Bạch Bào Tổng Quản

Chương 686: Gặp được




Hai binh lính tay đè trường đao, đi tới gần Sở Ly.

Sở Ly giả vờ tức giận, trừng mắt hừ lạnh nói với Tôn Trảm Hà: 

- Tốt, ta rất muốn xem xem Tôn tướng quân sẽ phải chịu phạt ra sao, ta đưa thư đến, là Tôn tướng quân ngươi bắt ta lại, tướng quân cũng không trách được ta!

- Ngươi hiểu rõ là tốt rồi, việc này không trách được ngươi.

Tôn Trảm Hà gật gù, liếc mắt ra hiệu cho hai người binh lính kia. 

Bọn họ khẽ gật đầu.

Sở Ly làm bộ không thấy mà đi ra ngoài theo bọn họ.

Vừa mới đẩy mành ra, khom lưng muốn đi ra ngoài thì hai đạo đao mang sáng như tuyết đã chém về phía lưng của hắn. 

Sở Ly như có mắt ở sau lưng, bỗng nhiên bước ra một bước, đứng ở bên ngoài lều, vừa vặn tránh khỏi ánh đao, rống to:

- Vương gia, ta là Liễu Tứ, ta muốn gặp Vương gia!

Âm thanh của hắn như sóng lớn dâng lên bãi cát, chậm rãi vang vọng lan tràn ở trên trời, không bỏ sót một nơi nào cả, vang vọng cả quân doanh. 

Hai tên lính lao ra khỏi lều vải, múa đao chém về phía hắn.

Ánh đao như dải lụa màu bạc, xinh đẹp mà lại trí mạng.

Sở Ly lần nữa tránh ra, lớn tiếng quát: 

- Vương gia, ta phụng lệnh của Bạch tổng quản tới gặp Vương gia!

Tôn Trảm Hà bước ra khỏi lều vải, phất tay một cái:

- Dừng tay! 

Hai binh sĩ hung tợn trừng mắt nhìn Sở Ly, nhưng vẫn thu hồi đao, tra đao trở vào bao, xấu hổ nhìn về phía Tôn Trảm Hà.

Tôn Trảm Hà đăm chiêu nhìn về phía Sở Ly, lạnh nhạt nói:

- Quả nhiên không hổ là thị vệ của Vương phủ, rất cơ linh! 

Sở Ly giương giọng quát lên:

- Tôn tướng quân, nếu như ngươi giết ta, nhất định Vương gia sẽ báo thù cho ta!

Tôn Trảm Hà đứng ở trước cửa trướng, ôn hòa cười nói: 

- Ngươi chỉ là một thì vệ, giết thì giết, nhiều lắm Vương gia cũng chỉ nói ta hai câu, cần gì phải vội vàng chứ, chỉ là ngươi, tuy là thị vệ, nhưng lại mang theo võ công không tầm thường.

Sở Ly cố ý ra vẻ phẫn nộ, trừng mắt nhìn hắn hừ lạnh nói:

- Ai nói thị vệ không thể hiểu võ công chứ? 

Tôn Trảm Hà cau mày theo dõi hắn:

- Ngươi cố ý ẩn giấu võ công?

Từ bề ngoài xem ra Sở Ly không biết võ công, cho dù biết cũng không phải yếu, trình độ chừng Hậu Thiên tầng một, tầng hai, không đạt tới Tiên Thiên, thế nhưng từ tình huống vừa rồi đã để lộ ra tu vi Thiên Ngoại Thiên. 

Chính là bởi vì đoán sai võ công của Sở Ly cho nên mới sẽ để cho Sở Ly có cơ hội mở miệng lên tiếng, bằng không khi còn ở trong lều hắn đã trực tiếp bảo các hộ vệ diệt Sở Ly rồi.

Trong lều có bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên ẩn dấu, giết hắn dễ như ăn cháo.

Đi nhầm một bước, không thể diệt khẩu, nhất định Vương gia đã nghe được. 

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Tôn tướng quân, tuy ta là thị vệ, thế nhưng là thị vệ thiếp thân của Vương phi, lúc mấu chốt mới ra tay, hiện tại ngươi đã buộc ta ra tay, tội của ngươi rất lớn!

Tôn Trảm Hà cười cợt: 

- Quả thật là nhìn nhầm.

Hắn cũng không quá để ý đối với việc không thể diệt khẩu, cho dù Vương phi thật sự bị bệnh nguy cấp, lúc này mọi người cũng không để để tướng quân mất tinh thần, trước khi đại chiến xảy ra, tướng quân không thể rời đi được.

Hai binh lính thân mang trọng giáp sải bước tới đây, nói: 

- Tôn tướng quân!

Ánh trời chiều chiếu vào trên áo giáp, hàn quang lập lòe, khiến cho người ta không rét mà run.

- Các ngươi mang hắn tới chỗ đại soái đi. 

Tôn Trảm Hà cười cười nhẹ như mây gió, nói:

- Liễu tiên sinh, đắc tội rồi.

Sở Ly giả vờ phẫn nộ nghiêng đầu, hừ một tiếng, đi thẳng về phía trước. 

Hai binh sĩ mặc trọng giáp ôm quyền một cái với Tôn Trảm Hà, xoay người đuổi theo Sở Ly, giành trước dẫn đường.

Bọn họ đi tới trước một cái lều giống như bên Tôn Trảm Hà kia như đúc, hai tên binh sĩ trọng giáp trầm giọng bẩm báo:

- Đại soái, Liễu tiên sinh đã đến rồi! 

- Để hắn đi vào đi!

Trong lều truyền đến âm thanh lạnh lẽo cứng rắn.

Hai binh sĩ mặc trọng giáp vén màn lên, Sở Ly ôm quyền thi lễ, chậm rãi bước vào. 

Bên ngoài giống, bố cục bên trong lại không giống lều vải của Tôn Trảm Hà một chút nào, ở giữa có xếp một cái sa bàn to lớn, bên trong là địa đồ núi non sông suối, chẳng khác nào như đứng ở trên không nhìn non sống phía dưới vậy.

Thảm êm dày, đạp ở phía trên không tạo ra âm thanh, bên trong lều cỏ có mùi thơm toả ra, lư hương lượn lờ, là hương liệu quý giá nhất.

Ghế Thái sư được chế tạo từ ám đàn, quý hiếm dị thường, bên trên hiên án có bày ra mấy loại quả, không có loại nào mà không phải là trân quả khó tìm kiếm mùa này. 

Sở Ly thầm than, quá xa xỉ.

Một hán tử trung niên gầy gò đang cúi đầu nhìn sa bàn, không để ý tới hắn.

Sở Ly ngẩng đầu đánh giá vị Bình Vương điện hạ này. 

Khuôn mặt dài, đầy vẻ phong sương, tướng mạo cũng không anh tuấn, chỉ là ngũ quan như đao gọt, cực kỳ kiên cường, vừa nhìn khí chất đã biết là hạng người bá đạo hung hăng.

Bình Vương ngẩng đầu nhìn Sở Ly một chút, ánh mắt lạnh lùng, dường như có thể nhìn thấu lòng người vậy.

- Bí Vệ phủ Sở Ly, bái kiến Vương gia. 

Sở Ly ôm quyền, quét mắt nhìn góc lều vải một chút.

Nơi đó trống rỗng, nhưng hắn cảm giác được ý lạnh âm u ở đó, làm cho hắn nhận định ở nơi đó có hai cao thủ hàng đầu đang ẩn giấu.

Trong lều của Tôn Trảm Hà ẩn giấu bốn Thiên Ngoại Thiên, nhưng vẫn còn xa kém hai người này. 

- Bí Vệ phủ!

Bình Vương sầm mặt lại.

Bí Vệ phủ chuyên làm một ít việc âm u, hắn rất ghét những loại người như thế, vì lẽ đó trong quân của hắn hầu như không còn người của Bí Vệ phủ, đều bị đuổi đến không còn một mống. 

Vừa nghe đến ba chữ Bí Vệ phủ thì hắn đã biết không có chuyện gì tốt.

- Vương gia thứ lỗi, vì ẩn dấu cho nên chỉ có thể mượn cớ là thị vệ của Vương phủ, lại tự xưng Vương phi bị bệnh nặng.

Sở Ly ôm quyền nói. 

Bình Vương lạnh lùng nói:

- Rốt cuộc có chuyện gì, Bí Vệ phủ các ngươi lén lén lút lút đã thành tính rồi!

Sở Ly liếc mắt nhìn trái phải một chút. 

- Nói đi, đều là người tin tưởng được.

Bình Vương nói.

Sở Ly móc ra lệnh bài màu vàng rồi đưa cho Bình Vương. 

Bình Vương nhìn thấy cái lệnh bài này, sắc mặt hơi đổi một chút, vung vung tay.

Sở Ly thu hồi lệnh bài.

Khí tức lạnh lẽo âm trầm bên trong lều cỏ biến mất, hộ vệ ẩn giấu vô thanh vô tức lùi ra, nhưng không giấu giếm được Đại Viên Kính Trí của Sở Ly, thứ bọn họ dùng chính là Huyễn Âm thuật của Tử Vân Sơn. 

Tư duy của Sở Ly thay đổi rất nhanh, đã có đệ tử Tử Vân Sơn ở đây, như vậy tam tông còn lại bên trong bốn Đại tông phái, có lẽ sẽ không để cho Tử Vân Sơn giành hết danh tiếng.

Sở Ly nói:

- Trong Thần Đô xảy ra hai vụ ám sát, một là Giang Thế tử của Khang Thân vương, bị ám sát bỏ mình, một người khác là Sơn Thế tử của Khang Thân vương, cũng bị ám sát, may mắn tránh được đại nạn, ta phụng mệnh tra xét hai vụ án này... Người ám sát Giang Thế tử là một cao thủ võ lâm tên là Chúc Ngũ, người sai khiến là Tôn Trảm Hà tướng quân, mà người làm chủ án của Sơn Thế tử là viên ngoại thị lang bộ binh Cổ Kỳ. 

Sắc mặt của Bình Vương không biến đổi, chỉ khẽ nhíu lông mày một cái rồi hỏi:

- Tôn Trảm Hà?

Sở Ly gật đầu, tiếp tục nói: 

- Thích khách của Sơn Thế tử là ba tên đệ tử Quang Minh thánh giáo.

Chân mày của Bình Vương càng nhíu chặt hơn.

- Bí Vệ phủ hoài nghi, Tôn Trảm Hà tướng quân và Quang Minh thánh giáo có vãng lai với nhau, mục tiêu của bọn họ là Vương gia. 

Sở Ly nói:

- Vì lẽ đó sau khi đạt được tin tức bên phủ đã lập tức phái ta tới đây thông báo cho Vương gia một tiếng.

- Tôn Trảm Hà... 

Bình Vương đăm chiêu, không chút biến sắc.

Sở Ly nói:

- Vương gia mưu lược hơn người, không cần chúng ta nhiều lời hơn nữa, tại hạ cáo từ, kính xin Vương gia hỗ trợ che giấu thân phận của ta lại. 

- Đạ công bực này ngươi không muốn sao?

Bình Vương lạnh nhạt nói.

Sở Ly nói: 

- Ngày sau không chừng ta còn cần phải dùng thân phận này để gặp mặt Vương gia.

Bình Vương lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng nói:

- Tốt nhất đừng gặp mặt nữa... Ta biết rồi. 

Sở Ly trầm ngâm nói:

- Tại hạ có một chút thiển kiến, muốn múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt của Vương gia.

- Nói một chút coi. 

Bình Vương lạnh nhạt nói.

Sở Ly nói:

- Thượng sách đầu tiên đương nhiên là nội ứng ngoài hợp, vây Vương gia lại. 

Bình Vương khẽ gật đầu.

Sở Ly nói:

- Mà hạ sách là chính hắn dẫn người tiến vào Đại Ly mai phục, toàn quân bị diệt, lúc trước bộ binh đã có quân lệnh hạ xuống, ý bảo không cho phép Vương gia xuất kích, đã như thế, sợ là vị trí đại soái này Vương gia sẽ khó giữ được.