Bắc Tống Phong Lưu

Chương 955: Giảm giá rồi!




Cùng lúc với nguy cơ tiền tệ ở Giang Nam vừa được giảm bớt, tình huống của bên Đông Kinh cũng bắt đầu chuyển sang hướng có lợi cho Lý Kỳ, chuyện này cũng thiệt thòi cho lá bài tẩy thứ hai của Lý Kỳ, chính là đọc hiểu chính sách

Bảy ngày sau khi tiến hành rut thăm mua gạo, Lý Kỳ lợi dụng Tuần san Đại Tống Thời đại bắt đầu tuyên truyền phổ biến đối với chế độ Thường Bình Thương, nội dung tuyên truyền trước mắt cũng không phải mổ xẻ chỗ sâu xa của chế độ này, mà là nói rõ chế độ này sẽ có những lợi ích gì đối với việc khống chế giá lương thực, hơn nữa còn nói có thể trong năm nay sẽ tiến hành khắp cả nước.

Nhưng, nếu cẩn thận đọc bài văn này, ngươi sẽ phát hiện, có rất nhiều chỗ trong đó đều lập lờ nước đôi, đặc biệt là ở mặt thời gian, không phải là “vài ngày nữa” mà là “mau chóng”, những từ như “có thể”, “có lẽ” tràn ngập khắp toàn văn, điều duynhất khẳng định chính là triều đình đã phê chuẩn, điều này là dân chúng cảm thấy ngứa ngáy, trong lòng vừa chờ mong, lại vừa buồn bực.

Từ mấy ngày trước, triều đình quyết định bắt đầu dùng chế độ này. Vì chuyện này, còn đặc biệt thành lập một bộ phận mới, gọi là Nông Nghiệp Cục, tạm thời quy về Thương Vụ Cục, cũng để cho Thương Vụ Cục và Tể tướng Thái Kinh cầm lái. Mặt khác Hộ Bộ, Hình Bộ, Tam Ti các tỉnh hợp tác với nhau duy trì cân bằng, tổng bộ trung ương vẫn do những bộ phận nói trên phái người tới đảm nhiệm, còn về phần địa phương, Lý Kỳ bắt đầu dùng người mới nhiều hơn, bởi vì người mới chưa bị cái chảo nhuộm quan trường nhuộm qua, bọn họ vẫn giữ một trái tim nhiệt huyết báo đáp triều đình vì dân phục vụ, hơn nữa, người mới trẻ tuổi, vô cùng nhiệt tình, chỉ cần phái một vài quan viên kinh nghiệm phong phú chủ trì đại cục là được.

Điều không giống với luật mạ non của Vương An Thạch chính là, khi luật mạnon vừa mới bắt đầu thi hành, chỉ mới thí điểm ở một huyện, mà nơi thí điểm của Thường Bình Thương lần này dường như bao trùm toàn bộ Giang Nam.

Việc này tất nhiên cũng là chủ ý của Lý Kỳ, bởi vì Giang Nam trên cơ bản đã bị phế rồi, tham quan khắp nơi, làm gì còn luật gì đáng nói, bây giờ đang là lúc phá bỏ tất cả để phục hưng. Cho nên, ngươi có phá hoại hơn nữa cũng không thể phá hoại hơn hiện tại, đã như vậy, thí điểm luật mới ở Giang Nam không nghi ngờ gì sẽ giảm thiệt hại đến mức thấp nhất. Đám người Tống Huy Tông cũng không ngốc, nghe Lý Kỳ nói có chứng có cứ, đương nhiên cũng đáp ứng.

Nhưng chính sách mới của triều đình mới ra lò cũng khiến dân chúng tràn trề lòng tin với giá lương thực, do đó cũng sẽ không vội vã đi mua lương thực, đương nhiên, vẫn phải đi rút thăm. Thứ nhất, bọn họ tin rằng giá lương thực sẽ giảm, nhưng sẽ không giảm ngay một trăm tám mươi văn trong vòng một tháng ngắn ngủi, thư hai,việc này cũng rất kích thích, mọi người cảm thấy rất hứng thú với cách làm ăn này.

Nhưng cứ như vậy, những thương nhân bán lương thực lớn sẽ khó chịu, chính sách này của triều đình vừa ra, dân chúng đều bày ra tư thế liều chết mà đợi, ngươi không giảm giá, ta không mua. Ta giảm ăn lại, ta kéo dài với ngươi.

Nếu là bình thường, bọn họ cũng kéo dài rất lâu, dù sao sớm muộn gì ngươi cũng hết gạo. Nhưng hiện tại trong tay bọn họ còn giữ rất nhiều gạo cũ, nếu tới mùa thu hoạch mà còn chưa bán đi, bọn họ sẽ lỗ nặng, hơn nữa sau mùa thu hoạch, lương thực chắc chắn sẽ sung túc, đến lúc đó dân chúng sẽ càng chọn lựa chờ chính sách lên đài.

Mắt thấy thế cục cực kỳ không ổn, bọn họ cuối cùng cũng chịu thua, chỉ một ngày, mấy hàng gạo lớn trong Kinh thành đồng thời giảm giá gạo tới hai trăm văn.- Giảm giá rồi, giá gạo giảm rồi.

- Cửa hàng gạo Cố gia giảm giá rồi.

Khắp phố lớn ngõ nhỏ có thể nghe thấy một vài thiếu niên chạy thật nhanh, miệng không ngừng hét lên.

- Đừng xô, đừng xô.

- Ta tới trước nha.

- Là ta tới trước.Chỉ thấy trước cửa hàng gạo đầy ắp người, đâu phải là mua gạo đâu, rõ ràng chính là cướp gạo, chuyện này cũng làm cho những thương nhân lương thực lớn kia thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ thật sự sợ Lý Kỳ đuổi cùng giết tận.

Đương nhiên, ở cửa hàng gạo Túy Tiên Cư cũng có không ít người, dù sao bên này cũng thấp hơn hai mươi văn, một số người không thiếu lương thực lắm thì nguyện ý đến đây thử vận may.

Phàn Lâu

- Kinh tế sử, quả nhiên không ngoài dự tính của ngài, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu giảm giá, tin rằng không bao lâu nữa, giá các mặt hàng khác cũng giảm theo. Đúng rồi, bao giờ thì chúng ta bắt đầu giảm giá?

Phàn Thiếu Bạch đứng ở lầu bốn, nhìn cửa hàng gạo Cố gia nơi xa, cười ha hanói.

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:

- Còn phải nói sao, hôm nay phải giảm, bằng không, khách nhân thế nào cũng mắng chúng ta gian thương.

Phàn Thiếu Bạch nói:

- Chẳng phải ngài luôn coi gian thương là vinh dự sao?

- Ta chưa từng nói như vậy.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Thái độ của ta đối với kẻ thù và đối với khách nhân hoàn toàn khác nhau, ta trước nay chưa từng lừa tiền của khách nhân.Phàn Thiếu Bạch bĩu môi nói:

- Lúc đầu món đậu hủ thúi giá trên trời cũng không biết là ai hét lên.

Toát mồ hôi!! Món nợ cũ ngày trước ta còn không nhớ rõ, ngươi còn nhớ rõ vậy sao. Lý Kỳ ho nhẹ một trận, nói:

- Anh hùng chớ hỏi xuất thân.

Nói xong hắn lại vội vàng nói sang chuyện khác:

- Đúng rồi, huynh phái người đi chưa?

Phàn Thiếu Bạch vươn tay chỉ phía trước nói:

- Không phải đều ở đó sao? Những tửu lâu còn lại đều phái người đi cướp gạo rồi, có điều, ta phỏng chừng không đến một ngày, bọn họ sẽ phản ứng lại thôi.

Lý Kỳ cười nói:- Hiểu được thì có thể làm sao đây? Bọn họ có thể ngăn cản sao? Dù sao bán cho ai chẳng là bán, ngày mai chúng ta trực tiếp giảm giá gạo xuống còn một trăm chín mươi chín văn.

Phàn Thiếu Bạch ha ha nói:

- Làm vụ mua bán lỗ vốn này thật là thoải mái.

Lúc này, một tiểu nhị đi đến, hành lễ nói:

- Kinh tế sử, Ngu Phó giám Quân Khí Giám đến, ông ấy nói tới tìm ngài.

Lý Kỳ hơi sững sờ, vội nói:

- Dẫn ông ta lên đây đi.

- DạPhàn Thiếu Bạch thức thời nói:

- Ta có việc bận đi trước, hai người từ từ nói.

Y vừa đi không lâu, Ngu Kỳ liền đi tới, hành lễ nói:

- Hạ quan bái kiến Giám sự.

Lý Kỳ ừ một tiếng, mời y ngồi xuống, tự mình châm một ly trà cho y, cười nói:

- Phó Giám sự, thời gian này thật sự vất vả cho ngươi.

- Nào có, nào có, đây vốn là chuyện trong phận sự của hạ quan, sao dám nói vất vả chứ.

Ngu Kỳ hơi sợ hãi nói

Lý Kỳ cười, lại hỏi:- Bây giờ tất cả đều tốt chứ?

- Mọi chuyện đều tốt, đã làm ra mấy đợt vũ khí.

- Vậy là tốt rồi

Ngu Kỳ lại nói:

- Không biết khi nào thì giám sự tới Quân Khí Giám?

Lý Kỳ ồ một tiếng, cười khổ nói:

- Thật sự xin lỗi, từ khi ta phục chức tới nay, có quá nhiều chuyện bận rộn, cho nên vẫn chưa đến Quân Khí Giám. Có điều, bởi vì có ngươi ở đó, ta mới có thể yên tâm như vậy.Hoá ra sau khi Lý Kỳ phục chức, vẫn bộn bề nhiều việc, chưa từng đến Quân Khí Giám.

Hiện tại nhìn ngài không giống như bận rộn nha! Sắc mặt Ngu Kỳ hơi kỳ lạ. Lý Kỳ liếc cái thì nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông ta, nghiêm trang nói:

- Phó Giám sự, ngươi đã hiểu lầm rồi, ta đến Phàn Lâu cũng không phải để hưởng lạc đâu, mà là đến làm chính sự đấy, hơn nữa ta cần gì phải chạy đến đây tiêu tiền chứ.

Ngu Kỳ tự nhiên không dám nhiều lời, ngượng ngùng gật đầu.

Lý Kỳ lại hỏi:

- Đúng rồi, hôm nay ngươi đến tìm ta có chuyện gì vậy?Ngu Kỳ lúc này mới nhớ tới mục đích của chuyến đi này, vội nói:

- Ồ, là như vậy, huynh đệ Ô thị truyền tin đến, nói những máy bắn nỏ đã cải tiến xong, bọn họ còn phát minh ra một loại vũ khí kiểu mới gọi là hỏa thương.

- Phụt!

Lý Kỳ phun ngay một ngụm trà ra, vội lau miệng, nói:

- Đợi một chút, ông mới vừa nói cái gì? Hỏahỏa thương?



Ngu Kỳ gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Không thể nào? Kỹ thuật đầu năm nay còn tạo ra hỏa thương sao, lão tử chắc không phải xuyên không nữa chứ? Lý Kỳ vội đứng lên nói:- Hỏa thương kia có hình dạng gì?

Ngu Kỳ ngượng ngùng nói:

- Giám sự chắc không quên chứ, chuyện này phải có sự phê chuẩn của ngài, hạ quan mới có thể đi xem.

- Đúng đúng đúng, ta thiếu chút nữa đã quên rồi

Lý Kỳ gật đầu mấy cái, lại hưng phấn nói:

- Đi đi đi, chúng ta đi mau, nếu bọn họ thật sự làm ra hỏa thương, lão tử thưởng cho bọn họ mỗi người một ngàn quan.

Đại nhân sao lại hưng phấn như thế? Ngu Kỳ còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị Lý Kỳ kéo xuống dưới lầu.Nhưng, vừa tới cửa, đã thấy Trần A Nam đột nhiên chạy tới, thở gấp nói:

- Đạiđại ca, huynh mau về phủ một chuyến.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Xảy ra chuyện gì?

Trần A Nam liếc nhìn Ngu Kỳ, sau đó ghé vào bên tai Lý Kỳ nhỏ giọng nói vài câu. Lý Kỳ trợn hai mắt, nói:

- Thật sao?

Trần A Nam gật đầu nói:

- Đệ dám lừa huynh sao.

- Ông ta thật sự biết chọn thời điểm.Lý Kỳ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nói với Ngu Kỳ:

- Phó Giám sự, phiền ngươi thông báo cho Ô Hữu Hoa, bảo y chuẩn bị thứ đó đi, buổi chiều ta sẽ qua đó kiểm tra.

Ngu Kỳ thấy thần sắc Lý Kỳ hơi căng thẳng, không dám hỏi nhiều, gật đầu đáp lời.

Sau khi từ biệt Ngu Kỳ, Lý Kỳ mau chóng chạy về Tần Phủ, tới trước cửa còn chỉnh trang lại y phục, sau đó mới nhấc chân đi vào. Bước vào tiền sảnh, chỉ thấy trong sảnh có năm vị khách quý đến, vị ở chính giữa không phải người lạ, chính là Tống Huy Tông, bốn vị còn lại, chính là Lương Sư Thành, Thái Kinh, Lý Bang Ngạn và Vương Trọng Lăng.

- Lý Kỳ bái kiến đại quan nhân.Lý Kỳ bước lên trước thi lễ một cái.

- Miễn lễ, miễn lễ.

Tống Huy Tông khoát tay nói.

Lý Kỳ dò hỏi:

- Đại quan nhân, sao ngài lại đến đây vậy?

Tống Huy Tông ha ha nói:

- Ta nghe nói gần đây Kinh thành thịnh hành cái gì mà rút thăm mua gạo, vậy nên muốn đến mở mang kiến thức, cũng có thể thử vận khí.

Choáng! Hóa ra ngài đến tán dóc với lão tử. Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói:

- Đại quan nhân nói đùa, đây chẳng qua là một mánh khóe nhỏ của thần thôi,không có gì xem.

Tống Huy Tông ha ha nói:

- Mánh khóe? Một mánh khóe nho nhỏ này của ngươi lại chỉnh những thương nhân lương thực kia đến khổ nha. Vừa rồi Sĩ Mỹ có nói với ta, hôm nay giá lương thực đã giảm rồi, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng mà.

Lý Kỳ ha ha nói:

- Đại quan nhân quá khen.

Tống Huy Tông lại nói:

- Việc này lát nữa hãy nói, có chuyện ta muốn hỏi ngươi. Nghe nói gần đây ngươi lại ủ ra một loại Thiên Hạ Vô Song mới không, hơn nữa đặc biệt ngon, không biết có chuyện này hay không?- Ặcđúng là có chuyện như vậy, không biết đại quan nhân nghe ai nói vậy?

Lý Kỳ kinh ngạc nói.

Tống Huy Tông hừ một tiếng, nói:

- Ta biết được từ miệng của Hột Thạch Liệt đấy. Ngươi thân là thần tử của ta, ủ ra loại rượu ngon, lại mang cho người ngoài uống trước, sao lại có đạo lý này chứ.

Mẹ nó chứ! Hột Thạch Liệt này thật không có nghĩa khí. Lão tử tốt với ngươi như vậy, không ngờ trước khi đi còn bày trò cho ta, lần sau lão tử cho ngươi uống nước tiểu. Lý Kỳ ôm một bụng oán khí, ngoài miệng lại nói:

- Đại quan nhân, ngài đã trách lầm thần rồi.

Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói:

- Nói vậy là sao?Lý Kỳ nghiêm mặt nói:

- Bởi vì trong loại Thiên Hạ Vô Song này của thần có tăng thêm một nguyên liệu, do đó sau khi ủ ra, nhất định phải tìm người uống thử. Ôi, nhắc tới cũng hổ thẹn, người bên cạnh thần đều là những người nhát như chuột, không ai nguyện ý lấy thân thử rượu, thần lại không uống rượu. Vừa lúc lúc ấy Hột Thạch Liệt đến đây, gan của y rất lớn, nên mỗi ngày thần đều cho y uống một ít, sau khi quan sát một thời gian, phát hiện y hoàn toàn không xuất hiện dị trạng gì, thế là thần lại tìm vài người thử rượu. Cho đến gần đây, thần mới khẳng định rượu này tuyệt đối an toàn, đang muốn hiến cho đại quan nhân, ai ngờ đại quan nhân hôm nay lại tới, thật sự là thật trùng hợp.

Đám người Tống Huy Tông nghe được hai mặt nhìn nhau, bỗng dưng đều bật cười ha ha.Cười xong, Tống Huy Tông chỉ Lý Kỳ nói:

- Tiểu tử ngươi kiếm cớ thật sự là không ai sánh bằng. Nếu muốn trị tội ngươi, thật sự không dễ dàng mà. Thôi, thôi, món nợ này lát nữa sẽ tính với ngươi. Ngươi mau mang rượu kia lên, nghe Hột Thạch Liệt nói ngon như vậy, ta không chờ được nữa.

- Dạ.

Thái Kinh bỗng nhiên nói:

- Đại quan nhân, có rượu mà không có đồ ăn thì không thành tiệc. Chúng thần đã lâu chưa thưởng thức tay nghề của Kim Đao Trù Vương, sao không bảo hắn làm vài món nhắm rượu, xem như trách phạt hắn.

Lão già, ông sắp xuống mồ rồi, còn tham ăn như vậy. Trong lòng Lý Kỳ thầmmắng một câu.

Lý Bang Ngạn ha ha nói:

- Nếu trách phạt, vậy nhất định phải có độ khó. Đại quan nhân, chi bằng như vậy, bảo Kim Đao Trù Vương trong vòng một canh giờ làm vài món mà trước đây chúng ta chưa từng ăn.

Tống Huy Tông nghe được ánh mắt lấp lánh, nói:

- Biện pháp này hay.

Lại cười nói với Lý Kỳ:

- Lý Kỳ, ngươi có nghe rõ không, nếu không làm ra, vậy ta sẽ trị ngươi tội khi quân.

Lý Kỳ hết chỗ nói rồi, buồn rầu nói:- Đại quan nhân, chuyện nàychuyện này và khi quân

- Hửm?

- Thần sẽ đi ngay bây giờ, xin đại quan nhân đợi một lát.

Lý Kỳ chạy nhanh như chớp ra ngoài, loáng thoáng nghe thấy hắn hét lên:

- Trần đại nương, mau mang một con vịt đến cho ta, nhớ phải ốm một chút, gần đây ta thích cảm giác xương xẩu.

Cảm giác xương xẩu?

Nhóm người Tống Huy Tông lại bật cười ha ha.