêm không ổn.

Nhưng mà lần này thì khác, cải cách của Triệu Giai đều là tính toán từ lâu dài, bất kể là về tư tưởng, hay là luật bảo hộ nữ nhân, người bình thường xem đều rất khó hiểu được. Cứ nói về luật bảo hộ nữ nhân này đi. Ai sẽ nghĩ đây là Triệu Giai đang vì khuếch đại bản đồ sau này, để có đủ sức lao động thúc đẩy toàn bộ chính sách mở rộng, về phần cải cách tư tưởng thì càng sâu xa hơn, đến nay đều không có ai biết đây kỳ thật đều là Lý Kỳ bọn họ đứng sau lưng thao túng.

Không chỉ vậy, trong những cải cách này, đều có một đám người được lợi rất lớn. Người được lợi của cải cách tư tưởng chính là các học phái, hơn nữa những sĩ tử đó cũng hết sức hưởng thụ quá trình tranh luận, còn luật bảo hộ nữ nhân thì người được lợi đương nhiên chính là nữ nhân, lại thêm tập quyền độ cao của Triệu Giai, cho nên xuất hiện hiện tượng tuy rằng dân gian tranh luận không ngớt, nhưng cải cách lại tiến hành vô cùng thuận lợi.

Lý Kỳ cũng coi như là đi qua thời khắc bận rộn nhất, có thể được nghỉ ngơi chốc lát rồi. Sáng sớm hôm nay, hắn liền đi tới Vương phủ.

- Tiểu nhân tham kiến Xu Mật Sứ.

Đứa bé giữ cửa nhìn thấy Lý Kỳ, khẩn trương thi lễ.

Lý Kỳ hỏi trước: - Lão gia các ngươi có nhà không?

- Lão gia đến học viện rồi.

- Vậy Vương di đâu?

- Ồ, phu nhân và Tam tỷ đang ở hậu viện.

- Họ đang ở cùng nhau?

- Đúng vậy, bây giờ tiểu nhân sẽ đi thông báo giúp Xu Mật Sứ.

- Ừ Không, không cần. Ta tự đi là được, ngươi hầu hạ Mã ca ngươi tốt là được rồi.

Lý Kỳ giơ tay ra chỉ vào Mã Kiều, rồi nhấc chân đi vào bên trong. Ý của câu này, chính là bảo Mã Kiều đừng đi theo.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã đi tới hậu viện, xa xa trông thấy Tần phu nhân cùng mẹ nàng ngồi trong đình ở hoa viên, hộ vệ Tiểu Đào đứng bên cạnh hầu hạ. Hiện giờ đã vào hạ rồi, thời tiết trở nên ấm áp, ánh nắng chói lóa, nhưng lại không phải là quá nóng, ở lỳ trong phòng thì lãng phí thời tiết quá tốt này rồi.

- Ồ! Là Lý Kỳ đến đấy à!

Vương phu nhân chợt thấy Lý Kỳ đi tới, cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền lộ ra nụ cười vui vẻ.

- Lý Kỳ bái kiến Vương di.

Lý Kỳ nói xong lại quay sang Tần phu nhân vẫy tay, nói: - Tam nương.

Tần phu nhân nghe thấy Lý Kỳ gọi nàng "Tam nương", dùng giọng mũi phát ra một chữ "Uhm".

Vương phu nhân thì lại hết sức nhiệt tình, nói: - Lý Kỳ, con tới đúng là khéo thật, vừa nãy ta còn còn nhắc tới con với tam nương.

- Vậy sao?

Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Không biết đang nói gì con?

Vương phu nhân cười lớn nói: - Nói tiểu thuyết của con thật sự là hay, hai quyển tiểu thuyết võ hiệp con viết trước đó, lão thân cũng xem qua, nhưng nói thật, không hay bằng Tân Bạch nương tử truyền kỳ này, ta vừa nghe đã mê mẩn rồi.

Lý Kỳ thoáng nhìn lên bàn. Thấy trên đó để mấy tập bản thảo, nói: - Vương di quá khen, là Tam nương viết tốt.

Tần phu nhân nói: - Ngươi đừng khen ta, ta chỉ là chiếu theo lời ngươi nói mà viết thôi.

- Tam nương nói đúng. Mặc dù tài văn chương của nó không tệ, nhưng quá khô khan, rất nhiều chuyện đều không có tinh tế. Nếu muốn nó viết tiểu thuyết, phỏng chừng nửa ngày cũng không viết ra được một chữ, phương diện này là còn kém con xa a.

Vương phu nhân đây là có ám chỉ gì khác nha.

Đúng là biết chỉ mẹ hiểu con gái a!

Lý Kỳ thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Tần phu nhân ủy khuất nhìn mẫu thân, rốt cuộc ai là con gái mẹ đây.

Không ngờ là con rể này chẳng khác gì con, rất rõ ràng là Vương phu nhân có mới nới cũ.

Vương phu nhân lại nói: - Đúng rồi, hôm nay con tới là tìm Tam nương viết tiểu thuyết à? Vậy lão thân sẽ không quấy rầy các con. Tuy rằng bà cũng muốn dự thính, nhưng bà cũng không muốn quấy rầy thế giới hai người của Lý Kỳ và Vương Dao.

Không thể không nói một câu, gừng càng già càng cay, giác ngộ cao nha!

Ặc!

Lý Kỳ thoáng chần chừ, nói: - Vương di, thật ra là hôm nay con tới tìm Tam nương ra ngoài chơi.

Không tệ, không tệ, tiểu tử ngươi rốt cục cũng hiểu biết rồi. Vương phu nhân mắt sáng ngời, vui vẻ cười không ngừng, nói: - Được được được, đi đi, đi đi, chơi lâu một chút, không về về muộn một chút cũng không sao.

Thiếu chút nữa bà đã bảo Tần phu nhân đừng về rồi.

Tam nương đáng thương, vẫn chưa có lấy lại tinh thần, một lát sau, mới nói: - Mẹ, nhưng nữ nhi không có dự định ra ngoài.

Vương phu nhân nghiêm mặt, nói: - Lý Kỳ người ta hảo tâm đến mời con ra ngoài du ngoạn, con nên cảm kích mới phải, sao có thể từ chối chứ, bình thường mẹ dạy con lễ nghĩa, chẳng lẽ con đã quên rồi à.

Lý Kỳ khẩn trương đưọc đà lấn tới: - Kỳ thật là ta thấy Tam nương cả ngày ngồi trong nhà, như vậy không tốt đối với thân thể, vì vậy muốn tìm Tam nương ra ngoài vận động một chút, chơi đánh bóng, cưỡi ngựa gì đó, rèn luyện thân thể.

- Có thấy không, có thấy không, Lý Kỳ quan tâm đến con nhiều như vậy nha.

Tần phu nhân ủy khuất nói: - Nhưng nữ nhi thật sự không muốn ra ngoài.

Vương phu nhân đột nhiên đấm ngực dậm chân nói:

- Vương gia ta đây đã tạo nên nghiệt gì, mà lại nuôi dưỡng ra một đứa con gái bất hiếu như vậy, đến lời của người làm mẹ cũng không nghe nữa, Trọng Lăng ơi, ông có nghe thấy không, ông có nghe thấy không.

Oh, shit! Vương di này thật đúng là mãnh liệt, với kỹ năng diễn xuất này, chậc chậc, mẹ vợ ta cũng không bằng nha, tuy nhiên nghe có chút không đúng, cái này có vẻ giống như Vương thúc thúc đã qua đời. Lý Kỳ cố nhịn không để cho mình cười ra tiếng.

Chiêu này vừa ra, Tần phu nhân lập tức tan tác, vội nói: - Mẹ, nữ nhi không phải ý này, nữ nhi đi không phải là được sao.

Vương phu nhân mặt biến sắc, ho nhẹ một tiếng, nói: - Thế thì còn được. Vậy con mau đi với Lý Kỳ đi, mẹ còn có chút chuyện nên không tiễn các con, Tiểu Đào, ngươi lại đây giúp ta một chút.

Tần phu nhân sửng sốt, nói: - Mẹ, mẹ kêu Tiểu Đào đi, vậy nữ nhi làm sao?

- Không phải có Lý Kỳ có đây à? Vương phu nhân nói với Lý Kỳ: - Lý Kỳ, ta giao con gái cho con, con phải chăm sóc nó tốt đấy.

- Tuyệt đối không có vấn đề, tiểu chất cam đoan Châu về hợp phố.

Lý Kỳ vỗ ngực nói, trong lòng vui như nở hoa. Thiếu cái bóng đèn hộ vệ Tiểu Đào này, thì thật là quá sung sướng.

- Vương di tin tưởng con.

Vương phu nhân gật đầu, sau đó liếc con ngươi thoáng nhìn, trầm giọng nói: - Tiểu Đào, ngươi còn đứng đơ ra đó làm gì?