Bạch Bào Tổng Quản

Chương 691: Tử vong




Dược lực của Độ Ách đan phát huy rất nhanh, vừa vào trong miệng đã hòa tan với nước bọt, tức thì hóa thành một dòng nước ấm, cuồn cuộn lưu chuyển ở trong thân thể.

Dòng nước ấm này trong nháy mắt đã di chuyển vòng quanh thân thể một vòng, cuối cùng xoay quanh ở ngực mà không đi, che chở tâm mạch không dứt. 

Lục Ngọc Dung thầm thở ra một hơi.

Nàng không áp chế nổi nội lực của Đại Quang minh kinh, thương thế đang tăng thêm.

Nội lực của Đại Quang minh kinh chẳng khác nào một đám lửa chân thực, hơn nữa còn là lửa có nhiệt độ cực kỳ cao, nội lực của mình giống như một khối băng, ở trước mặt đám lửa này băng đang không ngừng bị hòa tan, không ngừng nhỏ đi. 

Nội lực của cao thủ Thiên Ngoại Thiên liên tục sinh sôi, nhưng dưới tình huống lục phủ ngũ tạng bị thương, nội lực kéo dài không dứt cũng không theo kịp tốc độ đốt cháy của Đại Quang minh kinh, không thể tiếp tục được nữa.

Nàng đã bỏ suy nghĩ loại bỏ nội lực của Đại Quang minh kinh, chỉ muốn tạm thời áp chế, chờ thương thế của lục phủ ngũ tạng ổn định lại, sau đó mới lại chậm rãi vận công hóa giải.

Chín nữ nhìn chằm chằm vào nàng, thấy lông mi của nàng giãn da, bọn họ cũng thở dài được một hơi. 

Các nàng ngồi vòng quanh Lục Ngọc Dung, chín người nắm chặt tay của nhau, Xá Nữ thần công vừa khởi động, khí tức của chín người lập tức hòa vào làm một thể.

Chờ khí tức lưu chuyển được vài vòng, nhị nữ phân biệt phân ra một cái tay, nắm chặt một cái tay của Lục Ngọc Dung, cũng nhét Lục Ngọc Dung vào bên trong vòng tròn.

Nội lực tinh khiết tới cực điểm, cuồn cuộn như biển lưu chuyển ở bên trong thân thể mười người, Lục Ngọc Dung vì là vua, mà chín người là thần, kết hợp lại với nhau, cỗ nội lực tinh khiết mà cuồn cuộn này theo tâm ý của Lục Ngọc Dung mà động, nội lực của mười người như là nội lực của một mình Lục Ngọc Dung, rất dễ sai khiến, khi thúc giục không có chút trở ngại nào. 

Nội lực của mười người tinh khiết mà lạnh lẽo, chí âm chí hàn, chẳng khác nào nước biển mênh mông đánh về phía Đại Quang minh kinh.

Đại Quang minh kinh tinh khiết mà nóng bỏng, không ngừng hòa tan nội lực của các nàng, cuối cùng vẫn bị thôn phệ, lửa tắt, nhưng mười người không buông tay ra mà lại bắt đầu vận chuyển tâm pháp chữa thương, chữa trị cho thân thể của Lục Ngọc Dung.

Sau hai canh giờ, Lục Ngọc Dung buông hai tay ra, đôi mắt sáng chậm rãi mở ra, trong con mắt có hai đạo ánh sáng lóe lên, chấn động tâm thần người ta. 

- Tiểu thư, không sao rồi chứ?

Một nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần hỏi.

Lục Ngọc Dung lắc đầu. 

Nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần kia lại nói:

- Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại bị thương nặng như vậy, có phải là do xú gia hỏa này làm hay không?

- Tiểu Mị! 

Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi nghĩ đi đâu thế!

- Mỗi lần hắn tìm tiểu thư, đều không có chuyện gì tốt cả! 

Tiểu Mị bất mãn nói.

Lục Ngọc Dung liếc nhìn nàng một chút, đi tới gần Sở Ly.

Sở Ly nằm ở trên thảm êm dày không nhúc nhích, giống như đã chết đi. 

Nàng sờ sờ mạch đập của Sở Ly, không ngờ lại không nhảy, khí tức trên người cũng yếu ớt đến mức cơ hồ tiêu tan, đang ở sát bên dấu hiệu tử vong!

Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, cau mày nói:

- Tiểu Mị, vừa nãy ngươi cho hắn ăn vào Độ Ách đan đó chứ? 

- Đương nhiên.

Tiểu Mị gật gù:

- Ta nhìn thấy hắn không hợp mắt, nhưng tiểu thư dặn dò, đương nhiên ta phải nghe theo rồi. 

-... Lại cho hắn một viên nữa!

Lục Ngọc Dung nói.

Tiểu Mị chần chờ nói: 

- Tiểu thư, một viên là được rồi, một viên không đủ, mười viên cũng không có tác dụng gì nha!

Độ Ách đan rất là quý giá, một đan chính là một cái mạng, tiểu thư cũng không có nhiều, sao có thể tùy ý lạm dụng, lãng phí một viên cơ chứ? Bởi vì có lúc rất có thể sẽ làm mất đi tính mạng của mình nha!

- Bớt dài dòng đi! 

Lục Ngọc Dung tức giận.

Tiểu Mị bất đắc dĩ móc ra bình ngọc màu trắng ở trong ngực, lại đổ ra một viên đan dược màu vàng, đưa cho Lục Ngọc Dung.

Lục Ngọc Dung nhìn kỹ một chút, gật gù, đúng là Độ Ách đan. 

Nàng nhét vào trong miệng của Sở Ly, nhẹ nhàng điểm xỉ giáp huyệt của Sở Ly một chút, lại phát hiện ra ngón tay bị phản chấn lại, trong cơ thể của hắn tràn ngập nội lực hung hăng, hơi đụng vào một cái thì lập tức bị phản chất.

Nàng suy đoán nhất định trong cơ thể của Sở Ly đang rất không xong, vì vậy nàng đặt tay lên trên ngực hắn, đưa vào một đạo nội lực, nhưng lập tức lại bị một đạo nội lực bá đạo tới cực điểm phản chấn về.

- Phụt. 

Nàng phun ra một ngụm máu.

- Tiểu thư!

Chúng nữ sợ hãi kêu lên. 

Lục Ngọc Dung lau khóe miệng một cái, nhìn các nàng một cái rồi nói:

- Đừng ngạc nhiên!

Tiểu Mị nói: 

- Tiểu thư, thật sự không sao chứ?

Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:

- Chỉ là thương thế nhỏ mà thôi. 

Nàng có chút lo lắng nhìn về phía Sở Ly, không trách được dược lực của Độ Ách đan không có tác dụng, khí tức trong người c hắn quá bá đạo, khí tức của Độ Ách đan đi vào, sợ là sẽ lập tức bị đuổi đi, không có cách nào giúp hắn một tay được.

Chúng nữ cũng nhìn chằm chằm vào Sở Ly.

- Ngực của hắn đã trúng một đao! 

Tiểu Mị thấp giọng nói.

Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng gật đầu:

- Là vì cứu ta... Còn trúng thêm mấy đao và mấy quyền nữa... Thương thế của ta như vậy, chỉ mới trúng một quyền mà thôi! 

- Tiểu thư, các ngươi đã gặp phải ai vậy?

Tiểu Mị thấp giọng nói:

- Lợi hại như vậy sao? 

- Nếu như không có ta ở đó, hắn sẽ không ăn thiệt thòi lớn như vậy!

Lục Ngọc Dung khẽ thở dài một cái, ánh mắt lưu chuyển ở trên mặt của Sở Ly.

Ấn tượng của chúng nữ với Sở Ly lập tức thay đỏi. 

- Quả thực thân thể của hắn cực kỳ mạnh mẽ.

Một vị nha hoàn khác chỉ vào vết thương trên người của Sở Ly rồi nói:

- Chô này lại là một đao, sắp khép lại, tốc độ khôi phục này quá kinh người... Tiểu thư, bằng vào thân thể như vậy của hắn, tuyệt đối sẽ không chết được! 

- Đúng thế!

Chúng nữ vội vã gật đầu.

Lục Ngọc Dung chậm rãi gật đầu, nàng cũng không tin Sở Ly không thể kháng cự lại được. 

- Tiểu thư, là ai làm?

Tiểu Mị nói.

Lục Ngọc Dung nói: 

- Pháp vương Phương Thanh Dương của Quang Minh thánh giáo!

Nàng hừ một tiếng, nhưng không thể không phục, Phương Thanh Dương có tu vi hơn xa mình.

Xưa nay nàng nghĩ mình ở trong thế hệ tuổi trẻ, cho dù không phải là số một thì ít nhất cũng là mười vị trí đầu, ngoại trừ thế hệ tuổi trẻ của bốn Đại tông phái, hơn nữa lại thêm Sở Ly ra, người bên ngoài sẽ không phải là đối thủ của mình. 

Bây giờ xem ra, tầm mắt của mình quá hẹn hẹn, Đại Ly cũng có bốn Đại tông phái, chỉ một Quang Minh thánh giáo, chỉ sợ cũng có không ít người mạnh hơn ànng.

- Pháp vương này so với Sở Ly còn lợi hại hơn hay sao?

Tiểu Mị hỏi. 

Lục Ngọc Dung chậm rãi gật đầu:

- Như không có ta làm liên lụy, Sở Ly có thể toàn thân trở ra được.

Nàng dứt lời lắc đầu. 

Vốn nàng muốn hỗ trợ, nhưng lại trở thành phiền toái, cảm giác này thật là không dễ chịu.

- Lần sau báo thù là được rồi.

Tiểu Mị cười quyến rũ nói: 

- Tiểu thư tu luyện Cửu Thiên Huyền Nữ thần công cực kỳ huyền diệu, tiến cảnh rất nhanh, nhất định sẽ có thể thắng được hắn!

- Ừm.

Lục Ngọc Dung gật đầu. 

Đại Quang minh kinh là công pháp truyền từ Thiên Ngoại Thiên, Cửu Thiên Huyền Nữ thần công mà mình tu luyện cũng như thế, không kém hơn Đại Quang minh kinh, chỉ cần hỏa hầu tu luyện của mình đủ thâm sâu là được!

- Qua lần này, ta muốn bế quan luyện công!

Lục Ngọc Dung nói. 

- Vâng, chúng ta sẽ trợ giúp tiểu thư luyện công!

Chín nữ gật đầu.

Lục Ngọc Dung cúi đầu nhìn về phía Sở Ly, khí tức của hắn càng ngày càng yếu ớt, gần như không có. 

Mặt ngọc của nàng trầm xuống, cau mày trầm ngâm, thương thế của Sở Ly đang không ngừng chuyển biến xấu, mình lại không thể ra sức được.

- Đi gọi phụ thân tới đây!

Lục Ngọc Dung vội nói. 

Tiểu Mị đáp một tiếng, lập tức rời đi.

- Sở Ly!

Lục Ngọc Dung bỗng nhiên kêu lên. 

Nàng cảm giác khí tức của Sở Ly sắp tiêu tan, dường như đã hoàn toàn biến mất ở trong thiên địa, nàng vội vã đưa tay lên trước mũi của hắn, đã không còn hít thở, không ngờ đã tuyệt khí mà chết!

Hai tay của nàng kết ấn, sau đó vận chuyển tâm pháp, trên bầu trời một đạo sánh sáng rơi xuống trên người nàng.

Quanh thân nàng rất ôn hòa, giống như đã biến thành ngọc trắng, toả ra ánh sáng ôn hòa lộng lẫy. 

- Tiểu thư!

Chúng nữ sợ hãi kêu lên.

Nha hoàn tên là tiểu Kiều vội nói: 

- Tiểu thư ngươi bị thương nặng như vậy, không thể dùng bí thuật nữa!

Dưới tình huống thương thế nghiêm trọng như vậy mà lại vận dụng bí thuật, một khi bí thuật kết thúc, thương thế của nàng sẽ càng nặng thêm, triệt để tổn thương nguyên khí, sợ rằng sẽ để lại ám tật gì đó!