Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1922-1: Đây là chuyện tốt (1)




Đột nhiên, lông mi thật dài của Vương Dao đột nhiên run rẩy, Lý Kỳ không kìm nổi ha hả nói: - Phu nhân, hành động của nàng thật là không thấu triệt rồi, ngay cả giả bộ ngủ cũng giả như vậy.

Vương Dao cũng nhịn không nổi nữa rồi, chậm rãi mở hai mắt ra, một chút ngượng ngùng đỏ ửng từ cổ hiện lên mặt, gắt giọng: - Chàng cứ nhìn ta như vậy làm chi?

Lý Kỳ ha hả nói: - Ta muốn nhìn một chút xem nàng có thể giả bộ bao lâu.

- Ta cũng không phải giả bộ.

Vương Dao lườm hắn một cái, lại nói: - Ai kêu chàng luôn nhìn ta như vậy.

Lý Kỳ nói: - Ta còn tưởng rằng nàng thích ta ngắm nàng, vì vậy mới giả bộ ngủ cơ.

Vương Dao nổi hồng hai gò má, xì nói: - Ai thích để cho chàng ngắm. Nói xong đột nhiên vươn tay, đem mặt Lý Kỳ đẩy sang bên kia, ngoài miệng còn nói: - Ta mới không cần chàng ngắm.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc khẽ vươn tay này, lập tức cảnh xuân lộ ra, bởi vì hiện tại đang giữa mùa hè, nàng chỉ mặc một bộ sa y, trước ngực là một vùng tuyết trắng với một khe sâu, cực kỳ mê người.

Hắc! Cũng dám chủ động động thủ động cước với ta, ta thích. Lý Kỳ lại quay đầu, bàn tay to thần không biết quỷ không hay đẩy sa y ra, đặt lên một đôi ngọc nho to lớn kia, nhẹ nhàng vuốt vuốt.

Vương Dao từ nhỏ điềm tĩnh thanh nhã, nhưng một khi đung phai thằng nhãi này, thật sự là không có biện pháp nào, duyên dáng kêu to một tiếng, chỉ cảm thấy cả người mềm yếu, không còn xuất lực được nữa, sẵng giọng: - Chàng làm gì thế, sáng sớm tinh mơ đã nghĩ mấy chuyện xấu.

- Việc lăn khăn trải giường này đều chú ý quen tay hay việc đấy, chúng ta phải ôn tập nhiều vào.

Lý Kỳ thấy một nụ cười của nàng, đều phong tình vạn chủng như vậy, làm sao còn nhịn được, xoay người lên. Chỉ nghe Vương Dao yêu kiều thở gấp một tiếng, trong lúc nhất thời lại đỏ mặt cuồn cuộn.

...

...

Vài lần lăn lộn về sau, Lý Kỳ rốt cục cảm thấy no nê mỹ mãn từ trên giường bò lên, đương nhiên, đây là cách nói phía chính phủ, kỳ thật chân tướng là bị Vương Dao đuổi xuống giường đấy.

Sau khi rửa mặt xong, Lý Kỳ đi đến phòng bếp, đi làm bữa ăn sáng dinh dưỡng cho hai vị phụ nữ có thai.

- Nhị vị phu nhân, có ở bên trong không?

Lý Kỳ đứng ở trước cửa phòng ngủ Bạch Thiển Dạ và Phong Nghi Nô. Nhẹ nhàng gõ cửa, dùng một loại thanh âm cực kỳ dịu dàng hỏi, hiện tại hai vị phụ nữ có thai này có độ mẫn cảm rất cao, rất dễ dàng nổi giận. Hắn nhất định phải cẩn thận làm việc, cũng không thể giống như trước kia nói lung ta lung tung nữa.

- Phu quân, huynh vào đi.

Bên trong rất nhanh truyền đến thanh âm của Bạch Thiển Dạ.

Lý Kỳ lập tức đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy hai vị phụ nữ có thai nâng cao bụng đang chậm rãi bước ở trong phòng.

- Phu quân. Sao huynh bây giờ mới đến, ta sắp chết đói rồi.

Phong Nghi Nô vừa thấy Lý Kỳ, liền đã oán giận một chút.

Oa! Thái dương đều còn chưa mọc. Có khoa trương như vậy hay không a! Lý Kỳ trong lòng âm thầm cục ta cục tác một phen, nhưng đã thành thói quen, vội nói: - Rất xin lỗi, rất xin lỗi, phu quân ta đã dậy trễ rồi.

Đầu năm nay, phụ nữ có thai lớn nhất.

Phong Nghi Nô đột nhiên đưa khuôn mặt đến gần, bát quái nói: - Có phải đêm qua quá mệt mỏi hay không.

Không hổ là phu nhân ta, quả nhiên đủ mãnh liệt. Lý Kỳ vẻ mặt đổ mồ hôi nói:

- Tiểu Phong yêu quý, tính cách của muội như thế nào cũng theo dáng người muội, đều trở nên mạnh như vậy rồi, tiểu đệ có chút chống đỡ không được rồi đó.

Phong Nghi Nô xì một tiếng khinh miệt, nói: - Không nói thì không nói, ai mà thèm chứ, nói không chừng mới vừa rồi còn đang cùng Vương tỷ tỷ vui vẻ một phen.

Ông trời. Nha đầu này biết xem bói à. Lý Kỳ xấu hổ nói: - Muội nói cái gì đó, ta nghe cũng không hiểu lắm.

Bạch Thiển Dạ thấy con mắt hắn loạn chuyển, biết tám chín phần mười là Phong Nghi Nô đoán đúng rồi, hừ nói: - Nói huynh có người mới liền đã quên người cũ.

- Làm sao có thể chứ.

Lý Kỳ vội vàng cãi lại một câu, lập tức đem khay đặt lên bàn, đem cái chụp nhấc ra, nói: - Muội xem một chút đi, đây chính là bữa sáng dinh dưỡng ta tự mình nấu nướng cho các muội, ta yêu các muội biết bao nhiêu a!

- Cái gì làm cho ta ăn, huynh rõ ràng chính là làm cho con huynh ăn đi.

Phong Nghi Nô không cảm kích chút nào, đôi môi khêu gợi nhếch lên.

- Nói gì vậy chứ, nào nào, phu quân ôm muội ăn.

- Thật sao?

Phong Nghi Nô trong mắt sáng ngời.

- Ách...!

Lý Kỳ chần chờ, giờ đắc tội lớn thế nào a.

Phong Nghi Nô vẹo con ngươi thoáng nhìn, đáng thương nói: - Có phải huynh chê ta quá mập hay không?

- Đương nhiên --- không đúng a!

Muội cũng biết vậy mà vẫn còn nói, hàm răng Lý Kỳ khẽ cắn, ngồi xuống, vỗ vỗ bắp đùi của mình, hào khí vạn trượng nói: - Phu nhân, lên ngựa đi.

Phong Nghi Nô cười thầm, khẩn trương ngồi xuống, chỉ nghe Lý Kỳ phát ra một tiếng kêu đau đớn, mũi chân không kìm lòng nổi giật giật vài cái.

Lực ép xuống nặng như vậy, tất phải đàn hồi ngược lại nha!

- Phu quân, có phải muội rất nhẹ hay không?

Phong Nghi Nô nháy mắt, vẻ mặt ngây thơ mà hỏi.

- Ừ --- ừ ---.

Lý Kỳ gật gật đầu, gượng cười nói: - Phu nhân, muội ăn nhanh lên đi, nguội rồi thì ăn không ngon nữa đâu. Trong lòng lại nghĩ, oa mẹ ôi, muội không phải muốn vừa ăn vừa nói chuyện đó chứ, chân của ta đều đã bị muội ngồi gãy rồi.

- Phu quân.

Bạch Thiển Dạ đột nhiên yêu kiều rên rỉ một tiếng.

Các muội là cố ý chơi ta đây mà. Lý Kỳ hai mắt trợn trắng, cố gắng xuất ra một nụ cười rất là khoa trương, rất là miễn cưỡng nói: - Phu nhân hãy nhìn xem, bên này không phải còn có một chiếc đùi cường tráng sao, nếu phu nhân không chê --- ừ --- có thể ngồi xuống. Trong lòng lại nói, muội có thể ghét bỏ, tuyệt sẽ không làm tổn thương tự tôn của ta đâu mà.

- Cảm ơn phu quân.

Bạch Thiển Dạ không ngại chút nào ngồi xuống cái đùi còn lại của Lý Kỳ.

- Ti ---!

Lý Kỳ lập tức mãnh liệt rút ra một luồng lương khí.

- Phu quân, huynh có khỏe không, ta có phải quá nặng rồi hay không.

Bạch Thiển Dạ biết mà còn hỏi.

- Làm sao có thể chứ, các muội thật sự là quá nhẹ rồi, còn phải ăn nhiều chút nữa, ăn nhiều một chút nữa.

Lý Kỳ thật sự là phùng má giả làm người mập, mặt đều trướng đến đỏ bừng rồi, hai tay vây quanh hai vị phụ nữ có thai, trái ôm phải ấp thế này, hắn thà rằng không cần a.

- Ah.

Bạch Thiển Dạ thản nhiên đáp lại một tiếng. Không ngờ cùng Phong Nghi Nô lôi việc nhà ra nói.

Lý Kỳ bị kẹp ở giữa, có vẻ cực kỳ nhỏ gầy, nhìn trái xem, nhìn phải xem, thực sự nhịn không được nữa, nói: - Nhị vị phu nhân, các muội đừng chỉ cố lấy nói chuyện phiếm a, nhanh ăn đi thôi.

Phong Nghi Nô nói:

- Phu quân, cũng không thể thúc giục chúng ta, Thập nương nói, phụ nữ có thai lúc ăn cơm, nhất định nhai từ từ nuốt chậm.

Bạo đổ mồ hôi!! Vấn đề là muội như vậy căn bản cũng không có nhai nuốt a! Lý Kỳ buồn bực nói: - Thập nương không có nói cho các muội biết là ngủ không nói ăn không nói sao?

Phong Nghi Nô nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói: - Cái này thì thật là không có. Thất Nương, cô có nhớ không?