Bách Luyện Thành Thần

Chương 162: Công chúa điện hạ




Sau đó ở cửa Huấn Giới Đường, một bóng người xinh đẹp bước tới, đúng là đạo sư của La Chinh - Tô Linh Vận.

So với mấy ngày trước, lần này Tô Linh Vận mang khí thế cực kỳ hùng hậu, toàn thân đắm chìm trong một loại khí chất đặc thù.

Mặc dù thực lực của Tô Linh Vận thua xa những chân nhân trước mắt này, nhưng khí thế kia lại vững vàng áp chế khí thế của đám chân nhân.

Đây chính là khí thế thống nhất giang sơn, khí thế từ trên cao nhìn xuống vạn vật!

Chỉ có con cháu hoàng gia chân chính mới có thể tỏa ra loại khí thế này.

Sau khi bị Thiên Khung chân nhân vạch trần ngay trước mặt, Tô Linh Vận bế quan hai ngày, miên man suy nghĩ. Đến hôm nay, vào thời khắc cuối cùng khi tới Huấn Minh Sơn, nàng mới hiểu rõ, có rất nhiều chuyện mình không thể trốn tránh.

Có lẽ, nàng nên nhặt lại thứ mình đã vứt bỏ.

Có lẽ bọn họ cũng đã quên, nàng mang họ gì rồi!

Nàng là trưởng nữ của Đế Vương! Nàng là công chúa nhận muôn vàn sủng ái, được các quốc gia ngoại tộc quỳ bái, công chúa Trường Không!

Dưới khí thế như vậy, đám chân nhân cũng cảm thấy mình nhỏ bé đi nhiều.

“Ta hỏi lại một câu, vì sao hôm nay ta không ở đây lại bắt đầu khai đường đại thẩm, rốt cuộc là ý của ai? Tử Thanh?” Tô Linh Vận nhíu mày, gọi thẳng tên của Tử Thanh chân nhân, thậm chí còn có ý hăm dọa.

Với thực lực cùng địa vị của Tử Thanh chân nhân, không ngờ khi bị Tô Linh Vận ép hỏi lại hơi cứng người, lập tức nói: “Hôm nay khai đường đại thẩm, vốn đã định là vào buổi trưa, nhưng đến trưa ngươi vẫn chưa tới, sáu vị chân nhân chúng ta không thể đợi!”

“Vậy sao? Cũng được, chuyện này ta không truy cứu nữa. Thế nhưng ta muốn hỏi ngươi, kết quả xét xử thế nào?” Tô Linh Vận nâng tay lên, phía sau nàng tức thì có sáu người cung kính đưa đến một cái ghế dựa.

Cái ghế kia cao tới chín thước, mặt trên khảm nạm đủ loại ngọc thạch, mã não, phỉ thúy, tinh xảo đến cực điểm. Toàn bộ thân ghế là dùng gỗ Kim Ti Ngọc Vinh chế tạo thành.

Gỗ Kim Ti Ngọc Vinh này là một loại gỗ cực kì hiếm thấy, bình thường được dùng để chế tạo chuôi đao, cán thương của linh khí.

Theo khai thác những năm gần đây, số lượng gỗ Kim Ti Ngọc Vinh càng ngày càng ít, vì thế vương triều Phần Thiên còn tuyên bố rõ ràng, trong dân chúng bất cứ ai thu thập được gỗ này thì không được giữ làm của riêng mà nhất định phải nộp lên.

Nếu ai tự thu thập dùng làm của riêng sẽ bị phạt nặng!

Bởi vì quá hiếm nên trong cán của một cây thương cấp bậc linh khí, cũng chỉ có bộ phận quan trọng mới sử dụng gỗ Kim Ti Ngọc Vinh này.

Nói như vậy, gỗ Kim Ti Ngọc Vinh này trân quý biết bao?

Thế mà lại bị dùng để chế tạo một cái ghế mà thôi.

Nếu lấy cái ghế dựa thật lớn toàn thân đều là gỗ Kim Ti Ngọc Vinh này ra chế tạo cán thương, chuôi đao cho linh khí, không biết có thể chế tạo ra bao nhiêu món!

Cái ghế này cực kỳ nặng, sáu người to con đều phải cố hết sức, khom lưng bước từng bước nhỏ mới có thể di chuyển, không nói một lời mà đặt cái ghế ở trước công đường, sau đó lại im lặng nhanh chóng rời đi.

Tô Linh Vận xoay người, giẫm lên bậc thang nhỏ được khảm bảo thạch phỉ thúy ngay trước ghế, đi đến bên trên rồi xoay người ngồi xuống, gác bàn chân ngọc ngà lên bệ đỡ, sắc mặt hơi trầm xuống, hiện ra vẻ lười biếng: “Tử Thanh, ngươi nói cho ta biết, kết quả xét xử cuối cùng thế nào rồi?”

Đối mặt với hành động của Tô Linh Vận, mọi người đều hiểu rõ, chuyện hôm nay sợ là khó có thể kết thúc trong yên bình, nên giờ cũng chỉ có thể dựa vào lý lẽ mà tranh luận.

Tử Thanh chân nhân liền nói: “Thằng nhãi này xúc phạm quy định Thanh Vân Tông ta, giết chết con trai thứ ba dòng chính của Gia Cát gia là Gia Cát Phong. Đương nhiên chúng ta tuân theo quy định mà xử trí, giết người thì đền mạng là đạo lý hiển nhiên.”

Tô Linh Vận gật gật đầu: “Tử Thanh chân nhân nói rất đúng, giết người thì đền mạng là đạo lý hiển nhiên. Lời này nói hoàn toàn chính xác. Nếu bởi vì Gia Cát Phong muốn giết La Chinh, La Chinh bị buộc rơi vào đường cùng mới ra tay giết người, vậy mạng này còn cần đền không?”

“Nếu vậy tất nhiên là không cần.” Tử Thanh Chân Nhân nói tiếp: “Nhưng chúng ta khai đường đại thẩm cũng đã hỏi rõ ràng, ngày ấy chính là bởi La Chinh nói năng lỗ mãng, làm loạn Huấn Giới Đường mới khiến Gia Cát Phong ra tay tương trợ giúp đỡ Tần Mộc bắt hắn. Nhưng không ngờ lại bị La Chinh...”

Tử Thanh Chân Nhân vẫn chưa nói xong đã bị Tô Linh Vận ngắt lời: “Ta muốn biết, La Chinh có thừa nhận lời của ngươi hay không? Có phải hắn cũng nói như vậy?”

“Đây là Tần Mộc nói, về phần La Chinh thì lại nói hoàn toàn khác.” Tử Thanh Chân Nhân trả lời.

“Vậy thì tốt, ta lại hỏi ngươi, vì sao ngươi tin tưởng lời Tần Mộc nói mà không phải La Chinh?” Tô Linh Vận bỗng nhiên thay đổi bộ dáng lười biếng kia, ánh mắt sáng ngời tập trung nhìn Tử Thanh chân nhân, giọng điệu càng hùng hổ dọa người hơn, không hề nhượng bộ.

“Cái này... Cái này...” Lời Tô Linh Vận nói khiến Tử Thanh chân nhân nhất thời không đáp được.

“Chẳng qua các ngươi cho rằng, người chết là con cháu Gia Cát gia, chính là đệ tử sĩ tộc, còn La Chinh chẳng qua là đệ tử bình dân mà thôi. Nếu như ngày ấy La Chinh bị Gia Cát Phong giết chết, chắc hẳn các ngươi căn bản sẽ không hỏi đến việc này!”

Ngữ khí Tô Linh Vận càng uy nghiêm hơn, giữa đôi lông mày tản ra khí thế Đế Vương, khí thế được kế thừa từ phụ vương của nàng – Vua của toàn bộ Đông Vực!

Tử Thanh chân nhân không thể đáp lại, nên Thiên Khung chân nhân bên kia tiếp lời: “Lời của Điện hạ sai rồi. Tần Mộc dù sao cũng là đường chủ Huấn Giới Đường, hắn là người công chính, ngay thẳng. Nếu so sánh, chúng ta đương nhiên sẽ tin lời hắn nói hơn. Chắc hẳn nếu là Điện hạ ngài đến xử án cũng sẽ tin tưởng lời Tần Mộc nói chứ không tin lời một phía của hung thủ giết người!”

Lời nói này của Thiên Khung chân nhân khá thông minh.

Đại khái vẫn có ý giải vây cho Tử Thanh chân nhân, La Chinh này vốn chính là hung thủ giết người, so ra thì lời Tần Mộc nói có thể tin nhiều hơn, bọn hắn không thể tin lời La Chinh mà không tin lời Tần Mộc.

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Linh Vận dò xét trên người Thiên Khung chân nhân, lập tức làm cho Thiên Khung chân nhân mất tự nhiên, sau đó nàng lên tiếng: “Đã như vậy, sao các ngươi không chờ ta đến rồi mới khai đường đại thẩm? Trong tay của ta đã có chứng cứ, chứng minh lời La Chinh mới là sự thật.”

“Trong tay người có chứng cứ?” Tử Thanh chân nhân sững sờ, rõ ràng có chút không tin tưởng.

Thiên Khung chân nhân thì cười khà khà nói: “Điện hạ cứ đùa. Ngày ấy La Chinh giết người, ta cũng ở đó, có chứng cứ gì, tại sao ta không biết?”

“Ngươi đương nhiên không biết, chứng cứ của ta, làm sao ngươi lại biết? Thử hỏi, nếu không có chứng cứ, ta làm sao lại xin khai đường đại thẩm?” Tô Linh Vận ngồi trên cái ghế cao cao hỏi ngược lại.

Nói xong, Tô Linh Vận nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.

Bên ngoài Huấn Giới Đường, sáu người to con kia lại tiến vào.

Lúc này đây trên lưng sáu người không phải cái ghế mà là khiêng một hòn Tín khuê.

Sau khi sáu người nọ đặt hòn Tín Khuê ngay ngắn bên cạnh Tô Linh Vận thì lui ra ngoài.

Tô Linh Vận lập tức duỗi ngón tay đẹp đẽ như hoa lan ra, một luồng chân nguyên nhàn nhạt tuôn ra bao phủ lên Tín Khuê rồi nhập vào trong.

Chỉ chốc lát sau, trên Tín Khuê hiện ra từng hình ảnh.

Giờ phút này nhìn thấy hình ảnh trên Tín Khuê, sắc mặt tất cả các chân nhân lập tức đều trở nên hết sức khó coi.

Chẳng ai ngờ Tô Linh Vận lại có thể mang một hòn Tín Khuê ra đây, hơn nữa trên Tín Khuê còn ghi chép hình ảnh ngày hôm đó.

Đến ngay cả bản thân La Chinh còn thấy giật mình, không ngờ trên Tín Khuê kia đã ghi lại chuyện xảy ra trong Huấn Giới Đường ngày ấy.

La Chinh cũng không nghĩ ra, vì sao Tô đạo sư lại có thể dùng Tín Khuê ghi chép lại hình ảnh lúc ấy!

Nhưng nghĩ ra hay không thì La Chinh cũng hiểu rõ, một khi hình ảnh này được chiếu ra, những lão già kia có lẽ sẽ không có cách nào nữa.

Trên Tín Khuê hiện lên từng hình ảnh. Những hình ảnh đó như một bàn tay rõ ràng dứt khoát, điên cuồng vả vào mặt đám người có mặt ở đây.

Đây mới đúng là sự thật chứng minh.”Các vị, còn muốn nói gì không?” Tô Linh Vận duỗi đùi ngọc trên ghế lớn một chút, giống như thu lại tất cả khí thế lợi hại, trên mặt lại mang vẻ lười biếng lần nữa.

“Chuyện này...” Gờ phút này, Tử Thanh chân nhân đã thực sự không còn gì để nói, đồng thời nhìn về phía Thiên Khung chân nhân bên cạnh, trong lòng ông ta thậm chí còn oán trách Thiên Khung chân nhân.

Thiên Khung chân nhân nói chắc như đinh đóng cột rằng cứ phán như vậy tuyệt đối không có vấn đề, còn về phần Tô Linh Vận thì căn bản cũng không cần báo cáo gì.

Thật ra lúc mọi người ra quyết định, hoàn toàn không suy xét gì tới Tô Linh Vận.

Nhưng là bọn họ thật không ngờ, vào thời điểm mấu chốt nhất, Tô Linh Vận lại phản kích sắc bén như vậy.

Thật sự bọn họ đúng là đã quên mất, vị Công chúa điện hạ từng giống như viên minh châu của đế quốc xưa kia, có địa vị và dũng khí như thế nào!

Chỉ là sau này Tô Linh Vận bởi vì chuyện trong cung kia mà tinh thần sa sút, nên mới đến Thanh Vân Tông làm một chức đạo sư nho nhỏ, thu lại hết những mũi nhọn của mình.

Nhưng Tô Linh Vận vẫn là Tô Linh Vận, mặc dù mối quan hệ giữa nàng và cung Phần Thiên rơi vào thế khó xử, nhưng nàng vẫn là Trưởng Công chúa của vương triều Phần Thiên, không có ai có thể quên sự thật này!

“Tử Thanh chân nhân, ngươi không cảm thấy cần phải cho ta một lời giải thích sao?” Thấy các vị chân nhân đều không nói lời nào, Tô Linh Vận chỉ có thể xác định mục tiêu lên người chủ thẩm hôm nay là Tử Thanh chân nhân.

Mặc dù trong lòng Tử Thanh chân nhân vô cùng oán giận Thiên Khung chân nhân, nhưng lúc này mà mong Thiên Khung chân nhân đứng ra giúp ông ta cản đao thì đúng là không thực tế. Vậy nên ông ta chỉ có thể cúi đầu nói: “Công chúa Điện hạ, hôm nay khai đường đại thẩm, Tử Thanh ta đúng là có điểm sai sót, kính xin Công chúa điện hạ tha thứ.”

“Ta có thể tha thứ cho ngươi, nhưng không biết La Chinh sẽ tha thứ cho ngươi hay không? Nếu như hôm nay ta không có mặt, chỉ sợ giờ này hắn đã chết ở Huấn Giới Đường này. Ngươi tốt nhất vẫn nên hỏi La Chinh.” Tô Linh Vận lạnh giọng nói.

Ý của Tô Linh Vận là bắt Tử Thanh chân nhân phải nói xin lỗi La Chinh!

Đường đường là một chân nhân lại đi nhận lỗi với một tên đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông, chuyện này không khỏi có chút khó tưởng tượng.

Sắc mặt Tử Thanh chân nhân cùng các vị chân nhân lập tức đen lại.