Bách Luyện Thành Thần

Chương 262: Phi đao đấu với đoản kiếm!




Nếu Khương Thế Ly ra tay, chắc chắn không chỉ có một chiêu công kích linh hồn này.

Thích khách một khi đã động thủ, thông thường chính là đưa người ta vào chỗ chết!

Đương nhiên nếu đổi lại là người khác, có khả năng Khương Thế Ly sẽ nương tay, hay nói cách khác là gã sẽ không làm đối thủ bị thương chí mạng.

Nhưng hiện tại Khương Thế Ly đã coi La Chinh là đối thủ phải giết, nên tất nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình!

Khương Thế Ly lợi dụng công kích linh hồn, đồng thời trong tay gã cũng bắn ra một tia sáng.

Đó là một thanh đoản kiếm hình rắn!

Đoản kiếm này chính là gia bảo nhà Khương Thế Ly, là tiên khí truyền thừa mấy trăm năm! Ba trăm năm trước Khương gia bị vương triều Phần Thiên đánh tan, sau đó một lượng lớn bảo vật và tài sản đều được bảo vệ trong một bí cảnh của Ảnh tộc bọn họ, cuối cùng đoản kiếm hình rắn này được truyền đến tay Khương Thế Ly.

Đầu tiên dùng công kích linh hồn để làm loạn đầu óc đối phương, sau đó lại dùng đoản kiếm hình rắn để cắt ngang cổ họng. Loại phương thức ám sát này vô cùng đơn giản, nhưng khó lòng phòng bị!

Nói vậy, chỉ cần linh hồn đối phương không đủ mạnh, không chịu nổi công kích linh hồn của gã thì tất nhiên sau đó không thể tránh được đoản kiếm hình rắn!

Thân thể La Chinh vô cùng mạnh mẽ, nhưng không thể nào đỡ nổi đoản kiếm hình rắn của gã!

Cho nên Khương Thế Ly nghĩ, dưới thủ đoạn tiến công hai tầng này của mình, La Chinh hẳn sẽ chết!

“Chết đi!”

Ta đã định trước sẽ trở thành thích khách nổi danh ở thế giới này, còn ngươi sẽ chỉ trở thành một đống xương khô.

Đám châu chấu đã cười nhạo ta cũng chỉ có thể ngước lên, lắng nghe truyền thuyết của ta mà thôi!

Nhưng ngay lúc Khương Thế Ly công kích linh hồn, trong óc La Chinh lập tức xảy ra biến cố!

Công kích linh hồn, nói trắng ra là đọ sức về mặt linh hồn.

Từ nhỏ Khương Thế Ly đã không ngừng ăn Dưỡng Hồn Thảo, làm linh hồn gã mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Nhưng dù Dưỡng Hồn Thảo trân quý thì cũng chỉ giúp linh hồn mạnh lên tới giới hạn nhất định mà thôi.

Cũng nào còn cách khác. Cho dù là trong Thanh Vân Tông, bí tịch sử dụng công kích linh hồn còn có mấy quyển, nhưng công pháp chuyên dùng để tu luyện linh hồn lại không có một quyển nào!

Muốn tu luyện linh hồn thật sự là quá khó khăn, cho nên lợi dụng Dưỡng Hồn Thảo để nuôi dưỡng linh hồn vốn không chỉ khó mà lại còn tốn của.

Nhưng linh hồn của La Chinh lại được lò luyện thần bí trong đầu rèn giũa.

Cái loại tra tấn không dành cho con người này, có thể nói đã làm cho linh hồn của La Chinh thay da đổi thịt!

Trên thực tế loại phương pháp rèn luyện linh hồn này không phải không có, cũng có vài người khổ tu dùng vài phương pháp cực đoan để rèn luyện linh hồn. Nhưng vấn đề là linh hồn lại vô cùng yếu ớt, chỉ không chú ý một chút thôi thì rất có thể sẽ bị hao tổn. Nghiêm trọng hơn thì chỉ e là trực tiếp biến thành kẻ ngốc.

Nhưng linh hồn của La Chinh vừa bị Hắc Hỏa rèn giũa, lại còn được cầu vồng bảy sắc trong lò luyện to lớn kia tu bổ!

Như vậy nghĩ cũng biết linh hồn hắn mạnh tới cỡ nào.

So sánh ra, linh hồn của Khương Thế Ly quả thực yếu kém!

Cho nên đối mặt với sát ý của Khương Thế Ly, La Chinh chỉ thầm biến ảo suy nghĩ, đồng thời khi gặp phải công kích linh hồn, ánh mắt La Chinh chợt lóe, thế nhưng không phản ứng chút nào.

So đấu linh hồn thường chính là như thế, chỉ trong nháy mắt đã có thể phân cao thấp.

Theo truyền thuyết, con người ta có thể chiến đấu trong không gian linh hồn. Hai vị cường giả tuyệt thế chỉ cần so đấu linh hồn là có thể phân ra cao thấp, khi đó công kích linh hồn gần như tương đương với thực lực bản thân. Chẳng qua loại chiến đấu này, còn lâu La Chinh và Khương Thế Ly mới có thể tiếp xúc được.

“Công kích linh hồn sao?” La Chinh cười lạnh một tiếng, sau khi ngăn cản được sát ý từ công kích linh hồn của Khương Thế Ly, trong đầu hắn ngưng tụ ra một mũi nhọn mờ ảo. Mũi nhọn đó đột nhiên bắn ra từ ấn đường của La Chinh hướng thẳng về phía Khương Thế Ly.

Cùng lúc đó, trong tay La Chinh cũng có một thanh phi đao.

Phi đao nát!

Khương Thế Ly sử dụng thủ đoạn ám sát hai tầng, thủ đoạn của La Chinh cũng tương tự?

Đều là lợi dụng công kích linh hồn làm đối thủ thất thần, rồi cũng lợi dụng phi đao tiến hành ám sát.

La Chinh vốn chẳng cần dùng phương pháp này, một mặt là muốn để dành đòn sát thủ, mặt khác, đây chính là sát chiêu của La Chinh.

Với sự sắc bén của phi đao nát, La Chinh sợ là mình khống chế không tốt sẽ làm người khác mất mạng!

Tuy mọi người lên võ đài đều liều mạng dốc hết toàn lực nên sẽ có người bị trọng thương, thậm chí tử vong. Nhưng dù sao võ đài cũng không phải đấu trường sinh tử, cho nên La Chinh vẫn sẽ tuân thủ một số điểm mấu chốt.

Nhưng hiện tại điểm mấu chốt của La Chinh đã bị phá.

Bởi vì hắn cảm nhận được sát tâm của Khương Thế Ly đối với mình. Ngay từ đầu, mục đích của người này không phải đánh bại mà là muốn giết chết mình.

Đối với chính và tà, trong lòng La Chinh luôn có một bộ tiêu chuẩn đánh giá. Bộ tiêu chuẩn này rất đơn giản, người khác đối tốt với hắn, hắn sẽ đối tốt lại như vậy, người khác muốn giết hắn, hắn sẽ không nương tay!

Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình!

Tuy trước đây Vương Yến Diêu rất đáng giận, nhưng La Chinh cũng không cảm nhận được sát tâm trên người hắn! Bởi vì Vương Yến Diêu chỉ muốn giẫm mình xuống, làm tổn hại đến tâm võ đạo của mình. Cho nên La Chinh mới có thể cho Vương Yến Diêu một con đường sống, thậm chí khi hắn tẩu hỏa nhập ma còn ra tay giúp một lần!

Nhưng Khương Thế Ly này có sát tâm nên La Chinh cũng sẽ không kiêng dè!

Thực tế ngay từ đầu La Chinh đã cực kỳ đề phòng sát tâm của Khương Thế Ly, hơn nữa hắn đại khái cũng có thể đoán ra, sát tâm của Khương Thế Ly là từ Tử Thanh chân nhân và Thiên Khung chân nhân mà ra. Chẳng qua phỏng đoán này La chỉ Chinh tự ngẫm trong lòng mà thôi, đương nhiên sẽ không vu khống trong trận đấu trước mặt đông đảo đệ tử Thanh Vân Tông như vậy.

La Chinh đề phòng, đồng thời cũng nắm chắc tâm lý của Khương Thế Ly. Thẳng thắn mà nói, Khương Thế Ly vẫn dây dưa với La Chinh thì hắn cũng chẳng có biện pháp nào tốt.

Chẳng qua, Khương Thế Ly chỉ vì một câu nói mà tức giận nên La Chinh hiểu, thực lực của gã ta tuy mạnh, nhưng không xứng đáng là một sát thủ. Cho nên La Chinh mới có thể ngồi dưới đất, mới có thể nói, mới có thể dẫn dắt chúng đệ tử trong Thanh Vân Tông chọc giận Khương Thế Ly thêm một bước.

Khi Khương Thế Ly cảm nhận được La Chinh đã cản trở công kích linh hồn của mình thì sắc mặt lập tức thay đổi!

Gã ý thức được mình sai, quá sai!

Vương Yến Diêu đã nói ra thủ đoạn công kích linh hồn của La Chinh, thì đây chắc chắn là con át chủ bài lớn nhất mà hắn cậy vào!

Tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể? Thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng đã có thân thể mạnh mẽ đáng sợ, làm sao mà linh hồn cũng chắc chắn như thế? Công kích linh hồn của mình không tạo nên bất cứ thương tổn gì cho hắn? Đây còn là người sao?

Ngay lúc nội tâm gã đang hò hét mấy vấn đề này, La Chinh đã triển khai Kinh Thần Thứ phản kích.

Mũi nhọn kia đâm vào trong đầu Khương Thế Ly, chỉ trong nháy mắt, gã ta cảm thấy linh hồn của mình như bị một luồng sức mạnh lớn làm tổn thương nặng nề, khiến gã đau đến mức muốn ngất ra đất.

Chẳng qua so sánh với đối thủ trước đây của La Chinh, biểu hiện của Khương Thế Ly vẫn là tốt hơn nhiều.

Bởi vì từ nhỏ Khương Thế Ly đã nuôi dưỡng linh hồn nên linh hồn gã mạnh hơn võ giả bình thường nhiều. Tuy Kinh Thần Thứ của La Chinh lợi hại, nhưng linh hồn Khương Thế Ly vẫn miễn cưỡng chịu đựng được.

Cho nên dù Khương Thế Ly khó chịu chứ cũng không ngất xỉu thật, cho dù đấu linh hồn gã thua, nhưng còn có đoản kiếm hình rắn.

Đoản kiếm hình rắn này chỉ cần xuyên qua thân thể La Chinh, hắn tuyệt đối không thể sống sót.

Nhưng đúng lúc này, gã nhìn thấy trong tay La Chinh lại xuất hiện một thanh phi đao nát.

“Một món đồ rách nát?” Trong lòng Khương Thế Ly hừ lạnh một tiếng. Chỉ bằng thứ này mà muốn ngăn cản đoản kiếm hình rắn của ta?

Đoản kiếm hình rắn của gã chính là một thanh tiên khí.

Cứ cho là phi đao nát trong tay La Chinh cũng là một thanh tiên khí đi, nhưng sau khi bị tổn hại, Thiên Diễn Tinh Hoa trong đó sẽ không ngừng giảm đi theo năm tháng, nên ngày càng tổn hại hơn, tốc độ cũng giảm đi trông thấy.

Nhìn phi đao nát trong tay La Chinh, Khương Thế Ly đoán, uy lực nhiều nhất cũng chỉ tương đương với linh khí hạ phẩm.

Căn bản không thể ngăn cản đoản kiếm hình rắn của gã.

Nhưng trong nháy mắt đao kiếm va chạm lại làm cho Khương Thế Ly trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy phi đao nát trong tay La Chinh kia trực tiếp chém bay đoản kiếm hình rắn của gã, hơn nữa Khương Thế Ly rõ ràng nhìn thấy, trên mũi đoản kiếm hình rắn của gã bị đánh mẻ một miếng!

Đây là vì hai binh khí không va chạm trực tiếp với nhau, đoản kiếm hình rắn xẹt qua bên cạnh phi đao nát, cho nên mới chỉ bị tổn hại có một chút như vậy.

Nếu hai thanh va chạm chính diện thì chỉ sợ đoản kiếm hình rắn của Khương Thế Ly sẽ trực tiếp bị cắt thành hai đoạn!

Đây là phi đao gì? Đã nát vậy rồi sao còn có uy lực thế này?

Khương Thế Ly trợn mắt há mồm ra khiếp sợ. Nhưng khi phi đao nát kia bay về phía mặt gã, Khương Thế Ly nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán. Nếu bị phi đao nát xuyên qua, cái mạng này của gã liền mất ở đây.

Bản năng tìm đường sống dâng lên trong lòng gã, cả người gã chợt ngửa về sau, khó khăn lắm mới tránh được tập kích của phi đao. Nhưng phi đao vẫn xẹt qua trán của gã, vẽ ra một đường máu trên đó!

Khương Thế Ly lui về phía sau, lập tức giấu mình trong những bóng đen giữa không trung.

Giờ phút này La Chinh mới cười lạnh, đứng lên khỏi võ đài, tay trái nhẹ nhàng huơ một cái, bắt lấy phi đao nát vừa bay trở lại.

Tốc độ hai người giao đấu nhanh đến cực hạn, một vòng so đấu này gần như chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng độ hung hiểm lại vượt xa những trận trước.

Đông đảo đệ tử cũng đã nhìn ra, La Chinh và Khương Thế Ly chính là lấy mạng đổi mạng!

Những đệ tử đó gần như đã ngừng thở nhìn đầy đủ quá trình, sau đó sửng sốt một hồi lâu rồi mới bắt đầu bàn tán.

“Rất hiểm! Không ngờ La Chinh cũng có vũ khí! Vũ khí của hắn là một thanh phi đao nát”

“Phi đao kia nhất định không phải vật phàm. Đoản kiếm hình rắn trong tay Khương Thế Ly chính là một thanh tiên khí, nhưng phi đao nát của La Chinh chỉ va chạm nhẹ đã khiến nó mẻ mất một miếng, phi đao lại không bị tổn hao chút nào. Chuyện này chứng tỏ phẩm cấp của phi đao nát vượt xa tiên khí!”

“La Chinh này giấu nghề thật đấy, không biết còn có con bài tẩy nào nữa đây?!”

“Hừ, mắt ngươi kém thật đấy. Ta cho ngươi biết, mới vừa rồi La Chinh và Khương Thế Ly dùng phi đao đấu với đoản kiếm, nhưng trên thực tế còn có một tầng giao đấu khác, chính là giao đấu linh hồn. Khương Thế Ly thua La Chinh là thua ở giao đấu linh hồn.”

Đại hội toàn phong nhân tài đông đúc, tuy thời gian La Chinh và Khương Thế Ly giao thủ chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn có người nhìn ra huyền bí trong đó.

“Cái gì?!”

Đông đảo đệ tử nghe nói vậy thì trên mặt đầy vẻ khó tin.