Bắc Tống Phong Lưu

Chương 847-2: Món lợi kếch xù (thượng) (2)




Lý Kỳ lắc đầu nói: - Bất kể người nào đối mặt với cái lợi ích lên tới hàng chục vạn quan thì cũng đều phải nhìn xa trông rộng cả.

Ngu Kỳ nghe xong, cười ha hả nói: - Lời của Giám Sự có lí lắm, à, tiếp theo chúng ta gặp ai? Phía Cao Ly đã năm lần bảy lượt cầu kiến rồi.

- Cao Ly? Lý Kỳ cười ha ha nói: - Cứ để bọn họ đợi thêm đi, chúng ta gặp đặc phái viên Hồi Hột trước đã. Dù sao thì quan hệ của bọn họ với Thái Úy rất tốt. Đúng rồi, ngươi cho người tuyên truyền cái thông tin chúng ta đã đạt được thống nhất với Nhật Bản ra ngoài. Ngươi cứ nói thế này, chúng ta và đặc phái viên Nhật Bản đã đàm phán rất vui vẻ, nói thêm là phía Nhật mua vũ khí số lượng lớn, nhưng vũ khí nào thì nhất định đừng có nói ra.

- Vì sao lại thế?

- Làm công tác tuyên truyền, dọa dẫm Cao Ly chút, dù sao thì hai nước bọn họ vẫn luôn cạnh tranh với nhau.

- Hạ quan hiểu rồi.

Hôm sau.

Sau đoàn Nhật Bản, Quân Khí Giám lại tiếp mấy vị khách quý, bọn họ chính là đoàn sử tiết Hồi Hột do A Tư Lặc dẫn đầu. Ngoài ra, Cao Cầu cũng tới, quan hệ của ông ta với A Tư Lặc rất tốt, lúc trước là cũng nhờ ông ta dắt mối cả, cho nên ông ta nhất định phải tới.

- Danh tiếng Giám Sự đã sớm như sét đánh bên tai, đến nay gặp mặt, quả là danh bất hư truyền. Có chút lễ vật, để tỏ lòng tôn kính.

Cái kiểu lễ vật này thì Lý Kỳ chưa bao giờ từ chối. Đoạn chẳng cần nhìn, cứ nhận cái đã, rồi chắp tay nói: - Không dám, không dám. A Tư Lặc tiên sinh quá lời rồi, xin mời các vị ngồi, Thái úy mời ngồi.

Hàn huyên một lát, Lý Kỳ nói luôn vào chủ đề chính:

- Đơn đặt hàng của A Tư Lặc tiên sinh ta đã xem, thứ lỗi ta mạo muội hỏi một câu, đó là lượng mũi tên trong đơn đặt hàng chiếm tới 6 phần, lại thêm cung nỏ vào nữa, cũng gần 8 phần, ngay cả những thứ còn lại cũng đều là khí giới giữ thành. Quý quốc cần nhiều cung tên như vậy làm gì?

A Tư Lặc thở dài nói: - Chẳng dám giấu gì, trước đây quan hệ giữa Hồi Hột chúng tôi với nước Liêu rất hữu hảo, hơn trăm năm không hề xảy ra chiến sự. Vì thế quốc vương chúng tôi từ trước đến nay lấy chăn nuôi trồng trọt làm chủ, về công tác chuẩn bị quân bị thì không được đầy đủ cho lắm, tuy nhiên, đến nay nước Liêu đang gặp họa nạn, lửa chiến Liêu Kim đã lan tới biên giới nước tôi, mà chúng tôi với nước Kim trước giờ không có quan hệ gì, quốc vương chúng tôi không có ý đồ gì khác, chỉ cầu tự bảo vệ mình.

Đây chính là nỗi bi ai của nước nhỏ sống cạnh nước lớn, chỉ có thể thay đổi theo sự thay đổi thế cục, chứ không thể chiếm được địa vị chủ đạo nào.

- Thì ra là vậy. Xem ra quý quốc và Đại Tống ta thật là có nhiều điểm tương đồng. Lý Kỳ cười ha ha nói, trong lòng thì lại nghĩ, đều là bị động chịu đòn cả.

Dừng lại một chút, Lý Kỳ lại sai người cầm bảng giá đưa cho A Tư Lặc, cười nói: - Đại Tống ta không chỉ buôn bán có một lần này, tất cả vũ khí đều niêm yết giá công khai, để cho chắc chắn, xin mới A Tư Lặc tiên sinh xem qua.

- Đa tạ.

A Tư Lặc nói cảm ơn, sau đó cùng với những người trong đoàn vừa xem vừa thảo luận.

Một lát sau, A Tư Lặc vẻ khó xử nói: - Giám Sự, giá cả có hơi đắt một chút, có thể giảm chút ít không? Hồi Hột chúng tôi không thể so sánh được với Đại Tống các ngài được, thu nhập mỗi năm của triều đình có hạn, ngài xem.

Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên là được, căn cứ vào đơn đặt hàng của các vị, ta đã tính toán cẩn thận, ước tính cần tám mươi vạn quan, tuy nhiên, quý quốc và Đại Tống luôn có quan hệ hữu hảo, hơn nữa A Tư Lặc tiên sinh lại là bạn tốt của Thái Úy, vậy thì cũng là bạn của Lý Kỳ ta, cho nên những lời khách khí cũng không nói nhiều nữa, do lượng mũi tên các vị đặt mua khá nhiều, chúng tôi có thể ưu đãi cho các vị, tôi chỉ thu của các vị bảy mươi lăm vạn năm ngàn quan.

Cao Cầu nói: - Ồ, lẻ ra năm nghàn quan thế à, thôi bảy mươi lăm vạn quan đi.

Lý Kỳ a một tiếng rồi nói: - Thái Úy, làm ăn buôn bán thì phải tính toán tỉ mỉ, tích tiểu thành đại, chúng ta làm ăn lần đầu, giá cả vốn đã ở mức rất thấp rồi, cái giá này đã là giá thấp nhất có thể, nếu như lại bớt thêm năm ngàn quan nữa, thì chúng ta không có lãi đâu.

Cao Cầu trầm xuống nói: - Lẽ nào cái mặt già này của ta ngay cả năm ngàn quan cũng không đáng sao?

Lý Kỳ cười gượng nói:

- Đương nhiên là không phải, vậyvậy cứ theo lời Thái Úy đi.

A Tư Lặc vốn còn chuẩn bị một chuỗi những lời mặc cả, nhưng đến giờ bị hai người kia kẻ xướng người họa, làm cho những lời đã chuẩn bị sẵn không thể nào nói ra được nữa. Hơn nữa cái giá này so với cái giá mà họ tưởng tượng thì cũng không chênh nhau lắm, đoạn gật đầu cười nói: - Đa tạ hai vị thông cảm, giá này chúng tôi có thể chịu được.

Trong mắt Lý Kỳ lóe lên một vẻ đắc ý, hắn nói tiếp: - Thực chẳng dám giấu, Đại Tống chúng tôi gần đây đã nghiên cứu chế tạo ra một kiểu nỏ hoàn toàn mới, uy lực không hề giảm, nhưng lại tiện lợi hơn nhiều, có tên là Xung Phong Nỏ, không hay A Tư Lặc tiên sinh có hứng thú không?

A Tư Lặc sửng sốt nói:

- Xung Phong Nỏ?

- Mang lên đây.

Lý Kỳ vừa hạ lệnh, rất nhanh đã có vài tên lính đi vào, chỉ thấy bọn họ cầm 7, 8 cái nỏ đi tới, nhìn qua thì không khác nhiều so với kiểu cũ, nhưng nhìn kĩ thì cũng có khác biệt. Đầu tiên, phía bên phải có một cái trục quay, phía trên có thêm một khe tên, ở dưới thì thêm một miếng gỗ hình móc câu.

Cao Cầu cũng lần đầu tiên nhìn thấy, nên cũng không khỏi tò mò.

Lý Kỳ cầm lấy bừa một cái, vừa làm mẫu vừa giới thiệu: - Nỏ này sở dĩ gọi là Xung Phong Nỏ, ấy là vì nó tiện lợi hơn kiểu cũ nhiều. Từ lắp tên đến ngắm bắn, rồi đến lúc bắn ra, chỉ trong một hơi thở. Nó đã được hoàn thiện hệ thống cò, chỉ cần bóp cái trục quay bên phải, là rất nhẹ nhàng có thể lên dây cung. Tiếp đến, trên máng tên còn thêm một cái khe tên, cái khe tên này không chỉ có tác dụng cố định mũi tên, giúp cho tính chuẩn xác được tăng lên nhiều, mà nó còn giúp đảm bảo được tầm bắn cũng như uy lực. Tiếp nữa là cái cò phía dưới, chỉ cần bóp nhẹ là mũi tên có thể bắn ra.

Trong lúc nói, hắn cũng lắp một mũi tên vào, đến khi nói xong, hắn đột nhiên hướng Xung Phong Nỏ nhằm vào cái cột phía cửa chính bóp cò.

Mọi người giương mắt lên, theo bản năng hướng về phía cái cột phía cửa.

Chỉ nghe thấy vèo một tiếng, mũi tên đã bay không thấy đâu.

Ngại quá! Thật là ngại quá!

Biết ngay là sẽ vậy mà. Mã Kiều lắc đầu thở dài.

Cái con mẹ nó chứ, to như vậy mà vẫn bắn trượt, xem ra ông trời ghét ta quá đây mà. Cái mặt dày của Lý Kỳ vẫn không ảnh hưởng gì, sắc mặt không thay đổi, tim không đập, cười ha hả nói: - Các vị đã thấy đấy, cái loại Xung Phong Nỏ này chẳng cần tốn sức lực gì, tốc độ, tầm bắn đều rất khả quan......