Bạch Bào Tổng Quản

Chương 681: Truy bắt hung thủ




Hắn xuất hiện ở trong phủ của Khang Thân vương.

Lãnh Thủ Sơn tự mình ra đón, mang theo hắn đến tiểu viện của chính mình. 

Diện tích của phủ Khang Thân vương và Bảo Thân vương gần như nhau, thế nhưng bố trí tuyệt nhiên không giống nhau.

Mỗi một tiểu viện đều là một toà lâm viên, khí thế hơn xa phủ Bảo Thân vương, mỗi một toà lâm viên đều là có dụng tâm độc đáo, thanh nhã đến cực hạn.

Tiểu viện của Lãnh Thủ Sơn cũng là một toà lâm viên, bọn họ ngồi ở bên trong tiểu đình trên hồ nhỏ, mùi thơm lạnh nhạt lượn lờ ở trong đình. 

Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí quét qua, mùi thơm này đến từ gỗ đã dùng để tạo ra tiểu đình, là một loại gỗ kỳ dị, tỏa ra hương thơm vừa có thể đề thần làm cho tỉnh táo mà lại có thể loại bỏ ruồi muỗi, rất là quý giá.

Ở trong mắt của người bình thường, những cây cột đen của tiểu đình cũng không đáng để chú ý, không nhìn ra được nó xa hoa cỡ nào.

Hồ nước trong suốt, có thể nhìn thấy phía dưới có mạch, nước suối liên tục cuồn cuộn chảy ra, mơ hồ muốn phun ra khỏi mặt nước. 

Chiếc bàn tròng trong đình cũng màu đen, để lộ ra vẻ cao quý và tang thương.

- Sở huynh, lần này chúng ta có phiền phức rồi.

Lãnh Thủ Sơn tự mình cầm ấm ngọc, lại rót đầy chén bạc thay hắn, sau đó mới than thở: 

- Ta bị đâm, rất có khả năng là do Cổ Kỳ kia hạ lệnh.

Sở Ly dùng thân phận tư nhân giúp hắn một đại ân, trọng tình trọng nghĩa, Lãnh Thủ Sơn cảm thấy gọi là huynh đệ mới là thích hợp nhất.

Sở Ly nói: 

- Cũng may Thế tử không có việc gì.

- Cũng may có Cửu ca kín đáo đưa bốn hộ vệ của hắn cho ta, bằng không, lần này nói không chừng ta đã mất mạng!

Trong lòng Lãnh Thủ Sơn vẫn còn rất sợ hãi. 

Sở Ly nói:

- Lần này ta phụng mệnh tra xét án Thế tử bị ám sát, cố gắng bắt được hung thủ.

- Sở huynh ngươi muốn tra vụ án của ta hay sao? 

Lãnh Thủ Sơn vội hỏi.

Sở Ly gật đầu.

Lãnh Thủ Sơn vỗ bàn một cái: 

- Hay.

Hắn cực kỳ khâm phục đối với thủ đoạn vô cùng kỳ diệu của Sở Ly, cảm thấy nếu như có Sở Ly ra tay, hung thủ sẽ không chạy thoát được.

Sở Ly nói: 

- Cho dù ở trong phủ thì cũng phải cẩn thận bị ám sát.

Lãnh Thủ Sơn cau mày, chậm rãi gật đầu.

Sở Ly nói: 

- Ngẫm lại việc An Vương phủ bị ám sát đi, một khi những người này điên cuồng lên thì sẽ không muốn sống, khi đó bọn chúng sẽ kiêng kỵ thân phận của Thế tử sao?

- Hừm, đúng là phải cẩn thận!

Lãnh Thủ Sơn gật đầu. 

Thực lực của An Vương phủ cũng không tầm thường, còn có cao thủ như Sở Ly tọa trấn, thế nhưng vẫn cao thủ võ lâm một lần lại một lần chạy tới ám sát, có thể thấy được thế nhân căn bản không kính nể gì với Vương phủ cả!

- Các hộ vệ của Thế tử bị thương ra sao?

Sở Ly nói. 

Lãnh Thủ Sơn lắc đầu:

- Những vết thương này rất khó khôi phục, một người cũng không chữa khỏi được.

- Ta muốn gặp bọn họ. 

Sở Ly nói.

Lãnh Thủ Sơn giương giọng gọi một lão giả tới đây, sau đó lại phân phó một tiếng.

Rất nhanh bốn hộ vệ trung niên đi tới tiểu đình, bọn họ đi lại chậm rãi như là ông lão, ba người có sắc mặt tái nhợt, một người sắc mặt phát tím, ngay cả thở dốc cũng khó khăn. 

Lãnh Thủ Sơn giới thiệu thân phận của bọn họ cho Sở Ly, bốn người hiếu kỳ đánh giá Sở Ly.

Sở Ly là nhân vật huyền thoại của Thần Đô, bọn họ cũng đã nghe qua đại danh. Sau khi phát hiện ra Sở Ly so với trong tưởng tượng còn trẻ trung hơn, chỉ có điều bọn họ lại không có lòng coi thường, tuy rằng hắn trẻ tuổi, thế nhưng trầm ổn, có một luồng khí chất không giận tự uy.

Sở Ly thăm dò qua thương thế của bọn họ, nhân cơ hội loại bỏ nội kình trong cơ thể của bọn họ. 

Thương thế của bọn họ không tốt lên được cũng là bởi vì có nội kình xoay quanh không tiêu tan, không loại bỏ đi được, cho dù phục linh dược của Vương phủ, không chỉ làm cho thương thế giảm bớt mà trái lại còn làm cho thương thế tăng thêm, nếu cứ như thế sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi.

- Có thể tìm được hung thủ hay không?

Lãnh Thủ Sơn nói. 

Sở Ly cau mày không nói.

- Bọn họ có thể lui xuống được chưa?

Lãnh Thủ Sơn nói. 

Sở Ly gật đầu.

Bốn người ôm quyền Sở Ly với thi lễ, cảm ơn ân đức cứu viện.

Sở Ly nhìn bọn họ biến mất, lại nhìn về phía Lãnh Thủ Sơn. 

Lãnh Thủ Sơn vội hỏi:

- Sao vậy, Sở huynh?

- Người ta đưa tay ra thứ hai là nội ứng. 

Sở Ly nói.

Sắc mặt của Lãnh Thủ Sơn trầm xuống:

- Đó là Từ lão đại, là lão nhân trong nhà ta! 

Sở Ly không nói thêm nữa.

Lãnh Thủ Sơn hít sâu một hơi, oán hận nói:

- Không ngờ hắn lại bị ma quỷ mê hoặc, lại đi phản bội Vương phủ! 

Sở Ly nói:

- Thế tử đừng nóng vội ra tay, cứ chậm rãi quan sát, nhìn xem rốt cuộc hắn có tâm tư làm phản hay không.

- Ài... 

Lãnh Thủ Sơn cười khổ:

- Ta chỉ lo cũng giống như Ngũ ca, vì vậy mới tỉ mỉ chọn ra hộ vệ tin cậy nhất, không nghĩ tới...

- Sau khi thế tử bị đâm sao không nghĩ tới việc có nội ứng tiếp tay chứ? 

Sở Ly nói.

Lãnh Thủ Sơn lắc đầu:

- Lúc ta bình tĩnh lại, cũng còn không có tâm tư quản tới những chuyện kia. 

Sở Ly nói:

- Thích khách lần này là đệ tử của Quang Minh thánh giáo.

- Quang Minh thánh giáo? Lại là bọn họ sao? 

Lãnh Thủ Sơn cau mày nói:

- Bọn họ muốn làm gì?

Trước đó Quang Minh thánh giáo huyên náo một trận làm cho Thần Đô sôi sùng sục, vừa mới đượcyên tĩnh, không nghĩ tới đối phương lại tới! 

Sở Ly than thở:

- Ta cũng muốn biết bọn họ muốn làm gì, ta đi lần theo hung thủ đã, lần sau lại tới bái phỏng Thế tử.

Lãnh Thủ Sơn vội hỏi: 

- Ddn Quang Minh thánh giáo này rất khó đối phó, cẩn thận!

Sở Ly ôm quyền một cái cười cười:

- Thế tử cũng phải cẩn thận! 

Người nắn nhẹ nhàng bắn lên trên cây cao, đạp lên ngọn cây nhẹ nhàng rời đi, trong chớp mắt đã không thấy cái bóng đâu nữa.

Đám người Tần Tấn đang ở trong phòng khách nghị luận, xem cần phải mua dụng cụ gì, có cần đổi gia cụ một lần hay không,. Lại mua một ít kỳ hoa dị thảo để trồng ở trong sân, hoặc là xây một cái bể nước nuôi cá, lại dựng thêm hai gian tiểu đình.

Sở Ly bỗng nhiên xuất hiện, bọn họ vội vàng hành lễ. 

Sở Ly nói:

- Bốn người Tần Tấn các ngươi đi với ta đuổi bắt hung thủ.

- Bách phu trưởng, để huynh đệ chúng ta đi đi! 

Ninh Bá Viễn vội nói:

- Chuyện theo dấu cứ giao cho chúng ta!

Sở Ly lắc đầu nói: 

- Lần này không cần theo dấu, cần phải liều mạng chiến đấu, đây là đệ tử Quang Minh thánh giáo, không phải Thiên Ngoại Thiên thì không thể đi!

Huynh đệ Ninh thị lập tức xì hơi.

Tần Tấn cười nói: 

- Rốt cuộc chúng ta đã có thể hoạt động một chút, thân thể sắp rỉ sét tới nơi rồi!

Sở Ly nói:

- Hiện tại lập tức lên đường, các ngươi muốn chuẩn bị gì nữa không? 

Bốn người Tần Tấn lắc đầu một cái.

- Đi thôi.

Sở Ly nói. 

Hắn mang theo bốn người từ cửa sau đi ra ngoài, ẩn giấu thân thể đi về phía tây.

Sở Ly một mặt bắn đi một mặt âm thầm thở dài, không nghĩ tới đám thích khách này lại lớn mật như thế, là tự tin sẽ không có người nhìn ra kẽ hở, hay là cảm thấy không ai có thể đuổi kịp được bọn họ, sau khi ám sát không chạy đi mà lại còn trốn ở trong Thần Đô thành!

- Đệ tử của Quang Minh thánh giáo nên đối phó thế nào, không cần ta nói lại chứ? 

Sở Ly nói:

- Tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể để cho bọn họ thi triển bí thuật, thà rằng liều mạng bị thương thì cũng phải dùng hết chiêu số giết chết bọn họ!

Bốn người Tần Tấn gật đầu. 

Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời ở trên không trung, bọn họ đã đi tới một khu dân cư.

Nơi này là nơi mà bình dân sinh hoạt, mỗi một toà tòa nhà không lớn, đều có mấy phần cổ xưa, ở nơi này không có gia đình nào là giàu cso cả.

Sở Ly đi tới trước một tòa nhà rồi dừng lại, lại chỉ chỉ về phía đối diện, bốn người hiểu rõ, hung thủ ở căn nhà sát vách kia. 

Đại Viên Kính Trí của Sở Ly đã nhìn thấy rõ bên trong.

Dưới cây hòe lớn trong tiểu viện có ba hán tử trung niên đang ngồi, người mặc áo xanh, đang lười biếng uống trà, hững hờ nói chuyện phiếm.

Bóng cây hòe bao phủ bọn họ, vẻ mặt của bọn họ rất thản nhiên. 

Bốn người Sở Ly vừa vặn đứng ở bên trong phạm vi nhận biết của ba người.

- Có chút không đúng.

Một người trung niên béo ục ịch cau mày nói: 

- Có cảm giác không rõ, nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây!

- Khương huynh, thật sự có vấn đề thật sao?

Trung niên có khuôn mặt hẹp dài ngồi thẳng người lên, hỏi: 

- Có người đến sao?

- Tâm huyết dâng trào, tất là dấu hiệu của việc sắp gặp nguy hiểm, nhất định phải lập tức rời khỏi đây!

Trung niên béo ục ịch đứng lên, hai mắt nhìn quanh ra hai bên. 

Người trung niên cường tráng cuối cùng cười toe toét nói:

- Tự mình doạ mình, ai có thể tra ra được lên trên người chúng ta cơ chứ, có điều nếu đã cảm giác không tốt thì đi thôi!

Ba người thả chén trà xuống, đứng dậy muốn rời khỏi nơi này. 

Khi thân thể của bọn họ còn chưa động thì Sở Ly đã đột nhiên xuất hiện ở phía sau của trung niên béo ục ịch, hàn quang bên hông lóe lên.

Trung niên béo ục ịch có phản ứng rất nhạy cảm, đúng như Sở Ly dự liệu, hắn hạ thấp người xuống mặt đất, né tránh một kiếm này.

Vạn Tượng Quy tông đã dự đoán được phản ứng của hắn với chiêu này, mũi kiếm đang đợi hắn, mũi kiếm đâm vào áo lót của trung niên béo ục ịch này, sau đó xuất hiện ở trước ngực của hắn.