Bạc Vụ

Chương 58




Hai người trước kia không phải chưa từng so chiêu, tỷ như lần ở tiệm sách, Quý Vũ Thời trong khoảng thời gian ngắn bị Tống Tình Lam chiến thắng áp đảo chế ngự.

Thế nhưng Quý Vũ Thời tựa hồ đã quên đi chuyện khi đó, không chỉ ở ngay trước mặt mọi người khiêu chiến Tống Tình Lam mà biểu tình còn rất tự nhiên, đuôi mày khóe mắt đều lộ ra lãnh tĩnh, thoạt nhìn giống như đã nắm chắc phần thắng.

Quý Vũ Thời tỏ ra như vậy đối với Tống Tình Lam không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích.

Tống Tình Lam khí khái nhíu mày: "Tôi sẽ không nhường cậu."

Quý Vũ Thời học theo lời Đoàn Văn: "Không cần anh nhường, tôi cũng muốn so chiêu với cường giả một chút."

Ý khiêu khích lại càng nồng đậm hơn.

Vì thế, mọi người dưới đài cũng không khuyên nhủ nữa, bắt đầu ồn ào.

"A!!"

Tống Tình Lam không muốn đánh với Quý Vũ Thời, thế nhưng cũng không nói gì nữa, hất cằm: "Tới đây."

Hai người đều đi chân trần, bắt đầu di chuyển theo biên độ nhỏ.

Bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương, ngay cả nhóm đồng đội ở dưới đài cũng yên lặng như tờ.

Tựa hồ so với cuộc chiến này, bọn họ càng quan tâm chuyện Tống Tình Lam rốt cuộc có thẳng tay với Quý Vũ Thời hay không---- từ phản ứng ở chung ngày thường của hai người thì cơ hồ là chuyện không thể.

Tống Tình Lam có hùng hổ một chút nhưng không đến mức ra tay với Quý cố vấn.

Hơn nữa, Quý Vũ Thời kỳ thực cũng chịu không nổi nắm đấm của Tống Tình Lam.

Quả nhiên, Tống Tình Lam không chủ động ra tay.

Nói là sẽ không nhường Quý Vũ Thời, thế nhưng so với dáng vẻ hung ác khi đối mặt với đồng đội, anh bây giờ có thể nói là khá phóng túng với đối thủ.

Trong khoảnh khắc, Quý Vũ Thời hơi rùng mình, ngoan lệ tung ra một quyền.

Chỉ thấy Tống Tình Lam hóp bụng lại, trọng tâm nhanh chóng lùi ra sau, trái phải đè ép tay phải Quý Vũ Thời, hóa giải quyền này, đối với anh thì đây chỉ là trò chơi trẻ con. Thế nhưng không ngờ tới chính là Quý Vũ Thời không lùi mà tiến, trong chớp mắt đổi thành khuỷu tay, hung hăng nện vào ngực Tống Tình Lam, sau đó thừa dịp bất ngờ phát lực cổ tay: "Bịch------"

Tống Tình Lam bị Quý Vũ Thời không chút lưu tình ném qua vai, ngã mạnh xuống sàn đấu!

"Ui!" Tống Tình Lam kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể nhanh chóng bật dậy.

Hai người một lần nữa giằng co.

Quý Vũ Thời ngoắc ngoắc tay với anh, cặp mắt xinh đẹp không khó nhìn ra vẻ đắc ý.

Chiêu thức liên tiếp này ngoài nằm ngoài dự liệu của nhóm người đứng xem, lúc này vỗ tay không ngừng, còn huýt sáo.

"Wow wow!! Quý cố vấn trâu bò!!"

"A!!!"

Địch không động, ta động.

Quý Vũ Thời triệt để khắc sâu chỉ nam này, mặc kệ Tống Tình Lam rốt cuộc có nhường mình hay không, nói chung là cậu vẫn tàn nhẫn tấn công. Chính là Tống Tình Lam phản ứng cực nhanh, chỉ cần anh muốn, đối thủ như Quý Vũ Thời gần như không thể bắt được anh.

Một bên đánh một bên cản, động tác nhanh tới hoa cả mắt, thoáng cái đã giao thủ mấy chục chiêu!

Mỗi lần ra quyền đều bị Tống Tình Lam cản lại, cánh tay, nắm tay Quý Vũ Thời giống như đánh vào miếng sắt, không gây tổn thương cho địch, ngược lại tự tổn thương mình.

Quý Vũ Thời thay đổi chiêu thức, sau khi ra quyền thì xoay người quét chân---- mọi người túa mồ hôi lạnh, chiêu này Đoàn Văn đã dùng qua, Quý Vũ Thời lại dùng lại! Quả nhiên Tống Tình Lam nắm lấy cẳng chân Quý Vũ Thời lùi ra sau.

Ting!

Quý Vũ Thời luyện tập nhu thuật, lúc này chính là thời khắc ra chiêu!

Chỉ thấy cậu giữ tư thế này, nháy mắt phát lực phần eo, dùng tư thế cực kỳ mềm mại trở mình vòng ra sau lưng Tống Tình Lam, kẹp cổ anh!

"Đệt!!!"

"Quất luôn quất ổng quất ổng luôn!"

Hai người bắt đầu vật lộn cận chiến.

Quý Vũ Thời bị Tống Tình Lam đè ngã xuống đất, suýt nữa phun máu, tay buông ra để hai người tách ra.

"Quý cố vấn." Tống Tình Lam cũng không quá thoải mái, mồ hôi theo hàng mi nhỏ xuống: "Cậu chơi thật à?!"

"Đương nhiên là thật." Quý Vũ Thời nói: "Cái này gọi là tôn trọng đối thủ."

Tống Tình Lam nhếch khóe môi.

Đón nhận trình độ nằm ngoài tưởng tượng của đồng đội, Tống Tình Lam rốt cuộc nhìn thẳng đối thủ, lần đầu tiên chiếm cứ chủ động. Quét chân, đánh chỏ, tung quyền, Tống Tình Lam ra chiêu nhanh tới mức Quý Vũ Thời cơ hồ không kịp phản ứng, liên tục thối lui. Tống Tình Lam công kích vừa nặng lại mãnh, cho dù thân thể Quý Vũ Thời linh hoạt cũng không thể bốn lạng đọ ngàn cân trong tình thế công kích áp chế tuyệt đối như vậy, khó khăn bị dồn tới sát rìa sân đấu.

Tình thế nghịch chuyển, Quý Vũ Thời không có cách nào rơi vào thế bị động, chỉ có thể chờ đợi tìm cơ hội phản kích. Cậu tập luyện nhu thuật vật lộn, quấn chặt, một khi bắt được cơ hội thì có thể bám chặt lấy Tống Tình Lam, đáng tiếc Tống Tình Lam không để cậu có cơ hội này.

"Cố lên!!! Quý cố vấn cố lên!"

"Đá hạ bộ ổng!"

"Trả đòn!!"

Quý Vũ Thời vừa nãy ở dưới đài xem hai trận, thói quen cá nhân cùng bộ chiêu thức của Tống Tình Lam đều bị cậu ghi nhớ kỹ càng.

Đối mặt với một vòng công kích mới, Quý Vũ Thời khom lưng thoát khỏi một cú móc giò bá đạo, xoay người tung quyền như bão táp đánh vào mặt Tống Tình Lam!

Tống Tình Lam dính chiêu, khóe miệng lập tức tràn ra tia máu, dục vọng chiến thắng trong mắt lại càng mãnh liệt hơn. Quý Vũ Thời cảm thấy không ổn, cả người nhẹ bâng ngã xuống đất, bị Tống Tình Lam ôm chân quật ngã xuống đất.

Hai người đối mặt dính vào một chỗ, mồ hôi trên người Quý Vũ Thời đầm đìa, lông mi cơ hồ bị mồ hôi thấm ướt, da thịt trắng nõn dị thường làm người ta không thể dời mắt, miệng hồng hộc phà ra nhiệt khí.

Tống Tình Lam khẽ run, tình cảnh này làm anh nhớ tới lúc hai người bị kẹt trong bốt bán hàng tựu động. Chỉ là lần đó tia sáng yếu ớt, anh không thể thấy Quý Vũ Thời rõ ràng như lúc này, đối phương cũng không đổ nhiều mồ hôi như vậy.

"Buông." Quý Vũ Thời nhỏ giọng nói, trong không khí huyên náo ở xung quanh thì âm lượng chỉ vừa đủ cho hai người bọn họ nghe thấy.

Này là đang cầu xin tha thứ sao?

Khóe miệng bị đánh của Tống Tình Lam vẫn còn rất đau đớn, nghĩ tới đối phương kỳ thực yếu ớt không thể chịu nổi một đòn, lần trước so chiêu anh không dùng toàn lực nhưng cổ tay Quý Vũ Thời cũng xanh tím một vòng.

Con ngươi Quý Vũ Thời trắng đen rõ ràng, giống như hồ nước suối tinh khiết, thoạt nhìn rất bình tĩnh, đôi môi đỏ hồng hé mở: "Tống đội, anh không chán ghét tiếp xúc thân thể như vậy à?"

Tống Tình Lam lập tức hiểu ra.

Với tính cách ghi thù của Quý Vũ Thời, này là muốn trả thù thái độ khinh miệt khi thảo luận về Lâm Tân Lan khi nãy đi? Vì thế mới muốn vật lộn cận chiến với anh?

Chính là, anh căn bản không xem Quý Vũ Thời cùng Lâm Tân Lan là một loại người.

Không đợi Tống Tình Lam suy nghĩ nguyên do, anh đã mất cảnh giác trong trận chiến, nháy mắt trời đất đảo lộn. Quý Vũ Thời dùng hết toàn lực, dùng tư thế tương tự giự chặt anh, lúc này đổi thành Tống Tình Lam ở bên dưới, mà cậu thì cưỡi trên lưng anh, đầu gối chống vào lưng, đồng thời cũng bắt chéo tay đối phương ra sau lưng.

Nhóm đồng đội hưng phấn bắt đầu đến ngược: "Năm! Bốn! Ba!-----"

Tống Tình Lam thầm mắng, cái đám khốn khiếp này, lúc anh sắp thắng sao không thấy bọn nó đếm?

Đánh xong trận này, Quý Vũ Thời cũng không đánh nữa, đánh tiếp thì người thua chính là cậu.

Vì vậy cậu kéo tay Tống Tình Lam hỏi: "Tống đội, anh chịu thua không?"

Tống Tình Lam thả lỏng toàn thân, dứt khoát ngồi phịch xuống sàn đấu, thở hắt một hơi: "....ừ."

Tiếng ừ này cực kỳ không tình nguyện, đại biểu chỉ cần Quý Vũ Thời xả giận thì anh có thể tự nguyện chịu thua.

Quý Vũ Thời nghe hiểu.

"Tống đội, anh ừ cái gì vậy?!" Lý Thuần thoạt nhìn có chút hả hê, muốn anh phải nói rõ: "Nói mau, có chịu thua hay không?"

Tống Tình Lam từ bỏ tôn nghiêm: "Thua."

Quý Vũ Thời thắng không anh hùng, cũng không quá cao hứng, sau khi đứng dậy thì dùng chân đá đá nhẹ Tống Tình Lam: "Tống đội, lần sau không nên khinh địch. Lần này, cám ơn anh đã nhường."

Mọi người không chút lưu tình cười phá lên: "Há há há há há há!"

Quý Vũ Thời xuống lôi đài, vài đồng đội xông tới hi hi ha ha cười nói, còn chia ra khiêng tay chân Tống Tình Lam, muốn xem đội trưởng nhà mình là bao cát mà ném xuống đài.

Tống Tình Lam biết này kỳ thực chỉ là vui đùa mà thôi, bao gồm cả Quý Vũ Thời, không ai xem thắng bại của trận chiến này là thật.Trải qua một hồi đánh đấm không chỉ không vui vẻ mà còn buồn bực thêm.

Tống Tình Lam nằm như cá chết mặc cho đồng đội trêu ghẹo, ngay cả đầu ngón tay cũng không thèm di chuyển, dư quang khóe mắt nhìn thấy Quý Vũ Thời có thù tất báo đã đổi một thân quần áo sạch sẽ, đang đi về phía quầy bar.

Có chút soái. Anh nghĩ.

*

Trong ảo cảnh cái gì cũng có, ở ngay nơi này mọi người cũng có thể biến ảo bày trò.

Thời gian mô phỏng vận hành theo thế giới bình thường.

Tới chạng vạng, Thang Kỳ im im lìm lìm làm một bàn thịt dê nướng, Thang Nhạc chuẩn bị rượu, ăn uống xong Lý Thuần còn dẫn bọn họ ra sân vườn phục cổ.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khắp khoảng sân vườn tràn đầy khí tức văn hóa giăng đầy đèn đóm dung tục.

Một đám người rung đùi đắc ý, cho dù là ai nhìn thấy cũng cảm thấy rõ ràng là hiện trường tụ họp của đám tâm thần điển hình.

"Có chút nhớ người râu ria là sao ta." Lý Thuần đi lòng vòng: "....Thiên Khung con mẹ nó! An fa la ha gen he!"

Mọi người: "An fa la ha gen he!"

Tống Tình Lam kéo giãn khoảng cách với đám tâm thần này, xoay người ngồi xuống cạnh Đoàn Văn, hai người cụng chai bia một cái, sau đó ngẩng đầu nóc bia. Thời gian trong thời không bắt cóc sẽ không thay đổi, làm đội trưởng, Tống Tình Lam ngầm cho phép đồng đội phóng túng một phen.

Không bao lâu, anh phát hiện hiện trường thiếu đi một người nho nhã ít nói: "Quý cố vấn đâu?"

Đoàn Văn nằm trên ghế dài, có thể đang nhớ tới vợ con ở thế giới bong bóng nên một mình uống tới ngà ngà say.

Suy nghĩ một lúc lâu, Đoàn Văn mới nói: "Ah, nói là đi tản bộ rồi."

"Tản bộ?"

Tống Tình Lam suy nghĩ, từ sân vườn này ra ngoài chỉ là một mảnh tối đen, tản bộ cái gì?

Tống Tình Lam ngẩng đầu ừng ực rót bia, cảm thấy nhân số ở hiện trường không đúng: "Còn lão Chu?"

Đoàn Văn lộ ra biểu tình tang thương: "Đi cùng Quý cố vấn rồi."

Đoàn Văn vừa nói vậy, Tống Tình Lam đại khái đoán được bọn họ tản bộ ở nơi nào. Thiên Khung thiết kế từng trạm trung chuyển riêng cho mỗi người, vì thế không phải bên Chu Minh Hiên thì chính là bên Quý Vũ Thời.

Bọn họ ở cùng một chỗ làm cái gì?

Chu Minh Hiên có điểm chung gì để nói với Quý Vũ Thời? Với mồm mép của lão Chu, không đắc tội Quý Vũ Thời cũng hay lắm rồi."

Tống Tình Lam để chai bia xuống, Đoàn Văn nhìn thoáng qua: "Cậu muốn đi à? Tôi sẽ giúp cậu trông chừng đám nhóc này."

Cái đám nhóc này điên lên liền không còn là người nữa, Đoàn Văn cho rằng Tống Tình Lam lo lắng.

Tống Tình Lam: "Không đi."

Nếu hai người bọn họ cùng rời đi thì khẳng định là đã có hẹn rồi. Chu Minh Hiên có thể cùng bọn họ rời khỏi thế giới bong bóng, người thuyết phục cậu ta chính là Quý Vũ Thời, nói không chừng Chu Minh Hiên muốn cám ơn Quý Vũ Thời, tên nhóc này trông cứng rắn như vậy nhưng tâm rất mềm, kỳ thực rất hiểu việc đối nhân xử thế.

Hơn nữa ở trong thế giới bong bóng đó, xét theo trình độ nào đó thì Chu Minh Hiên đã phải đối mặt với cùng một lựa chọn như Quý Vũ Thời, so ra thì hai bọn họ sẽ thể cảm nhận được an ủi từ người đối phương.

Huống chi Chu Minh Hiên là thẳng nam, Quý Vũ Thời cũng đã có bạn trai.

Thế nhưng.

Tống Tình Lam lạnh mặt.

Đối với tình cảm của Quý Vũ Thời mà nói, những thứ này đều không phải là vấn đề.

Tâm Tư lệch đi hẳn, Tống Tình Lam chợt ngừng lại, từ khi nào anh bắt đầu dùng tâm tư để phỏng đoán một người như vậy chứ?

Hẳn là lúc Quý Vũ Thời bị cuộc điện thoại kia đầu độc ở nhà ga, hình ảnh giọt nước kia rơi xuống một lần nữa xuất hiện trong đầu anh---- Quý Vũ Thời đối mặt với người khác, tỷ như người có trải nghiệm tương tự, tỷ như đối tượng kết giao, cậu cũng sẽ dành tín nhiệm, cũng thổ lộ nỗi đau cùng bí mật chôn giấu sâu trong nội tâm sao? Cũng bất lực đến mức lộ ra bộ mặt yếu ớt của mình sao?

Tống Tình Lam không có cách nào tưởng tượng, nếu giọt nước mắt đó bị người khác lau đi thì sẽ thế nào.

Quý Vũ Thời đối với anh mà nói không giống.

Có thứ gì đó ở trong tâm đang náo động.

Đáp án đến chậm làm Tống Tình Lam dâng lên cảm giác buồn bực cực kỳ, anh luồng ngón tay vào tóc cào cào, buồn bực tới nhíu chặt hai hàng chân mày.

Không quản đám đồng đội nháo loạn, Tống Tình Lam sải bước đi vào phòng.

Anh đi qua phòng huấn luyện, đi thẳng tới chỗ sâu trong hành lang, muốn trở về phòng ngủ ngủ một giấc, thuận tiện làm nguội đầu óc một chút.

Chính là khi mở cánh cửa vừa dày vừa nặng kia ra, anh liền sững sờ tại chỗ.

Cửa sổ sát đất, rèm cửa mềm nhẹ.

Giường bằng gỗ, dra giường trắng tinh.

Trên đất tán loạn một ít sách vở bằng giấy, trên đầu giường là một chiếc đèn ngủ có màu sắc ấm áp.

Rõ ràng chỉ thấy qua có một lần nhưng sự ấm áp đó, an tĩnh đó, tốt đẹp đó liền đọng lại sâu trong tiềm thức Tống Tình Lam.

Anh làm sao cũng không nghĩ ra, nơi có thể làm anh bình tĩnh cùng thả lỏng cư nhiên lại là phòng ngủ của Quý Vũ Thời.